Độc Sủng Chị Dâu

Chương 101



Tầm Thiên Hoan đứng ở cửa phòng làm việc, nửa ngày cũng không động đậy, trong đầu một mảnh mờ mịt, đi vào đó tức là cô phải đối mặt với người mà cô không muốn đối mặt nhất nhưng giờ cô lại không thể làm gì khác được, người đàn ông kia, hắn cố ý làm việc này, đến tột cùng có ý gì? Hiện tại chẳng phải cô đã không còn bất kì giá trị lợi dụng gì nữa rồi sao? Có lẽ giá trị của một con người không phải do bản thân người đó định đoạt mà được, như vậy đối với Âu Dương Tịch giá trị của cô là cái gì? Bị hắn đùa giỡn sao? Cô không phải đồ chơi! Hoặc là nói, cô có thể đùa giỡn người, nhưng tuyệt không cho phép người khác đùa giỡn cô! Đúng, cô chính là một người ích kỷ như vậy! Như vậy, mới không bị tổn thương...... nhưng mà cô có thể làm được sao? Cô cười khổ lắc đầu. Tầm Thiên Hoan hãy đối mặt sự thật a.

Cô giơ lên tay, gõ cửa “Đốc đốc”. Sau hai tiếng vang lên, thanh âm của Âu Dương Tịch trong phòng vọng ra: “Vào đi.”

Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, ngoại trừ một gian phòng làm việc chính bên ngoài, bên trong văn phòng còn sắp đặt một phòng cá nhân nho nhỏ, giữa phòng là một bàn làm việc rất lớn. Trong phòng, có một mùi thơm ngát đặc biệt, loại mùi thơm này...... chính là hương thơm gần đây cô rất yêu thích. Tầm Thiên Hoan hít hít vào trong thân thể, bỗng dấy lên một cảm giác buồn khổ.

Trong văn phòng, ánh mắt Tầm Thiên Hoan quan sát xung quanh, nhưng lại không thấy thân ảnh Âu Dương Tịch, Tầm Thiên Hoan nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người đóng cửa phòng. Ngay khi cửa phòng vừa đóng, bỗng hai cánh tay vươn ra ôm lấy hông của cô, một thân thể ôn nhu, một mùi hương quen thuộc tựa lên lưng cô. Như thường ngày, Tầm Thiên Hoan thói quen nói: “Tịch đừng làm rộn.” Chính là, lời vừa ra khỏi miệng, Tầm Thiên Hoan tựu dừng lại, ánh mắt kinh ngạc, trong đầu xôn xao, cô mới vừa nói cái gì?

Nghe được lời cô nói, Âu Dương Tịch vui vẻ, cánh tay ôm eo cô cũng tăng thêm lực nhưng cũng không làm đau cô, hắn nói: “Rốt cục em cũng đến.”

Khuôn mặt Tầm Thiên Hoan trở nên cứng ngắc, ánh mắt đột nhiên lãnh, thanh âm cũng như thế lạnh lùng: “Hoắc tổng, nếu để cho nhân viên đi vào nhìn thấy không phải là quá khó coi...... Anh cũng sẽ không muốn mang tiếng háo sắc chứ?”

Âu Dương Tịch không thèm quan tâm nói: “Đối với người trong lòng, cũng là háo sắc sao?”

Tầm Thiên Hoan chỉ cảm thấy những lời này nghe vô cùng chói tai vô cùng đùa cợt!

Giãy không thoát Âu Dương Tịch, hướng trên chân hắn cô hung hăng giẫm, thừa dịp hắn bởi vì đau nhức sơ sẩy hết sức, thoát ra khỏi vòng tay của hắn, xoay người một cái, lui về phía sau vài bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn Âu Dương Tịch: “Nghe từ miệng của anh hai chữ ‘yêu thương’, khiến tôi cảm thấy phi thường phi thường chán ghét! Anh đối với ai cũng có thể nói, nhưng từ nay về sau kính xin không cần phải nói bên tai của tôi! Nếu không, tôi sẽ nôn mất!”

Nhìn Tầm Thiên Hoan quật cường như thế, hắn đột nhiên sợ hãi...... Thật không dám nghĩ cô trước đây như con mèo nhỏ đáng yêu ôn nhu dựa dẫm hắn, dù cho bình thường có chút tùy tâm sở dục, nhưng là trước đây hắn luôn cảm thấy vô cùng bình an, cho dù thế nào, hắn cũng tin tưởng bên mình luôn tồn tại một người phụ nữ có đôi khi nhu thuận, có đôi khi nghịch ngợm nhưng sẽ không rời đi hắn.

