Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 43: Chiến đấu và uy tín



Việc này nếu đặt vào thời điểm trước khi xuống núi, Bạch Tiểu Mễ tựnhiên khó tránh được sự công kích dưới cơn thịnh nộ này, nhưng ở hiệntại lại khác, với đại boss ở Hắc Phong trại đã có thể chống lại hơn mười chiêu, tuy rằng đối phương nhường, nhưng Bạch Tiểu Mễ dùng vũ lực thìkhông thể nhường.

Thời điểm mũi kiếm sắp đụng tới Bạch Tiểu Mễ, Bạch Tiểu Mễ tốc độ bạolên, trong gang tấc tránh thoát khỏi một kiếm kia, sau đó bay ngược rangoài dừng ở đó không xa.

Bạch Tiểu Mễ nhất thời tránh được một chiêu này khiến Tam đương gia sửng sốt, thậm chí mấy người đi theo sau Tam đương gia cũng sững sờ mộtchút, dù sao trong cảm nhận của mọi người, vị tân áp trại phu nhân nàyvốn là một tiểu thư mềm yếu, là một nữ nhân vai không khiêng được taykhông xách được, đừng nói là né, chỉ cần bọn họ hơi chút dùng điểm lực,hay dùng lời nói khó nghe đều có khả năng khiến nàng sợ hãi khóc thét,nhưng hiện tại lại tránh được một chiêu kiếm công kích của Tam đươnggia, điều này có thể không làm cho người ta kinh ngạc sao?

Một chiêu không trúng, Tam đương gia tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên làkhông phục, cũng phát hiện Bạch Tiểu Mễ không kém như mình vốn nghĩ, hẳn là có chút võ công, nghĩ như vậy kiếm trên tay Tam đương gia lại hungmãnh thêm một ít, vừa rồi là muốn giáo huấn nàng một chút, hiện tại xem thế tới hung mãnh, trong mắt này thản nhiên có sát ý.

Bạch Tiểu Mễ hiện tại ngũ quan sâu sắc, tuy rằng sát ý kia chợt lóe rồibiến mất, nhưng nàng vẫn phát hiện ra, ánh mắt nhìn Tam đương gia cũnglạnh thêm vài phần, tiểu thiếu niên này thế nhưng lại muốn giết nàng, đã như vậy nàng cũng không cần khách khí.

Thấy Lý Mặc Nhiên thật lâu vẫn chưa đến, Bạch Tiểu Mễ cũng không trôngcậy vào hắn, xem ra hôm nay nếu không tóm được vị Tam đương gia này, vềsau chính mình ở trong Hắc Phong trại sẽ rất khó an ổn qua ngày, bêncạnh lúc nào cũng có một người muốn giết mình thế kia, sống thế này thật là làm cho người ta thấy bất an mà.

Lúc này người nam nhân luôn coi “ái thê như mạng” đang làm gì?

Mời nhìn, trên một cành cây to cạnh lối vào phía sau núi, một người namnhân nhàn nhã ngồi phía dưới tầng lá rậm rạp, thân hình cao lớn mà khôingô, ánh mắt bình tĩnh quan sát hai người cách đó không xa, trong mắtthoáng qua hưng phấn nhè nhẹ.

Mọi người nhất định rất thắc mắt một nam nhân vô cùng yêu thương nương tử (LMN: Cái gì mà vô cùng yêu thương, lão tử là yêu thật lòng), giờ phút này vì sao không có đi xuống hỗ trợ.

Thật ra thì ý tưởng của Lý Mặc Nhiên rất đơn giản, bản thân hắn đã từngcùng nương tử so chiêu qua, cho nên biết rõ năng lực của nương tử, tuyrằng không hơn được Tam đệ, nhưng cũng không kém, hắn muốn nàng lúc nàybày ra một ít năng lực thực sự của mình trước mắt mọi người, sau đó hắn ở phía sau kết thúc, đến lúc đó đám tiểu gia hỏa sùng bái vũ lực trongHắc Phong trại dám không tin phục nương tử được sao?

Tuy rằng kế hoạch là như vậy, nhưng Lý Mặc Nhiên vẫn dán chặt mắt quansát, hắn tuy tin tưởng nương tử, nhưng nếu có bất trắc gì, hắn có thểnhảy ra đầu tiên cứu nương tử, nương tử bị thương hắn sẽ đau lòng.

Giờ phút này cách đó không xa hai người đã so hơn mười chiêu.

“Tiểu tử, ngươi thật sự có tiền đồ! Lại còn dùng kiếm đối phó với đạitẩu ngươi, một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta!” Ngữ khí thanhlãnh hàm chứa sự khinh thường, ánh mắt nhìn thiếu niên như nói: ‘Rấtkhông biết xấu hổ!’

Tam đương gia vốn là một thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, đánh mãi màkhông được lại cảm thấy rất mất mặt trước mắt các thủ hạ, dù sao hôm nay mang hơn mười mấy người tuần tra núi thì trong đó có đến bốn người làlãnh đạo bọn tiểu sơn tặc, cho nên khi đối mặt với Bạch Tiểu Mễ đangkhinh thường và khiêu khích hắn, trực tiếp ném kiếm ra ngoài, tuy rằngtính khí Tam đương gia hơi lớn một chút, dễ giận, nhưng lại là ngườithẳng thắn vô tư.

