Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3845: Giờ phút này



Bạch Lê Hiên khác với mọi người, hắn ta là Thánh Thể, tuy ra đời ở Huyền Hoàng Giới, đại đạo Thánh Thể có thiếu sót, đúng là sẽ bỏ lỡ một vài cơ hội, nhưng nếu hắn ta chấp nhận trả giá thì vẫn có cơ hội gia nhập một thế lực lớn khi giáng xuống Côn Luân.

“Huyết Tự Doanh cực kỳ tàn khốc, tỷ lệ đào thải lên đến 9 phần, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ phải chết. Thật ra ngươi có thể lựa chọn gia nhập một tông môn khác khi giáng xuống Côn Luân, không cần phải quyết tuyệt như vậy”, trưởng lão Thánh Minh mở miệng khuyên nhủ.

Bạch Lê Hiên bình tĩnh đáp: “Gia nhập tông phái siêu cấp thì có tác dụng gì cơ chứ, tuy Huyết Tự Doanh tàn khốc, nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng tìm được truyền thừa cấp cao”.

“Được. Nửa tháng sau, ta liên hệ thay ngươi”.

Trưởng lão Thánh Minh hiểu rõ việc Lâm Nhất giành được đầu bảng đã kích thích đến hắn ta, có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng. Có điều, Huyết Tự Doanh đâu chỉ tàn khốc, phải nói là như Địa Ngục vậy, dù là ở Côn Luân, trừ phi rơi vào bước đường cùng, phải bất đắc dĩ mới gia nhập vào đớ”.

Đế quốc Đại Tần, Lăng Tiêu Kiếm Các.

Hiện tại Kiếm Các đã là tông phái mạnh nhất Đế quốc, khí vận hưng thịnh, thậm chí thoáng có xu thế bá chủ Nam Vực. Khi Lâm Nhất đoạt được đầu bảng trong Quần Long Thịnh Yến, tông môn cũng theo đó phát triển không ngừng, thế lực nhanh chóng lan rộng khắp Đế quốc Đại Tân.

Giờ phút này, trong điện của tông chủ tụ tập rất nhiều người, có hộ pháp, trưởng lão, chấp sự, và cả những đệ tử thân truyền.

Tất cả các trưởng lão của tông môn đều có mặt, không sót một ai, toàn bộ hướng mắt về phía người ngồi ở vị trị chủ tọa - Mai các chủ.

Trước người Mai các chủ có một lệnh bài dùng để truyền tin, bọn họ đang chờ tin tức kết quả hiện tại trên Thiên Lộ. Mọi người đều lộ vẻ khẩn trương, thấp. †hỏm không yên, ngay cả người bình tĩnh như Mai các chủ mà lòng bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi.

Nhưng ông ấy cũng biết tỉ lệ tử vong trên Thiên Lộ cực cao, chỉ môt chút sơ sẩy ắt phải chết, tuy ở Huyền Hoàng Giới, Lâm Nhất có phong thái vô biên, chấn nhiếp quần hùng, nhưng đến Thiên Lộ, đương nhiên hắn sẽ không còn chói mắt như thế nữa. Nếu Lâm Nhất chết ở Thiên Lộ thì khí vận của Lăng Tiêu Kiếm Các lẽ tất nhiên cũng sẽ dần lụi tàn, hi vọng tông môn trở thành bá chủ cùng hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng nếu Lâm Nhất được tông phái siêu cấp tuyển chọn thì khí vận của tông môn cũng theo đó mà tiếp tục hưng thịnh, thậm chí ngày càng trở nên đáng sợ.

Đối với việc này, Mai các chủ cũng có cái nhìn rất thoáng, ông ấy chỉ hi vọng Lâm Nhất không chết, có thể bình an đi đến Thiên Lộ là tốt lắm rồi.

Ùù!

Lệnh bài trước người Mai các chủ đột nhiên tỏa ra ánh sáng nhạt, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ông ấy đã bắt lấy nó.

Khi buông tay ra, Mai các chủ sững sờ giây lát rồi chợt bật cười ha hả.

“Tin tức từ Thánh Minh?”, nhìn thấy cảnh này, các trưởng lão nhanh chóng đoán ra: “Lâm Nhất được tông phái siêu cấp tuyển chọn?”

“Ừm". Mai các chủ đứng dậy, cười nói: “Hắn được Kiếm Tông tuyển chọn, hơn nữa, hắn còn lấy được vị trí đầu bảng Thiên Lộ thứ chín, quét ngang bốn phương, vô địch Thiên Lộ”.

