Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 2



Hoàng Hà phù sa bồi đắpđại địa, nuôi dưỡng con người, nhưng một lần rồi lại một lần dâng sóng tàn nhẫnhủy diệt gia viên, cướp đi vô số sinh mệnh, bão lũ vỡ đê lịch sử không ngừngtái diễn. Thảm trạng dân chúng bỏ nhà chạy nạn cứ lặp đi lặp lại, bình ổn quayvề lại phải làm lại từ đầu. Không có vấn đề, chỉ hận một nỗi thân nhân qua đờivĩnh viễn cũng không thể trở về sum họp.

Hạ tuần tháng Bảy, mưa tođầm đề suốt nhiều ngày. Nửa tháng sau, Hoàng Hà mãnh liệt lại lần nữa nổi sóngto, rít gào dữ dội, cư nhiên bao phủ một tòa thôn trang, nhấn chìm tất cả phòngốc, cướp đi tính mạng vô số trâu bò cừu dê. Trên sườn núi, người dân không kịpbỏ chạy bị vây hãm giữa dòng bão lũ, vừa lạnh vừa đói, tuyệt vọng kêu gào trờicao.

Đúng lúc này, tựa nhưtrời hạn gặp mưa rào, có chiếc thuyền nhỏ chở đầy lương thật, nước uống cùngquần áo phân phát cho mọi người. Ai cũng vui mừng đến bật khóc.

“Đừng tranh giành, từ từ,từ từ, mọi người ai cũng có phần!”

Trong lúc bờ bên kia bậnrộn phân phát nước sạch, lương thực, bên này Nam Dương thành cũng nhộn nhịpkhông kém. Nạn dân quần áo lam lũ hỗn tạp tụ họp trước cửa thành đón nhận cứutrợ. Mông Mông cùng Đỗ Tinh bận rộn múc cháo đổ đầy các loại bình lọ, nồi nứt,bát nứt, chén nứt, thậm chí có cả một mảnh ngói vỡ. Tuyết Tuyết, Xán Xán cũngkhông ngừng đem bánh bao đặt vào lòng bàn tay của mọi người.

“Hi vọng mọi người bênkia thành đều bình an.”

“Yên tâm đi, Mông Mông!”Đỗ Tinh xua đuổi vài tay đại hán đang chen nhau lên trước, rót cháo vào chéncủa một lão bà đứng phía sau.“Chương đại ca nói có phần đúng. Tiền phát chẩngiao cho quan phủ tám chín phần không đến được tay nạn dân, chỉ làm đầy túitiền quan lớn. Chi bằng chúng ta tự mình xử lý, đảm bảo không ai không nhậnđược cứu trợ.”

“Không, ý muội là......”Mông Mông động tác không ngừng cứ múc cháo cho hết người này lại đến ngườikhác. “Ba mươi vạn lượng bạc trắng có đủ không?”

“Điều này......” Đỗ Tinhthoáng chút suy nghĩ. “Có lẽ cũng không đủ, nhìn xem, nạn dân đang đứng trướcmặt chúng ta, ước tính số lượng cũng cỡ ba mươi vạn người. Tỷ chỉ lo như muốibỏ biển, không đủ để nhét kẽ răng. Hôm nay ăn lửng dạ, ngày mai sẽ sớm ôm bụngthan đói!”

“Vậy sáu mươi vạn lượngđược không?” Mông Mông không cần nghĩ ngợi nói ra con số, nhẹ nhàng như thảy ramột nhúm rau, bát đậu.

“Sáu mươi vạn lượng?!” ĐỗTinh sợ hãi không thôi. “Muội muốn đem cả gia tài cho người ta hả?”

“Không sao, chỉ cần đạica có thể khỏi hẳn, muội cái gì cũng không màng!” Mông Mông khẩu khí không quantâm.

“Nhưng là......” Đỗ Tinhchần chờ một chút. “Phát cháo, phát bánh bao đã nửa tháng, bệnh tình của GiaCát đại ca có chuyển biến tốt không?”

Mông Mông không đáp, mộtlúc lâu sau, nàng mới không tình nguyện nói ra hai chữ.

“Không có.”

“Vậy muội có còn tintưởng chẩn tai bố thí có thể chữa bệnh cho đại ca không?”

