Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 52: Phát huy sở trường



Lần này, chủng loại Bạch Tiểu Mễ gieo trồng chỉ có hai loại, đều là nàng nhận định gieo trồng tương đối tốt, một loại là mận, một là đào.

Vì sao lại lựa chọn hai loại cây ăn quả này, một phần vì Bạch Tiểu Mễtương đối quen thuộc, một phần vì nàng thích ăn, tuy rằng muốn thu hoạch đại khái cũng phải ba năm nữa, nhưng một khi đã ra trái, nếu chăm sóctốt sản lượng chắc chắn sẽ rất cao. Ý tưởng đầu tiên của Bạch Tiểu Mễ là trước đem trồng hai loại này, sau đó tìm một số cây nông nghiệp sinhtrưởng hắn ngày xen canh.

Đương nhiên ban đầu chọn những loại cây này vì không kén đất, nhưng hiện tại Bạch Tiểu Mễ mở ra dị năng, dị năng trực tiếp đưa ra đề nghị, thậmchí gieo trồng đan xen những loại này cũng có đề nghị, Bạch Tiểu Mễchính là từ nhiều ý kiến đó chọn ra một ý kiến tốt nhất.

Hơn hai trăm cây, mười mấy người bận rộn, một ngày đã hoàn thành.

Cây vừa mới gieo xuống chu đáo, trong đầu Bạch Tiểu Mễ lại vang lên thanh âm máy móc lạnh như băng.

“Đinh! Chế độ cày cấy đã được mở ra, mới tưới cây cho cây ăn quả, tạo một tầng đất, phủ rơm rạ lên trên.”

Nghe xong lời đề nghị của thanh âm, Bạch Tiểu Mễ càng chắc chắn dị năngnày có tác dụng, dù sao quá trình trồng phổ thông như vậy nàng vẫn biếttới, đợi đến khi cây ăn quả được trồng xong xuôi, màn đêm đã buôngxuống.

Mà giờ phút này Lý Mặc Nhiên đã sớm mang theo huynh đệ khác xuống núi.

“Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, đi về trước nghỉ ngơi đi! Chờ một chút bản phu nhân sẽ bảo phòng bếp làm thêm đồ ăn cho các vị!” Bạch Tiểu Mễcười nói, nhìn những người một ngày đã làm việc vất vả mà sinh khí vẫndồi dào, thật không hổ là người tập võ, thể lực so với người bình thường cũng tốt hơn rất nhiều.

“Không vất vả, phu nhân mới vất vả!” Mọi người nói.

“Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt!” Bạch Tiểu Mễ không nói gì thêm nữa, xoay người liền đi về, những người khác cũng tản ra.

Rời đi phía sau núi, Bạch Tiểu Mễ trước hết phân phó người phòng bếpchuẩn bị thêm đồ ăn cho mười mấy người kia, rồi mới trở về phòng mình,ăn cơm xong liền tắm rửa, Bạch Tiểu Mễ nằm ở trên giường nghĩ về vấn đềtiếp theo.

Hôm nay cây ăn quả phải ba năm sau mới cho quả, cho nên Bạch Tiểu Mễ đãnghĩ đến một số cây sinh trưởng có chu kỳ ngắn, mà cây sinh trưởng ngắnngày Bạch Tiểu Mễ đại khái biết:

Cây làm lương thực có lúc nước, đậu, khoai, lúa mì, ngô, sắn nhưng dựavào khí hậu hiện tại để gieo trồng, chỉ có thể lựa chọn lúa nước, đậu,ngô cùng với khoai.

Cây công nghiệp đại khái có hạt cải dầu, hòa hướng dương, đợi chút, những thứ đó bây giờ cũng có thể trồng.

Rau dưa thì có cải củ, cải trắng, rau cần, rau hẹ, tỏi hành, cà rốt, đao đậu, dưa chuột, còn có rất nhiều loại mùa này có thể gieo trồng, BạchTiểu Mễ nhất thời đã nghĩ đến nhiều thứ như vậy.

Nghĩ nghĩ Bạch Tiểu Mễ mơ mơ hồ hồ liền ngủ, bất quá không biết vì sao lại cảm giác hôm nay tựa hồ thiếu chút gì đó!(Skye: thiếu anh chứ sao!)

Một đêm yên bình.

Làm ánh mặt trời vàng chói phá vỡ tầng mây mù chiếu rọi xuống mặt đất,Bạch Tiểu Mễ mở mắt, cả người có chút mơ mơ hồ hồ, theo bản năng bốnphía nhìn nhìn, nhất thời có chút mê mang.

Tên mặt đầy râu đâu rồi? Với mới nghĩ đến, Bạch Tiểu Mễ nhất thời thanhtỉnh, lập tức nhớ tới Lý Mặc Nhiên dẫn người xuống núi cướp bóc, bộ dáng tựa hồ sẽ đi sáu năm ngày.

