Độc Sủng Nhất Thê

Chương 41:Chap 41



“Canh này uống ngon thật!” Thứ có thể làm cho kẻ sành ăn như Tiểu Hi khen cũng không nhiều, cô lại không ngừng giơ ngón cái lên.

Cô uống một ngụm canh, mặt mày rạng rỡ nói: “Rõ ràng chỉ là canh cải trắng, sao uống lại ngon vậy chứ? Mình hận không thể nuốt luôn lưỡi vào!”

Lăng Vi cũng liên tiếp gật đầu, cơm rất thơm, rau xào ăn rất ngon, canh... canh này, thật sự là một nồi canh kỳ lạ.

Rõ ràng chỉ là nồi canh đơn giản, lại có một hương vị khó nói thành lời.

Quả thực có thể xưng là cực phẩm nhân gian!

Quản gia Vương cực kỳ vui vẻ, khen đồ ăn nhà mình không dứt miệng: “Đồ ăn trong trang viên chúng tôi đều là thực phẩm sạch, dùng guồng nước tưới, dùng cũng là phân hữu cơ.”

Hạ Tiểu Hi ăn đồ ăn, hỏi quản gia Vương: “Làm sao để có phân hữu cơ?”

“Phốc ——” Thiên Mặc suýt thì phun ra.

Lăng Vi nuốt đồ ăn, nhìn Tiểu Hi nói: “Chính là phân động vật và người...”

“Phốc —— khụ khụ!” Hạ Tiểu Hi chấn động rồi: “Trách không được... Hương vị đặc biệt như vậy...” Trên đồ ăn này đều dính phân người á?

Quản gia Vương vội vàng giải thích: “Cũng không phải... Phân hữu cơ của chúng tôi là đem các loại cuống rau, lá rụng, cỏ xanh, phân người và động vật làm nguyên liệu, lấy tỉ lệ nhất định pha trộn hoặc dùng chút bùn đất trộn lại ủ thành phân xanh. Bên trong cũng có hạt giống rau, bông, bã đậu, mè, thầu dầu, trà để làm bánh phân bón.”

“A a a, nghe cũng rất cao cấp...” Thật ra là không nghe được gì hết. Hạ Tiểu Hi che miệng nhìn về phía Lăng Vi, Lăng Vi vẻ mặt bình tĩnh gắp rau bỏ vào trọng miệng.

Ba người thần thái khác nhau ăn xong bữa cơm.

Ăn cơm xong rồi, quản gia Vương dẫn bọn họ trở lại bên trong.

Quản gia Vương nở nụ cười, xin lỗi gật đầu nói: “Tiên sinh gần đây xử lý một chuyện tương đối khó giải quyết, sợ liên lụy đến Lăng tiểu thư, cho nên... ý tiên sinh là, gần đây trong khoảng thời gian này cô không tiện đến trường. Tôi sẽ sắp xếp gia sư cho cô học bù, bạn bè của cô cũng có thể đến. Chẳng qua, vì suy nghĩ cho an toàn của cô, cô ra vào có thể chịu chút hạn chế.”

“Ý là... Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi, phải không?”

Khi Thiên Mặc 18 tuổi đã chế tạo ra một con chip, giá trị hơn một ngàn vạn, chẳng qua cậu không đòi tiền, toàn bộ quyên cho công trình hy vọng. Dù cậu đã tạo ra vô số chương trình, cậu vẫn là người thần bí nhất trong mười đại hacker, ngoài Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi, ngay cả cha mẹ cậu cũng không biết cậu là một hacker tầm cỡ thế giới.

Hơn mười giây, cậu đã tìm được một đống tư liệu.

“Để mình xem xem, tuổi trong khoảng 20\~30, Diệp Đình \- nhân viên công vụ. Tuổi: 25 tuổi.”

Bọn họ nhìn ảnh chụp, phủ nhận: “Không phải người này.”

Lại xem mấy cái khác, cũng không phải

“Còn có cái này...”

“Diệp Đình \- tuổi: 26 tuổi, không có ảnh chụp, tư liệu không rõ...” Thiên Mặc có chút kích động: “Đó là một văn kiện mã hóa! Ai nha cái tính vội vàng của mình!”

“Văn kiện mã hóa, mình còn không giải được sao?”

