Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 62



Editor: Nyanko

“Hôm nay chàng… Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Giọng nữ yếu ớt vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng, giọng nho nhỏ nhè nhẹ, như ở bên tai lải nhải, lại như móng vuốt mèo nhỏ, gãi trúng tim người.

Vừa mới hỏi xong, A Bảo lập tức phát giác động tác của nam nhân đang đè trên người nàng có thay đổi, sau đó nâng chân nàng gác lên khuỷu tay, lại thêm một trận chiếm hữu mạnh bạo, làm lời nói của nàng đều tắc ở trong cổ họng. A Bảo cảm thấy bản thân mình giống như cá nước mặn đang bị phơi nắng, bị người ta lăn qua lộn lại mà phơi, sau đó lại giống như một búp bê vải, bị người lăn bên này lộn qua chỗ kia, quả thực không cho người sống.

Nam nhân còn đang vùi đầu cày cấy trên người nàng, A Bảo cảm thấy lần này số lần làm đã vượt qua quy luật trước đây. Theo quy luật của hắn, đêm nay cho dù phải làm, cũng chỉ làm hai lần, mà không phải… thật cmn mà, thể lực cũng không khỏi quá tốt rồi đi? Nàng ăn không tiêu áaaaaaaaa.

A Bảo bị lăn qua lộn lại quá lâu, vì vậy gan cũng lớn hơn, tập trung sức lực gắt gao ôm lấy bả vai của Tiêu Lệnh Thù, tới gần cổ của hắn, cắn thật mạnh vào vùng động mạch chủ. Ngay khi nàng cắn thật tàn nhẫn, cơ bắp của hắn căng chặt, sau đó thân thể cứng đờ, rất nhanh có cái gì đó cũng ‘run run’ ở trong cơ thể của nàng.

Xong rồi sao?


A Bảo: =口=! Dễ dàng như vậy hả? Chẳng lẽ nào…

Chạy nhanh giả chết thôi!

Rất nhanh A Bảo cảm giác được nam nhân đang đè trên người nàng tức giận, chậm rãi ngồi dậy, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn xuống nàng. Bởi vì nàng giả chết cho nên không có mở to mắt, cũng không biết hắn có biểu tình gì, chẳng qua tầm mắt nào đó thật là… Quá nóng bỏng rồi, thật có chút chịu không nổi mà.

Chờ đến khi hắn rời khỏi, xoay người xuống giường, A Bảo mới mở to mắt, nâng ngón tay suy yếu, cảm giác thân thể như bị tàn phá. Lá gan cũng lớn thêm lần nữa, cảm thấy chính mình không có làm sai chuyện gì, đều là do hắn quá khó hiểu.

Ngay khi nàng đang an ủi bản thân, thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Rất nhanh nam nhân trở lại mép giường, ánh mắt nhìn A Bảo sáng hơn, khom người dùng thảm bao bọc nàng, bế nàng tới nhĩ phòng bên cạnh để tắm sạch.

Lúc nàng đang ngâm mình trong nước, A Bảo len lén trộm ngắm Tiêu Lệnh Thù, thấy vẻ mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, giống như ngày thường, cũng không biết là hắn tức giận hay vẫn là không tức giận nữa?

Chờ khi nàng được rửa sạch sẽ, nha hoàn gác đêm đã thay đổi chăn nệm, nằm trên đó A Bảo cảm giác được mặt nàng nóng rát, có chút ngượng ngùng. Chẳng qua, rất nhanh nàng lại càng thêm ngượng chín mặt vì nam nhân nào đó lại lột đồ của nàng, dùng thuốc bôi vào địa phương bị tàn sát quá độ nào đó – thật là quá tra tấn người khác mà!

Đến khi nam nhân nào đó nằm lên giường ôm lấy người nàng, phát hiện bàn tay hắn xuyên qua tóc của nàng, ở trên cổ nàng gãi nhẹ như móng vuốt mèo nhỏ, cảm giác thoải mái vô cùng, thiếu chút nữa nàng rên nhẹ thành tiếng. Vì vậy ngay lập tức nàng chế trụ tay hắn, ôm đến trong lòng ngực, cũng mặc kệ ngực mình đang đè nặng lên cánh tay kia làm hắn hiểu sai đi nữa, bày ra bộ mặt đứng đắn.