Thói quen mỗi ngày tỉnh dậy đều nhìn thấy mặt “gấu”, đột nhiên không cóthấy thật có chút không quen, bất quá rất nhanh Bạch Tiểu Mễ ý thức được ý nghĩ của bản thân mình không bình thường cỡ nào, cho nên lắc đầu đemsuy nghĩ vừa rồi vứt qua sau đầu.

Bởi vì ngày đó nàng ở võ trường oai hùng, cho nên địa vị của Bạch Tiểu Mễ cũng thăng cấp, vừa rời giường, cửa phòng đã vang lên.

“Phu nhân, nô tì đưa nước ấm đến cho ngài!” Ngoài cửa vang lên âm thanhmột nữ tử trunh niên, nữ tử trung niên này là thê tử của một sơn tặctrong trại, từ sau khi Bạch Tiểu Mễ trở về, nàng không hề nhìn thấy bấtkì một nữ tử trẻ tuổi nào lượn lờ trước mặt mình, điều này làm cho BạchTiểu Mễ cảm giác phi thường kỳ quái.

“Vào đi!” Bạch Tiểu Mễ nói.

Nữ nhân trung niên cung kính mang nước vào, sau đó liền đứng ở một bên,bởi vì nàng biết vị phu nhân này không cần người hầu hạ, chỉ cần chờnàng phân phó là được, phu nhân đối xử rất tốt với hạ nhân.

“Nhóm nữ hài tử lúc trước đi nơi nào rồi?” Bạch Tiểu Mễ thắc mắc liền hỏi.

“Phu nhân đang hỏi tới gia quyến của các huynh đệ trong sơn trại sao?”Nữ tử trung niên hỏi, Hắc Phong trại tuy rằng xem như trại thổ phỉ,nhưng không khác một thôn trang là mấy, dù sao mỗi người đều có giađình,nam nhân trong Hắc Phong trại cũng là người, có gia đình là chuyệnbình thường, hơn nữa nam nhân tuổi từ ba mươi đến bốn mươi có khuê nữkhông phải điều bình thường sao?

“Có thể nói như vậy?” Thật ra Bạch Tiểu Mễ không xác định được nữ hài tử lúc trước hầu hạ mình là người nào, có phải nữ nhi hay nàng dâu của sơn tặc trong Hắc Phong trại hay không?

“Nhị đương an bài đưa tất cả gia quyến ở phía tây, cho mỗi gia quyến một phòng ở, nhưng lại yêu cầu nữ quyến trẻ tuổi không được ra khỏi cái sân kia, tựa hồ là lo lắng nhiễu loạn trật tự trong Hắc Phong trại.” Nữ tửtrung niên có chút mịt mờ nói.

Thật ra cách nói này của Nhị đương gia hoàn toàn không có sức thuyếtphục, dù sao gia quyến trước kia đều ở trong Hắc Phong trại cũng khôngcó gây ra nhiễu loạn gì, thế nào bỗng chốc liền xuất hiện nhiễu loạn,hiện tại ngay cả phòng bếp cũng không có nữ tử trẻ tuổi nào hỗ trỡ, màtình huống đều sau khi phu nhân trở lại mới quy định.

Thật ra mọi người không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra được liên hệtrong đó, nhưng cho dù có nghĩ tới, qua hiểu biết Đại đương gia sủng áiphu nhân, cùng biểu hiện của phu nhân sau võ trường lần đó, nhiều câuoán hận cũng chỉ có thể thối nát ở trong bụng.

“À!” Bạch Tiểu Mễ gật gật đầu không nhiều lời, nhưng nàng lại đem chuyện này ghi trong lòng, kỳ thật trong Hắc Phong trại người không ít, giaquyến đương nhiên cũng không ít, việc của nàng nhiều cần lấy sức laođộng ở đâu?

Hơn nữa có rất nhiều chuyện nữ nhân làm được, ví dụ như hái quả, dệt vải, làm y phục, là một đội ngũ có sức mạnh to lớn.

Chẳng qua là phải chờ tới khi cây nông nghiệp đi vào thu hoạch, nhiệm vụ hiện tại chủ yếu vẫn là tìm kiếm.

Ăn xong điểm tâm, Bạch Tiểu Mễ liền ra khỏi phòng, thẳng đến bãi đất trống mình xem khi trước.

Dân sống cần lương thực, Bạch Tiểu Mễ kế tiếp muốn gieo trồng, vùng nàydĩ nhiên có liên quan, chỉ cần lần này gieo trồng thành công, Hắc Phongtrại bảo đảm có tự cấp tự túc, như vậy số lần ra ngoài cướp bóc của HắcPhong trại có thể giảm bớt, tính nguy hiểm cũng liền giảm theo.

Cho dù Lý Mặc Nhiên muốn che giấu cái gì? Trong một năm, nửa năm ra ngoài đánh cướp là tốt rồi.