Bầu không khí trong điện tông chủ lập tức sôi trào, vô số ánh mắt không dám tin hướng về phía Mai các chủ. Lâm Nhất không chỉ không chết mà còn gia nhập tông phái siêu cấp, quan trọng nhất là, hắn còn lấy được vị trí đầu bảng Thiên Lộ thứ chín.

Đây là một kết quả không cách nào tưởng tượng nổi, thoáng chốc, tất cả mọi người trong điện đều trở nên phấn khích, mừng như điên.

“Ha ha ha ha, Lâm Nhất đúng là phúc tinh của Lăng Tiêu Kiếm Các mài!”

“Đầu bảng Thiên Lộ là vinh quang nhường nào chứ, phải dựng tượng cho. Lâm Nhất mới được!”

“Tổ sư trên trời có linh... Đã bao nhiêu năm rồi Kiếm Các ta mới có được một kỳ tài”.

€ó trưởng lão vui đến phát khóc, lão lệ tung hoành, Mai các chủ thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Sao ông ấy có thể ngờ được, trận gió tuyết ở đế đô năm đó, thiếu niên giận dữ rút kiếm lại có được truyền kỳ ngày hôm nay?!

Tất cả đều là số mệnh, tựa như năm đó ông ấy không liều mạng đối địch với toàn bộ vương thất Đại Tân để bảo vệ tính mạng cho Lâm Nhất.

Ông trời phù hộ Kiếm Các, ông trời phù hộ Lâm Nhất!

Kiếm Các không cô phụ Lâm Nhất, Lâm Nhất cũng không cô phụ Kiếm Các. Mai các chủ đưa tay xoa mắt, chẳng biết từ lúc nào, mắt ông ấy đã ngấn lệ, nhìn lòng bàn tay, Mai các chủ chợt nở nụ cười mãn nguyện, tất cả đều đáng giá.

Ở Côn Luân Giới, Lâm Nhất cũng có hai người bạn cũ ở phương đại thế đó, cả hai lần lượt nhận được kết quả cuộc tranh tài vạn giới ở Thiên Lộ thứ chín.

Tại một hồ nước băng tuyết bao phủ, trong đình có một hòa thượng tuấn tú, hắn ta lười nhác uống rượu, trong gió tuyết, gương mặt phong trần, khôi ngô càng toát lên khí chất xuất chúng. Đôi mắt xinh đẹp như những viên bảo thạch, môi hồng răng trắng, tao nhã vô song.

Hắn ta là Lưu Thương, Công tử Lưu Thương.

“Đầu bảng Thiên Lộ thứ chín, mười phương giới tử năm chết năm tàn... Đáng sợ”, cảm nhận hết tin tức, khóe mắt Lưu Thương không khỏi co giật, rồi hắn ta chợt bật cười, kế đó dốc một ngụm rượu lớn.

Tên này... đúng là không lúc nào bớt lo được.

Tuy nhiên, nếu Hàm Nguyệt biết được, ắt sẽ rất vui vẻ. Lưu Thương thầm nghĩa.

Cùng lúc đó, Lý Vô Ưu cũng nhận được tin tức của Lâm Nhất tại cuộc tranh tài vạn giới. Khi Thiên Lộ thứ chín mở ra, hắn ta đã cho người thăm dò tin tức của Lâm Nhất ở đó.

Nay nhận được tin, hắn ta mừng rỡ không thôi, liền bật cười ha hả, khiến cho đám người hầu bốn phía ngơ ngác tỏ vẻ khó hiểu.

“Hề hề, đại ca đúng là đại ca, mười phương giới tử thì sao chứ. Hừ hừ, năm chết năm tàn!”, Lý Vô Ưu lẩm bẩm: “Kiếm Tông, vậy mà Kiếm Tông lại đến Thiên Lộ chọn đồ đệ, thật khó mà tưởng tượng nổi. Đại ca, huynh sẽ đến tìm ta chứ... Ta vẫn luôn đợi huynh mang kiếm về đây!”

Kỉ nguyên Thần Long, Côn Luân Giới, một đại thế có vô số truyền kỳ và thần thoại.

Phương đại thế này sản sinh ra vô số tiền bối đại năng, lực lượng của bọn họ. vang dội cổ kiếm, dù đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng mảnh đất này vẫn tán dương bọn họ như những Thần Thoại.