Xem Âu Dương Tịch thất thần, Tầm Thiên Hoan cũng không muốn lại cùng hắn dài dòng, nói: “Xin hỏi tổng tài hiện tại tôi có thể làm việc được chưa?”

Âu Dương Tịch hô hơi thở: “Em sẽ bắt đầu làm việc trong văn phòng này.”

Tầm Thiên Hoan đi đến phía bàn làm việc, đặt túi xách của mình xuống, sau đó mở văn kiện, cô...... Nhưng không biết làm cái gì? Tầm Thiên Hoan nhìn Âu Dương Tịch nói: “Tôi phải làm cái gì?”

Âu Dương Tịch lúc này đã ngồi ở trên ghế làm việc của mình, hai người khoảng cách rất gần, và là đối diện chéo, điều này làm cho Tầm Thiên Hoan rất hoài nghi, hắn có phải cố ý xếp đặt thành như vậy? Âu Dương Tịch ngồi nhàn tản trên ghế làm việc, ánh mắt thời thời khắc khắc chú thị Tầm Thiên Hoan, sau đó, nói: “Em hiện tại không cần làm việc, bởi vì anh cũng không việc gì phân phó cho em làm.”

Tầm Thiên Hoan cầm đống văn kiện hỗn loạn trong tay ném lên trên bàn, sau đó nói: “Anh làm như vậy là có ý gì đây?”

“Ý em là sao?”

Tầm Thiên Hoan nhìn hắn: “An bài tôi đến phòng làm việc của anh với chức vụ thư ký, nhưng căn bản là một việc cũng không có để làm, chỉ vì niềm vui cá nhân của anh thôi sao, đùa giỡn tôi bốn năm nay mà anh còn cảm thấy không đủ sao? Hiện tại, anh còn muốn đùa giỡn tôi như thế nào?”

“Anh không có đùa giỡn em,” Âu Dương Tịch thành khẩn.

“Không có?” Tầm Thiên Hoan cười khổ, buồn bã nói: “Lúc trước anh đùa giỡn tôi thế nào, bản thân tôi lại ngốc đến không biết, lấy lần bắt cóc kia mà nói, thật hết sức buồn cười vì lần bắt cóc đó mà tôi hoàn toàn tín nhiệm anh, tin tưởng anh sẽ đến cứu tôi, nhưng kết quả là, kẻ bắt cóc tôi lại là anh......” trong căn phòng nhỏ kia ba ngày ba đêm làm sao cô có thể quên được? Âu Dương Tịch trầm mặc.

Tầm Thiên Hoan nói tiếp: “Bởi vì anh muốn đạt tới thành công, cho nên từng bước một lợi dụng mối quan hệ của tôi cùng Bắc Diệc Uy, tôi lại như một đứa siêu ngốc, đem 30% cổ phần công ty chuyển cho anh. Nói đến nói đi, tất cả xảy ra tôi đều không trách anh, tôi nên trách bản thân mới đúng, là tôi quá ngốc, quá không có đầu óc, quá tin tưởng kẻ gian...... Nhưng là, tôi hận anh, tôi hận không thể giết anh!” Những thứ này nếu như không thèm nghĩ nữa khá tốt. Nhưng là chỉ cần nghĩ đến tựa như bạo phát, không thể tiếp tục kiềm chế được nữa.

Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, trong tay cầm một cái ly thủy tinh, sau đó chậm rãi đứng lên, bước tới gần Tầm Thiên Hoan, đứng trước bàn làm việc, sau đó nghiêng hạ thân, khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào cô, thanh âm thấp mà tràn đầy mị hoặc, hắn nói: “Giết, em có thể giết anh, lập tức giết anh, có thể chết trong tay của em, anh cam tâm tình nguyện.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, môi phát run, cô nói: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

“Mỗi người đều có thể phạm sai lầm,” Âu Dương Tịch nói: “Anh cũng phạm sai lầm, dù cho cái này là do tình thế ép buộc nhưng sai rồi chính là sai, nếu như cái chết có thể khiến em tha thứ cho anh...... Anh tình nguyện chết!” mỗi một chữ của hắn đều nhẹ vô cùng, nhưng lại gây chấn động cho cho người khác, đặc biệt là trái tim cô.