Độc Sủng Nam Hậu

Chương 82: Chân tướng



Lãnh Nhược Tư phẫn nộ từng bước một tới gần Lộ Nhi “Lãnh Nhược Tư, ngươi muốn làm gì?” Lộ Nhi có chút sợ hãi.

“Trẫm muốn làm cái gì?” Hắn muốn tự tay bóp chết nàng. Trước kia nàng thương tổn chính hắn, hắn còn chưa tính, hiện tại nàng thế nhưng lại dám thương tổn Triệt Nhi, hắn sẽ không tái tha thứ nàng, tái dung túng nàng lần nào nữa.

“Lãnh Nhược Tư, ngươi không được qua đây !” Sao lại thế này? Rõ ràng là lỗi của Lãnh Nhược Tư, nàng sợ cái gì a?

Lãnh Nhược Tư căn bản là không để ý nàng, mà cứ nhắm vào nàng công kích. Bởi vì không muốn thương tổn đến ta, đòn công kích mạnh của Lãnh Nhược Tư chậm lại, Lộ Nhi vừa né vừa nói: “Lãnh Nhược Tư, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn ta giết Mộ Dung Triệt sao?”

“Ngươi dám !” Lãnh Nhược Tư vừa đánh vừa trả lời.

“Ta vì cái gì không dám?” Bọn họ có huyết hải thâm cừu mà.

“Ngươi nếu dám đả thương Triệt Nhi. Trẫm sẽ cho ngươi sống không bằng chết?” Lãnh Nhược Tư thị huyết nói.

Thấy bộ dáng lãnh huyết của Lãnh Nhược Tư, Lộ Nhi chân chính bị hắn làm cho khiếp sợ. Nhưng lúc này, ta bởi vì thân thể quá mức suy yếu nên chống đỡ không nổi, thân thể chậm rãi khụy xuống “Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư sốt ruột kêu to.

Ngay lúc mọi người đem lực chú ý đặt trên người ta, Cầu Cầu thừa dịp không ai chú ý vô thanh vô tức chạy đến bên cạnh ta, trung niên phụ nữ phát hiện Cầu Cầu đầu tiên sợ tới mức hô to: “Phu nhân cẩn thận !”

Lộ Nhi nhìn lại thì bị dọa đến ngây người, buông cánh tay đang giam giữ ta ra, Lãnh Nhược Tư nhân cơ hội đoạt lại ta ! “Triệt Nhi, Triệt Nhi, ngươi thế nào ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta chăm chú.

“Thật………… Thật là khó chịu !” Ta suy yếu trả lời hắn.

Lúc này bọn Hứa Dương vội vàng đi tới, Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Hứa Dương. Hắn khám bệnh xong liền nói: “May là không có gì chuyện gì lớn. Chỉ là vì Triệt Nhi chạy trốn hơn nữa xe ngựa ở trên đường xóc nảy quá lợi hại, nên khiến dạ dày có chút khó chịu với choáng váng đầu !”

Nghe Hứa Dương nói như vậy, mọi người liền an tâm “Lãnh Nhược Tư, đừng tưởng rằng Mộ Dung Triệt bị ngươi đoạt lại thì sẽ không có việc gì. Chúng ta lên !” Lộ Nhi ra lệnh cho các nàng động thủ.

Mà bọn Lãnh Nhược Tư cũng tiếp chiến. Hai bên kịch liệt đánh, bởi vì đối phương tất cả đều là nữ tử, cho nên bọn người của Lãnh Nhược Tư luôn hạ thủ lưu tình nhưng đối phương thì chiêu chiêu đều hạ độc thủ. Bọn Nhược Tư có chút ngăn cản không được, Hứa Dương đem ta giao cho Mộ Dung Vân “Ta đi hỗ trợ !”

“Ân !” Mộ Dung Vân gật đầu.

Bọn họ tiếp tục đánh còn Mộ Dung Vân ôm ta nghỉ ngơi. Một hồi lâu sau “Triệt, khá hơn chút nào chưa?”