“......”

“Mông Mông?”

“Bằng không, tỷ bảo muộiphải làm sao?” Mông Mông đột nhiên nóng giận, bởi vì chính mình bất lực, cũnglà tức ông trời không có mắt. “Muội không còn cách nào khác!” Nói đến đó, mắtnàng hoe đỏ. “Các đại phu đều bảo bất lực, còn bảo đại ca chuẩn bị trước hậusự. Việc này không dựa vào ông trời, tỷ nói muội còn biết trông vào ai?”

Đỗ Tinh cắn môi nhìnnàng.

“Mông Mông, muội còn nhớkhông. Vị đại phu kia, đại ca của tỷ có tra được một chút tin tức.”

“Thế nào, Đỗ đại ca biếthắn đang ở đâu sao?” Mông Mông hét lớn, vui mừng kinh hỉ.

“Không phải, không phải,hắn luôn chủ động cảnh cáo người nhà bệnh nhân không được mang tin tức của hắntruyền ra ngoài, bởi vậy muốn tìm tung tích hắn cơ hồ là không có khả năng,nhưng mà...” Đỗ Tinh vội nói. “Đại ca tra được bệnh nhân của hắn đều là nhữngngười có gia cảnh giàu có, cho nên...”

Không đợi nàng nói xong,Mông Mông bất chợt bừng tỉnh cầm muôi quăng đi, cũng may Đỗ Tinh đã đề phòngcúi thấp người mới thoát được công kích của nàng.

“Muội biết rồi, hắn muốnlà vàng bạc, điều này không thành vấn đề. Tinh tỷ, phiền người nói với Đỗ đạica, bảo hắn loan tin ra ngoài, ai có thể chữa khỏi bệnh của đại ca muội, GiaCát gia đều nghe theo lời hắn, cho dù là muốn toàn bộ tài sản trong nhà, baogồm cửa hàng sở hữu, Gia Cát gia cũng tuyệt đối không ngần ngại!”

Đỗ Tinh than thầm trongbụng. “Được, tỷ sẽ nói lại với đại ca.” Mạng người thật sự quan trọng so vớitài phú a.

Bất quá, mọi chuyện “đơngiản” như vậy sao, vị kia đại phu có chịu ra tay cứu người không thì phải chờ.

Hai ngày sau.

Đêm khuya, trong phòngcủa Gia Cát Văn Nghĩa, ánh sáng leo lắt từ ngọn nến sắp tàn càng làm tăng thêmkhông khí tịch mịch vốn có. Bên cạnh giường bệnh, Ngân Hoa nhịn không được cómột chút gục gặc mơ mơ màng màng. Từ ngày hôn phu bắt đầu lâm trọng bệnh, nàngchưa từng rời khỏi phòng một bước.

Đột nhiên, có làn gió nhẹlướt qua, nháy mắt trong phòng xuất hiện thêm một người.

Thân ảnh cao gầy đứngcạnh bên giường, mục quang thâm trầm tụ lại trên người Ngân Hoa, sau đó chuyểnhướng về nam nhân nằm trên giường. Ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Gia CátVăn Nghĩa xem mạch, lại vén áo hắn từ trái qua phải cẩn thận xem xét, sau đólật lại vạt áo, từ từ bước lùi về phía sau, đảo mắt nhìn Ngân Hoa, thân ảnhchợt tiêu thất trong tích tắc giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Ngân Hoa bỗng nhiên bừngtỉnh, đưa mắt nhìn tứ phía, sau đó hạ thấp đầu mi, nhún vai một cái, nhanhchóng thay đổi tư thế, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi quacàng tôn thêm bóng đêm u tịch.

~.~

Lại mười ngày nữa nhanh chóngtrôi qua, tại Vinh Trạch, Trịnh Châu cùng các châu huyện khác, nước mới chỉ bắtđầu rút, dân chạy nạn không còn nhà để về, Mông Mông tiếp tục công việc phátcháo cho mọi người. Bạc lượng tựa như nước từ nồi vỡ chảy ra ngoài từng chútmột, nhưng Mông Mông không quan tâm, chỉ một lòng cầu khẩn ông trời trên caonhìn thấy cố gắng của nàng, nghe được tâm sự của nàng, bố thí cho nàng một chútlòng thương hại.