“Đêm nay Vương gia làm sao vậy?” Nhiệt tình như vậy thật là chết người đó.

Thấy nàng cứng rắn không muốn ngủ cũng chỉ muốn hỏi rõ chuyện này, Tiêu Lệnh Thù nói ngay tắp lự: “Sinh con!”

“…” Khoé miệng A Bảo run rẩy, “Vương gia vội vã muốn có con vậy sao?” thật sự là nhìn không ra mà.

Tiêu Lệnh Thù nhướn mày một chút, nhéo cằm nàng nhìn kỹ, “Lưu quản gia nói nàng không vui, muốn có con.”
Sau khi nghe xong, A Bảo rất nhanh liền biết mình bị Lưu quản gia thích nghĩ quá nhiều mà hố chết. Từ khi nào nàng muốn có con vậy? Như thế nào nàng cũng không biết chứ? Chẳng lẽ Lưu quản gia thấy Ninh Vương phi có thai, trong lòng cảm thấy nàng nên hoài thai trước, cho nên đi nói với nam nhân này, để nàng cũng hoài thai một đứa hả?

“Tuyệt đối không có chuyện này!” Vẻ mặt A Bảo nghiêm túc nói: “Chuyện hài tử phải xem duyên phận, tới thời điểm nên tới sẽ tới. Thời gian chúng ta thành thân không lâu, cho nên chuyện hoài thai cũng không cần vội.” Vì vậy thật sự không cần phải liều mạng như vậy đâu, đêm nay là kỳ an toàn của nàng, có làm đến chết cũng không hoài thai được.

Thấy hắn đem theo vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn nàng, vẻ mặt A Bảo cũng đứng đắn theo. một lúc lâu sau, Tiêu Lệnh Thù lại dùng tay gãi nhẹ cổ nàng, xem như hiểu rõ ý tứ của nàng.

A Bảo vui vẻ vô cùng, đang chuẩn bị nói vài câu hợp tình hình để khích lệ hắn, ai ngờ câu kế tiếp hắn nói ra thật khiến nàng muốn hộc máu.

“Như thế rất tốt, có thể làm thêm vài lần.” hắn nhéo nhéo eo nàng, “Vẫn quá yếu.” Cho nên ngày mai muốn tiếp tục thao luyện sao?

thật là cmn mà, nàng yếu chỗ nào hả?

A Bảo mạnh dạn nói: “Vương gia, so với cô nương ở nhà khác thì thân thể của thiếp cường tráng hơn nhiều đó.”

Tiêu Lệnh Thù không phải là người có thói quen đấu võ mồm với người khác, thích dùng sự thật chứng minh. Cho nên hắn trực tiếp xoay người, đem nàng đè dưới thân, tay sờ lên dây lưng áo ngủ của nàng, dùng hành động chứng minh nàng yếu thế nào.

A Bảo sợ tới mức chết khiếp, chạy nhanh kêu lên: “Phải, là ta ốm yếu, ta thật sự quá yếu, không còn sức lăn lộn nữa đâu.” Cho nên hãy buông tha cho đôi chân già cỗi cùng với cái eo ốm yếu của nàng đi mà. Dưới tình thế gấp gáp, ngay cả kính ngữ A Bảo cũng quên nói.

Mặt Tiêu Lệnh Thù không có biểu tình gì nhìn nàng bày ra bộ dạng đáng thương, mới nhìn thật khiến người khác đau lòng. hắn cúi đầu gặm gặm dấu vết ái muội được che kín ở vai nàng, nói: “Kẻ lừa đảo.” Cố tình giả bộ như vậy, lại thật sự giả bộ thành công.