“Ca ca không cần lo lắng cho ta, ta không có việc gì !” Nghỉ ngơi một hồi cơ thể của ta cũng tốt hơn rồi.

Mà lúc này bỗng dưng Duẫn Dung hô to một tiếng: “Tất cả dừng tay !”

Mọi người ngừng tay rồi khó hiểu nhìn hắn “Lộ Nhi, ngươi làm nhiều việc như vậy tất cả đều vì sự việc kia. Hiện tại ta đem nguyên nhân nói cho ngươi biết, trượng phu của ngươi không phải do Hoàng Thượng giết mà do hắn sợ tội tự sát !”

“Ngươi nói bậy, trượng phu của ta như thế nào lại tự sát cơ chứ ? Hắn không phải chỉ đánh thua một trận thôi sao? Thế nhưng lại bị tên hôn quân này giết !” Lộ Nhi thương tâm lại tức giận chỉ vào Lãnh Nhược Tư.

Cái gì? Nhược Tư sẽ không là cái dạng người này, ta lê cái thân thể suy yếu hướng nàng đi đến “Sẽ không. Nhược Tư không phải là người như vậy, nhất định có hiểu lầm !” Ta cười cười giải thích.

“Ngươi đương nhiên nói như vậy a ! Bởi vì hắn là người ngươi yêu, nếu Lãnh Nhược Tư bị người ta sát hại, mà người kia lại nói với ngươi chỉ là hiểu lầm, ngươi sẽ tin tưởng sao?” Nàng hỏi lại ta.

“Nếu nàng nói là thật thì ta sẽ tin tưởng !” Bởi vì ta không muốn lạm sát kẻ vô tội.

“Đúng là việc không liên quan đến mình thì nói nghe dễ dàng a !” Đột nhiên nàng dùng sức tát ta một cái.

Do không có phòng bị nên ta lảo đảo, Lãnh Nhược Tư phản ứng lại trước hết chạy nhanh lại ôm lấy ta. Đau quá, bụng đau quá, ta đau đến toàn thân phát run. Phát hiện ta có vẻ không thích hợp, Lãnh Nhược Tư vàng hỏi: “Triệt Nhi thế nào ?”

“Đau quá, bụng đau quá !” Ta dùng hai tay ôm chặt lấy bụng.

Hứa Dương lập tức vọt lên “Không xong. Triệt Nhi bị động thai khí. Triệt Nhi mau nuốt viên thuốc này đi !” Hắn lấy ra một viên thuốc rồi uy ta.

Ta vội vàng nuốt xuống. Mà đám người của Lộ Nhi nghe xong liền choáng váng, các nàng không có nghe nhầm chứ? Mộ Dung Triệt mang thai ? Sao lại có khả năng đó chứ ? Hắn là nam tử mà. Bất quá thấy Lãnh Nhược Tư khẩn trương như vậy hẳn là không có sai.

“Hứa Dương, tình huống củaTriệt Nhi hiện tại thế nào ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng không thôi.

“Mau tìm một chỗ để Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, uống thêm vài thứ thuốc thì tốt rồi, không thì sợ sẽ sinh non a !” Hứa Dương giải thích.

“Hảo, trẫm đã biết !” Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Hứa Dương. Bạn đang

Đột nhiên nghe thấy một tiếng bốp, mọi người hướng về phía âm thanh phát ra. Mộ Dung Vân hung hăng ném cho Lộ Nhi một cái tát “Từ nhỏ đến giờ ngay cả phụ vương, mẫu hậu và ta cũng không dám làm Triệt có chút thương tích nào thế mà ngươi dám đánh hắn !” Mộ Dung Vân đỏ mắt, nàng thật sự là chán sống rồi.