Ngự y triều đình không cócách, trừ bỏ trông cậy vào ông trời, còn có thể ngóng chờ ai?

“Thật kỳ lạ, mỗi ngày sovới một ngày trước đều nhiều hơn hai thùng cháo, vì sao cũng đều không đủ?”Mông Mông nghi hoặc lầm bầm trong miệng.

Hoàng hôn dần buông, hômnay phát chẩn lại xong trước thời gian, không phải đã đến giờ, mà là không còncháo cũng không còn bánh bao.

“Có lẽ nghe nói chúng taở nơi này dựng bàn cứu trợ, cho nên nạn dân toàn bộ đều chạy đến đây.” Xem phíadưới dày đặc người là có thể đoán được.

“Là thế sao, mai ta saingười đưa thêm mấy thùng tới đây mới được.” Bằng không, nhất định sẽ có ngườikhông có cháo ăn.

“Còn có bánh bao.” TuyếtTuyết nhanh nhảu xen vào.

“Đúng, đúng, bánh bao sovới cháo còn nhanh hết hơn!” Xán Xán liên thanh phụ họa.

“Ta thấy chúng ta bận rộncả ngày, ngay cả thời gian ngừng lại thở cũng không có!” Đỗ Tinh bất đắc dĩ lẩmbẩm, bắt gặp Mông Mông đang lấy hai cái bánh bao. “Muội làm gì thế? Đói bụngthì về nhà ăn, không cần ở giữa cửa hàng đứng ăn như vậy.”

“Không phải muội!” MôngMông nhỏ giọng, “Là phát cho người kia!” Nàng đánh cằm về phía đạo quán bêncạnh. “Hôm nay sáng sớm đến, muội đã chú ý tới hắn, nhưng hắn tựu trung vẫnkhông lại đây lãnh cháo, nhận bánh bao, muội nghĩ là hắn không thể đi được.Nhìn bộ dạng của hắn gầy như vậy, nhất định là rất đói bụng, cho nên muội muốnđưa hai cái bánh cho hắn ta!”

Người kia?

Là người nào?

Ban đầu, Đỗ Tinh căn bảnkhông biết Mông Mông đang nói ai, đưa mắt nhìn thì thấy trước đạo quán toànngười là người, hướng Mông Mông chỉ cũng có hơn mười đầu người, ai biết đượcnàng đang nói ai?

Nhưng mà sau khi nhìn kỹlại lần nữa, Đỗ Tinh lập tức chú ý đến thân ảnh ban đầu đưa lưng về hướng cácnàng, bây giờ xoay người chuyển thành đối mặt nhau. Đó là một vị thư sinh trẻtuồi, hào hoa phong nhã, một thân trường sam chắp nối nhiều mảng màu, khiếnngười xem hoa mắt hỗn loạn, ngay cả một đôi hài cũng vá là vá, vá trên vá dưới,vá ngược vá xuôi, nhưng do vụng về lại để lộ cả một lỗ hổng lớn.

Trông bộ dạng bần cùngthế kia, không cần hoài nghi, chín phần là tú tài nghèo không đậu khoa cử,không mặt mũi hồi hương đối mặt thân nhân, đành phải lưu lạc khắp nơi không mụcđích, ăn uống qua loa. Khó trách lại gầy trơ xương đến thế, như một cành trúcphất phơ, đôi gò má hõm xuống, xương gò má lại cao cao phát triển, thịt trêndưới toàn thân cộng lại chắc chắn không vượt quá mười hai cân, gầy thêm một chútnữa là có thể biến thành khung diều bay lên thẳng trời cao.

Cũng may là hắn bần cùngthì bần cùng, nhưng thật sạch sẽ, bằng không nhất định sẽ bị mọi người xem làkhất cái.

“Người nhiều như vậy,muội sao lại đặc biệt chú ý đến hắn?” Lời này hiển nhiên là biết rõ còn cố hỏi,bởi vì hắn vừa xoay thân lại, nàng liền lập tức chú ý tới hắn, hơn nữa khôngbiết tại sao, tầm mắt nàng day dưa trên người hắn không thể dứt.