A Bảo không dám hỏi hắn vì sao lại gọi mình là kẻ lừa đảo, đỡ việc hắn lại có lý do lăn lộ nàng, lượng vận động đêm nay siêu nhiều, nàng không muốn lại chịu tội nữa. Thấy hắn nằm một hồi trên giường, lấy tay ôm nàng đến trong lòng ngực, hắn tiếp tục gãi nhẹ sau cổ nàng giống như vỗ về chơi đùa với mèo con.

Ngáp một cái, ngay lúc A Bảo chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ tới lúc trước cắn một phát ở bên gáy hắn, vội duỗi tay sờ soạng, có chút sưng, chẳng qua không có trầy da…

Đột nhiên tay nàng bị bắt lấy, sau đó bị hắn gắt gao kẹp chặt trong ngực, đồ vật nào đó lại cứng lên, lúc nàng phát hiện đó là gì thì chạy nhanh giả chết.

*****

Hôm qua chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, không những thời gian ngủ không đủ, mà còn eo mỏi chân đau này nọ, thật là chịu tội mà.

A Bảo tỉnh lại trong thống khổ, rên rỉ thành tiếng. Rất nhanh trên người nàng có một đôi tay xoa xoa ấn ấn với lực đạo vừa phải, giảm bớt hơn phân nửa thống khổ trên người nàng.

Tối hôm qua thật quá khổ ải, vốn dĩ A Bảo muốn ngủ nướng, chẳng qua nhớ đến hôm nay nên tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, đành phải kéo cái eo già cỗi mà thức dậy. Mỗi tội nàng có tính tự giác, nhưng ai kia thì lại không, đem tay ấn nàng nằm lại xuống giường, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thân mình nàng không khoẻ, cần nghỉ ngơi, cái khác không cần để ý.”

“… Hôm nay còn phải vào cung thỉnh an mẫu hậu mà.” Tuy rằng không phải mồng một và mười lăm, chỉ là cách hai ngày cũng nên đi cấp hoàng hậu thỉnh an.

“Mai lại đi!”

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng A Bảo bại trước đôi mắt bướng bĩnh lạnh lùng nào đó, lười biếng nằm lại trên giường, để hắn mát xa cho mình xoá bớt mệt nhọc, sau đó dưới lực đạo vừa phải mà ngủ thiếp đi.

Khi mặt trời đã treo cao, A Bảo mới tỉnh lại, chỉ có mình nàng nằm ở trên giường.

Nghe được thanh âm, bọn nha hoàn chuẩn bị dụng cụ rửa mặt tiến vào. Nhạn Hồi vén màn giường buộc lại, dùng vải lụa màu sáng buộc, sau đó hầu hạ A Bảo thay quần áo. Nhìn thấy mấy dấu vết ái muội ở trên cổ và sau gáy nàng, mặt Nhạn Hồi đỏ lên, trong mắt lại có chút đau lòng. Nhưng thật ra Hoa ma ma lại vui vẻ, cảm thấy tình cảm giữa cô nương nhà mình và Vương gia rất tốt, cho nên nam nhân mới khó tránh khỏi sẽ mất khống chế, lăn lộn nặng nề một chút.

“Vương gia đâu?” A Bảo lười biếng mà dựa người trên giường đất sát cửa sổ, uống canh yến táo đỏ.

“Vương gia đi ra ngoài.”

Sau khi nghe xong A Bảo cũng không hỏi gì nhiều. Tuy rằng hiện tại Tiêu Lệnh Thù không có chức vụ trong người, nhưng hắn cũng không phải thật sự ăn không ngồi rồi. Dù không biết hắn đang làm gì, nhưng xem thấy hắn thường xuyên đi tìm Thái tử hoặc ngẫu nhiên rời kinh, tuyệt đối là làm việc đứng đắn.

Sau khi ăn xong đồ ăn sáng và súc miệng, A Bảo vẫn cảm thấy cực kỳ uể oải, sau khi chơi đùa với chén trà thì để nó sang một bên, dựa người vào giường đất mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, cho đến khi nha hoàn tới báo Tề Vương phi đến đây.