Cậu ôm máy tính vào một góc hăng hái chiến đấu, chỉ chốc lát sau, cậu kích động nói: “Diệp Đình \- là người sáng lập kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đỉnh Phong đế quốc!”

Hạ Tiểu Hi kinh ngạc hỏi: “Đỉnh Phong...?”

Đó chính là tập đoàn tài chính nổi danh toàn cầu!

“...” Lăng Vi và Tiểu Hi kinh sợ, vừa rồi hình như còn nghe người bên Tân Á nói: “Tân Á và Đỉnh Phong hợp tác... Nhất định độc bộ thiên hạ!”

Thiên Mặc còn nói: “Cha Diệp Đình là... người sáng lập tập đoàn tài chính quốc tế PG\-**Paul**? Lewis. Mẹ nuôi: công chúa Địch Á\-**Ai Linda. **Mẹ đẻ: Nhà sinh vật học tế bào\-**Diệp Khanh**. Sinh Diệp Đình sau đó qua đời... Diệp Đình năm 12 tuổi đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, tự lập môn hộ, sửa theo họ mẹ.”

Ba người hai mặt nhìn nhau, cũng không nói nữa.

Lăng Vi nghĩ tới lúc anh nằm mơ mê sảng nói... Anh nói: “Hừ! Công chúa Y Toa là cái gì? Cưới cô ta á? Nằm mơ đi!”

“Mấy người nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết sao? Nghĩ muốn khống chế tôi, cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”

“Muốn ép tôi, tôi có thể đi vào khuôn khổ? Không ai nói cho mấy người biết căn cứ dầu mỏ Abu Dhabi là của tôi à?”

“Còn có công nghiệp quân sự ở Mạnh Gia, khí thiên nhiên ở liên bang Nga, đúng! Tất cả đều là của tôi!”

...

Thiên Mặc căm giận đập bàn phím: “Quá đáng! Chỉ có thể nhìn thấy chút tư liệu như thế, số liệu khác toàn bộ mã hóa.”

“Ngay cả cậu cũng không thể vào được?” Hạ Tiểu Hi kinh ngạc.

Cô luôn luôn coi Thiên Mặc là thần mà cúng bái, không nghĩ tới... Diệp Đình có thể làm khó Thiên Mặc?

Thiên Mặc mặt thối thối: “Tôi nhất định phải mở được nó!”

Ngón tay Thiên Mặc gõ lạch cạch trên bàn phím.

Lăng Vi nói: “Cậu không cần tra xét, anh ta có thân phận gì tôi cũng không quan tâm.”

Thiên Mặc hừ một tiếng, không phục.

Hạ Tiểu Hi cười nói: “Bây giờ không phải vấn đề cậu có quan tâm hay không... Mà là, Thiên Mặc mọi việc luôn luôn thuận lợi lại bị đả kích kìa.”

Lăng Vi bình tĩnh gật đầu: “Đả kích đả kích lại đả kích, cuộc sống mới có kích thích.”

“Ha ha——”

Chạng vạng, trán Thiên Mặc đều đổ mồ hôi cũng không vào nổi kho dữ liệu của Diệp Đình.

Cậu hoang mang rối loạn muốn đi, nói laptop này dùng không tốt... Phải đi về dùng máy tính chuyên nghiệp của cậu.

Lăng Vi liền báo cho quản gia Vương, đưa Thiên Mặc và Tiểu Hi quay về trường học.

Hai người đi rồi, Lăng Vi tránh ở trong phòng không đi ra.

Thình lình xảy ra biến đổi lớn, khiến cả thể xác và tinh thần của cô đều mỏi mệt.,

Cô bật đèn, mơ mơ màng màng ngủ. Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị ác mộng bừng tỉnh! Cô lại mơ thấy cảnh ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông!

Cô ôm tim thở dốc... Cô tuy không tận mắt chứng kiến cảnh đó. Nhưng hình ảnh nọ như in sâu vào đầu cô. Từ lúc mười tuổi, cô sợ bóng tối, cho nên quen bật đèn ngủ.

Cô mở to mắt, phát hiện xung quanh là hoàn cảnh xa lạ, lúc này mới nhớ tới mình đang ở biệt thự của Diệp Đình.

Cô lau trán, phát hiện sợ tới ướt đầm mồ hôi!

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng động kỳ lạ!