Mộ Dung Vân bắt đầu tàn bạo đánh Lộ Nhi. Mọi người đều ngây ngẩn cả người. Trời a! Người kia thật là Mộ Dung Vân luôn ôn nhu đó hay sao? Khó trách Mộ Dung quốc có thể ở ngũ quốc đứng hàng thứ hai, hắn sinh khí so với Lãnh Nhược Tư còn đáng sợ hớn. Về sau trăm ngàn lần không thể bị bề ngoài vô hại của hắn lừa.

“Được rồi, được rồi. Vân, ngươi mà đánh tiếp nàng sẽ chết đó !” Lăng Vân ôm lấy Mộ Dung Vân đang điên cuồng lại.

“Chết thì tốt. Người như thế lưu lại sẽ là tai họa. Lãnh Nhược Tư, ngươi tốt nhất mau giải quyết nữ nhân điên này cho ta!” Mộ Dung Vân tức giận nói với Lãnh Nhược Tư.

“Trẫm đã biết. Lộ nhi, trẫm vốn đáp ứng với trượng phu của ngươi là sẽ không nói cho ngươi biết sự thật. Nhưng hiện tại, xem ra trẫm không nói cho ngươi biết không được. Sự thật là trượng phu của ngươi sợ tội tự sát, bởi vì hắn không phải đánh thua trận, mà là bởi vì hắn không qua được ải ‘mỹ nhân kế’ của địch. Khi hắn thấy binh lính của mình bởi vì sai lầm của bản thân hắn mà diệt vong, hắn hối hận, vì thế hắn mới tự sát. Trước khi chết hắn lại không muốn để lại một hình ảnh trượng phu tệ hại như vậy trong lòng ngươi nên hắn đã thỉnh cầu trẫm đừng nói với ngươi chân tướng thật sự. Hắn cũng vì nhất thời không tránh được dụ hoặc, cho nên trẫm đã đáp ứng hắn !” Lãnh Nhược Tư nói ra chân tướng.

“Không có khả năng. Ta không tin, ta không tin !” Như thế nào lại như vậy?

“Đây là thật sự !” Duẫn Dung tiếc nuối nhìn nàng.

“Gạt người. Các ngươi gạt ta !” Lộ Nhi hiển nhiên là không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.

“Đây là thư hắn để lại cho ngươi !” Lãnh Nhược Tư đem lá thư luôn mang theo bên người đưa cho nàng. Bởi vì Thượng Quan Lê biết rõ tính tình của Lộ Nhi, cho nên dặn hắn nếu Lộ Nhi làm ra chuyện gì quá phận liền chân tướng nói cho nàng, mà lá thư này chính là minh chứng.

Lộ Nhi đọc thư xong thì choáng váng, nước mắt không ngừng rơi “Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì lại như vậy? Vậy tất cả những gì ta làm trước giờ là vì cái gì? Ha ha ha ha ~~~~~ Thượng Quan Lê, ngươi thật sự là biết đùa giỡn ta a ! Vì ngươi, ta làm ra rất nhiều việc không thể tha thứ! A ~~~~~~~~” Lộ Nhi quát to một tiếng rồi chạy.

Lãnh Nhược Tư vội vàng mang ta về khách điếm. Chờ ta tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau “Triệt Nhi, ngươi tỉnh?”

“Ân. Nhược Tư, đây là nơi nào a?” Kỳ quái ! Ta như thế nào lại ở đây?

“Đây là khách điếm. Triệt Nhi, có chỗ nào không thoải mái không? Bụng còn đau không?” Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn chăm chú vào ta.

“Không có. Lộ Nhi đâu?” Kỳ thật ta cảm thấy nàng rất đáng thương.

“Nàng đi rồi, về sau cũng không sẽ có chuyện gì nữa !” Thật tốt quá ! Mối họa lớn đã trừ.

“Ân !” Ta vui vẻ gật gật đầu.

“Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi đi !” Lãnh Nhược Tư lo lắng nắm tay ta.

Ta an tâm tiếp tục ngủ, bởi vì ta thật sự mệt mỏi. Đáng tiếc! Chúng ta yên tâm quá sớm, một âm mưu khác chậm rãi tiếp cận chúng ta…