“Tề Vương phi?” A Bảo mở to đôi mắt đang nhập nhèm hỏi.

Nhạn Vân lanh lợi trả lời: “Đúng vậy, nô tỳ đã bảo Bạch Chỉ đi đón, thỉnh Tề Vương phi đến phòng khách uống trà.”

Tuy không biết vì sao Kim Cảnh Hi lại đột nhiên đến chơi, chẳng qua A Bảo vẫn nể tình mà lấy lại tinh thần, trờ về phòng thay quần áo, lại dùng nước rửa mặt, chải đầu, phong thái ung dung đi phòng khách gặp Kim Cảnh Hi.

Kim Cảnh Hi mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, trên đầu cài trâm ngọc châu thoa, vừa nhìn là biết đi từ trong cung ra, sau đó là trực tiếp tới đây. Tuy rằng Tề vương là con trai yêu của Hoàng hậu, chẳng qua Kim Cảnh Hi cũng là chất nữ của bà, đều được yêu thương. Cho nên Hoàng hậu không muốn nàng phải mỗi ngày tiến cung thỉnh an, trừ bỏ mồng một và mười lăm hàng tháng, cách vài bữa tiến cung một lần là được rồi. Sau khi Kim Cảnh Hi gả cho Tề vương, cũng giống như A Bảo cách hai ba ngày tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, thường xuyên thỉnh an cùng ngày với A Bảo, vậy nên vốn dĩ trước đó bọn họ có chút ngăn cách cũng đã tiêu trừ không sai biệt lắm.

Tuy rằng trượng phu hai người không hoà hợp, nhưng giao tình ngầm giữa hai người thì lại không tồi.

Thời điểm A Bảo tiến vào, Kim Cảnh Hi đang uống trà, nhìn thấy nàng tiến vào, tầm mắt lưu lại trên người nàng một vòng, nhấp miệng cười nói: “Hôm nay không thấy tẩu tiến cung, còn nghĩ tẩu sinh bệnh, nên lại đây thăm một chút. Nhìn sắc mặt không tốt, sẽ không thật sự bị bệnh chứ?”

A Bảo ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, đợi tỳ nữ châm trà xong, thì bảo bọn họ lui xuống, nhấp ngụm trà xanh nói: “Làm gì có, chẳng là đêm qua ngủ không ngon giấc, hôm nay lười biếng chút thôi.”

“Ngủ không ngon giấc?” Bốn chữ này dĩ nhiên làm người ta suy nghĩ nhiều, thì thấy vẻ mặt Kim Cảnh Hi kinh ngạc nói: “Tẩu cũng biết chuyện Ninh Vương phi có thai chứ? thật ra cũng không cần để ý làm gì, tẩu chỉ thành thân sớm hơn ta một tháng thôi, mới mấy tháng, cũng không có gì. không cần để ý nàng ta, tính cách kia của Ninh Vương phi, sớm hay muộn cũng có ngày sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Nghe nàng nói như vậy, A Bảo sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kim Cảnh Hi hoài nghi nhìn nàng, thấy sắc mặt A Bảo không giống như giả bộ, mới biết chính mình nghĩ nhiều. Đoán chừng A Bảo là vì chuyện khác nên ngủ không ngon, nơi nào để ý chuyện Ninh Vương phi hoài hay không hoài thai chứ. Tuy rằng Kim Cảnh Hi biết A Bảo không bao lâu, nhưng hai người thường xuyên cùng nhau tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, rất nhiều phu nhân tụ hội ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, đối với A Bảo cũng có vài phần hiểu biết. Nàng hiểu A Bảo không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Thậm chí có đôi khi, đối với tầm nhìn rộng rãi của A Bảo khiến người khác phải giật mình, phần lòng dạ kiến thức đó, không phải là nữ tử được kiều dưỡng tại hậu trạch mà có. Là thời gian nàng trưởng thành lớn lên ở biên cảnh với Trấn Bắc tướng quân tạo nên ảnh hưởng đó.