Đúng rồi, người đông nhưtổ kiến, nàng thế nào lại để ý đến hắn ta?

Mông Mông bối rối huyđộng đại não cả nửa ngày trời. “Muội cũng không biết!” Sau đó chăm chú nhìn thưsinh trẻ tuổi trên dưới cẩn thận xem xét, cuối cùng cũng tìm ra được nguyênnhân. “Có lẽ… Có lẽ là do hắn có vẻ ngoài không tồi, khuôn mặt cũng không cóbiểu tình, giống như đang đeo mặt nạ, thật đáng tiếc...”

“Không có biểu tình?” ĐỗTinh lẩm bẩm nói. “Không, hắn có một loại biểu tình.”

“Gì cơ?”

“'Tất cả các ngươi tốtnhất cách xa ta một chút!’ chắc chắn không sai.”

Hai tiếng phốc xích,Tuyết Tuyết và Xán Xán cùng nhau che miệng, nhịn không được cúi đầu cười trộm.

“Cho nên mới nói, hắn hẳnlà không phải không thể đi, mà là không nguyện ý qua đây!”

“Vì sao lại thế?” MôngMông càng nghi hoặc. “Hắn không đói bụng à?”

“Sao lại không đói bụng.Nhưng mà...” Đỗ Tinh trào phúng hừ hai tiếng. “Người đọc sách cái gì cũng khôngcó, nhưng lòng tự trọng thì luôn luôn thừa. Thử hỏi chữ nghĩa có biến đượcthành cơm ăn không? Cái dạng sĩ tử nghèo như hắn, vì tỏ rõ thanh cao, thà rằngchết đói cũng không chịu ngửa tay xin ăn đâu!”

“Chết đói?!” Mông Môngthất thanh kinh hô, chạy qua chạy lại. “Như vậy sao được!” Hắn nhìn qua đíchxác giống như sắp chết đói đến nơi!

Nàng cứu tế chẩn cháo vìcứu mạng người, thế nào lại có thể trơ mắt nhìn người ta đói chết!

Mông Mông bước đến trướcmặt thư sinh trẻ tuổi, người này vừa mới khoanh chân định dựa vào góc tườngnghỉ ngơi -- hắn và dân tị nạn đều như nhau, nàng bất chấp kiên quyết đem bánhbao nhét vào người hắn.

“Mặc kệ như thế nào, sốngmới có hy vọng, trước lấp đầy bụng rồi hãy nói đến thanh cao cũng chưa muộn!”

Để tránh hắn cùng lời ĐỗTinh nói giống nhau, vì lòng tự trọng mà đem bánh bao trả lại, nàng vừanói dứt câu liền quay đầu bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên xe ngựa, phânphó hạ nhân khởi hành về nhà, chỉ chốc lát sau, chiếc xe ở cuối đường đã khuấtbóng.

Đáng tiếc, tuy rằng nàngchạy trốn rất nhanh, vị thư sinh trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ cúi đầu nhìn mộtchút hai cái bánh bao mềm nhũn, sau đó đưa cho hai người bên cạnh. Rồi bản thânlại lần trong bao quần áo lấy ra một bọc giấy, cầm lấy một chiếc bánh bao giốngnhư hòn đá khô cằn, dùng sức bẻ thành hai nửa, một nửacất đi, nửa khác lại chậmrãi đưa vào miệng cắn ăn.

Thời khắc màn đêm kéođến, hắn cũng đã ăn xong bánh bao, bèn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Nếu người nhà mà biết hắnkeo kiệt đến mức ngay cả bỏ tiền thuê phòng trọ nhỏ để nghỉ ngơi cũng luyếntiếc, tình nguyện cùng dân chạy nạn ở cùng một chỗ làm mồi cho muỗi, không biếtsẽ có phản ứng thế nào?

Một cước đem hắn tống vàochuồng heo chăng?

~.~

Như thường lệ, tờ mờ sánghôm sau, ba tỷ muội Mông Mông và Đỗ Tinh cùng lúi húi lo liệu mọi việc trướcgiờ phát cháo, nhưng là hết thảy vừa mới chuẩn bị tốt, muôi (1) cònchưa đến tay, Mông Mông liền chú ý tới gã thư sinh trẻ tuổi chưa bị đói chếtkia đang cầm trên tay hành lý bộ dạng giống như muốn rời khỏi, vội vàng cầm mấycái bánh bao chạy nhanh đến.