Lúc trước hắn dùng kiếm cũng chỉ là phản ứng tự nhiên, nhưng hiện tại bị người chỉ điểm, hắn đương nhiên đem kiếm ném cho thủ hạ.

Xa xa mỗ nam trên cây: “Ái chà! Nương tử thật thông minh! Nói một câu đã hạ được kiếm Tam đệ, xem ra Tam đệ hôm nay thua chắc rồi!”

Tam đệ am hiểu trường kiếm, lĩnh ngộ ở phương diện kiếm khí là thiên phú dị bẩm, kiếm khí tuổi còn nhỏ đã có chút thành tựu, nhưng khi dùng taykhông tranh đấu lại khá yếu kém.

Thấy tiểu thiếu niên “nghe lời” nàng như thế, Bạch Tiểu Mễ giương lên ýcười thản nhiên, bất quá không muốn đối phương phát hiện liền rất nhanhthu lại.

“Xem ra sơn tặc chính là sơn tặc, chỉ biết khi dễ tiểu nữ tử!” Bước đầutiên thành công, Bạch Tiểu Mễ cũng không lập tức thu tay lại, tuy rằnghiện tại thoạt nhìn hai người thế lực ngang nhau, nhưng Bạch Tiểu Mễđánh không nắm chắc trận, lúc trước nàng sở dĩ nhất thời không rời đi vì cảm giác được võ công của nàng và Tam đương gia ngang bằng, một khi đãnhư vậy, nàng đã nghĩ đến một biện pháp.

Tự nhiên nhìn chiêu thức ‘hành vân lưu thủy’(mây bay nước chảy lưu loát sinh động), kiếm múa như Giao Long, Bạch Tiểu Mễ bước đầu tiên đã nghĩ cách làm thế nào để khiến đối phương bỏ kiếm xuống, vốn đang nghĩ sẽ nói ra thậtnhiều câu khó nghe để đả kích tên kia, nhưng mới chỉ một câu đã khiếnđối phương ném kiếm đi.

Như thế lại khiến Bạch Tiểu Mễ bị dọa, xem ra đây là cũng là một loạikích thích nha! Như vậy sự tình kế tiếp sẽ được thực hiện tốt, tiếp làlàm nhiễu loạn đối phương, song phương đối kháng, đặc biệt là dưới tìnhhuống hai bên ngang nhau, cứ kéo dài mãi tranh đấu chính là điều tối kỵ.

Bạch Tiểu Mễ động tác nhanh chóng tránh thoát chiêu thức của Tam đươnggia, phản chân một cái quay về đá công kích hướng phía sau lưng đốiphương, bất quá võ công Tam đương gia cũng không kém, tuy rằng thực tứcgiận lý do từ chối của Bạch Tiểu Mễ, nhưng vẫn là bình tĩnh né tránh.

“Xem ra Tam đương gia cũng chỉ có vậy?” Thời điểm Bạch Tiểu Mễ đánh lén Tam đương gia, nói một câu khinh thường trào phúng.

“Khốn khiếp, hôm nay lão tử không đánh ngươi quỳ xuống đất xin tha, lãotử ta không phải nam nhân?” Tam đương gia tức giận đến mức không quantâm dấu chân Bạch Tiểu Mễ lưu lại trên người mình, nắm chặt tay tiến lên công kích.

Thân thể Bạch Tiểu Mễ đã bị biến đổi trong sơn động, không đơn giản chỉlà tốc độ nhanh chóng, ngũ quan cảm nhận sâu sắc, mà khí lực cũng so với người bình thường lớn hơn không biết bao nhiêu lần, nhìn cú đấm trựcdiện đang tiến đến, Bạch Tiểu Mễ nghĩ muốn thử xem độ cứng rắn, phánđoán khí lực của bản thân.

Nhưng một màn này khi đặt ở trong mắt mọi người, chính là Bạch Tiểu Mễ nếu không tránh kịp sẽ bị Tam đương gia đánh trúng.

Mà hiển nhiên vị ở trên cây kia ngồi không yên.

Vừa mới nghĩ sẽ vung tay hỗ trợ, định động thủ thì trong nháy mắt pháthiện khóe miệng nương tử giương lên độ cong nhỏ, nhìn nương tử nắm chặttay, Lý Mặc Nhiên tựa hồ hiểu rõ điều gì, lại ngồi trở về.

Nương tử thật sự là rất mạo hiểm, lần sau phải nói chuyện với nương tử mới được.

Nếu không biết rõ khí lực của nương tử so với Tam đệ hắn lớn hơn nhiều lần, hắn nhất định sẽ giúp nương tử đỡ chiêu kích này.

Cũng không biết đoạn thời gian vừa rồi nương tử gặp phải kỳ ngộ gì, thếnhưng hơn một tháng không thấy, khí lực cùng tốc độ đều tăng lên rấtnhiều, nhưng lại từ từ tăng lên, này thật sự rất kỳ quái.

Tuy Lý Mặc Nhiên hiểu được kế hoạch của Bạch Tiểu Mễ, nhưng những ngườikhác không rõ, Tam đương gia sắp công kích tới cũng không rõ, mắt thấychính mình sẽ bắt được nữ nhân bất kính này, phẫn nộ trên mặt biến thành vẻ tươi cười, nhưng tươi cười lại chẳng thể kéo dài được bao lâu.