“Chờ đã, ngươi phải đisao?” Mông Mông nhanh chóng đem bánh bao đưa cho hắn. “Đây, cầm theo điđường!”

Ai ngờ gã kia ngay cảnhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay đem bánh bao trả lại, khiến MôngMông kinh ngạc không thôi.

“Ngươi...... không cầnsao? Nhưng mà...... ngươi không phải rất đói bụng sao?”

Gã kia căn bản không để ýtới nàng, chậm rãi đeo lên vai hành lý cùng gánh sách, Mông Mông khó hiểu liêntục chớp mắt.

Nhìn tới nhìn lui bộ dạngcủa hắn như sắp chết đói đến nơi, vậy thì tại sao......

A, đúng rồi, nàng như thếnào lại quên, Đỗ Tinh hôm qua chẳng phải đã nói qua, nam nhân luôn lấy tự trọnglàm đầu, nói chuyện lễ nghĩa, nói đến đói chết cũng không chịu nhận bố thí củangười khác.

Đây chắc hẳn là hậu quảcủa việc đọc sách quá nhiều.

Nàng không cho là đúng,lắc đầu, cương quyết đưa bánh bao cho hắn. “Như thế không được, tự trọng tuyrằng cần thiết, nhưng ăn no bụng thì vẫn quan trọng hơn!” Lời còn chưa dứt,cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng há hốc mồm.

Hắn thản nhiên đem bánhbao thảy cho hai người bên cạnh.

“Này, ngươi thế nào lạinhư vậy,” Mông Mông nổi giận rồi. “Nói hoài nói mãi cũng không thông!” Đỗ Tinhnói quả không sai, người đọc sách toàn bọn thiển cận! “Mặc kệ, ta tuyệt đốikhông cho phép ngươi bạc đãi chính bản thân mình!” Nàng vừa nói vừa nắm chặtcánh tay hắn, tính lấy vài cái bánh nữa nhét vào người y.

Ai ngờ, nàng nửa bướccũng không đi được, mới động một chút liền nghĩ đến chính mình đang lôi kéo mộttảng đá, còn hắn vẫn cứ đứng bất động như thế. Nàng kinh ngạc quay lại nhìn,thư sinh vẫn là thư sinh, cũng không có biến thành tượng đá, bằng chứng rõ ràngnhất chính là: Hắn mở miệng.

Tảng đá tuyệt đối khôngbiết nói chuyện!

“Ngươi muốn sao đây?”

Hắn vừa dứt lời, Mông Môngnhịn không được chớp mắt liên tục, bởi vì giọng nói của hắn tuy rằng cứng nhắclại lạnh lùng giống hệt tảng đá, lại ẩn ẩn trong đó một cỗ khí chất mềm mại,tựa như...... tựa như...... A, đúng rồi, giống cái gối độn lông vũ đầu giườngcủa mẫu thân, mịn mịn, nhẹ nhẹ, mềm mềm......

Khoan, đợi một chút, gốikê đầu giường?

So sánh này...... có vẻkhông hay lắm nhỉ?

“À, là ta muốn đưa ngươibánh bao!”

“Không cần.”

“Ta biết, ngươi chỉ muốnnói chuyện nghĩa khí thôi, nhưng đầu tiên cứ ăn no bụng đã rồi hãy bàn đếnchuyện lễ nghĩa không được sao?”

“...... Buông ra.”

“Không, ngươi cầm bánhbao rồi ta mới buông!”

Thư sinh trẻ tuổi mặtkhông chút biểu tình giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt không hề có cảm xúc.

“Buông -- ra --!” Từngtiếng một vang lên áng chừng hắn rất giận dữ.

Nhưng mà Mông Mông cốtình không để lọt tai. “Không buông!” Cứu càng nhiều mạng người, đại ca càng cóhi vọng. “Ngươi cầm bánh đi!”

Trong mắt gã đột nhiênhiện lên một tia hung ác. Giờ phút này nếu có huynh đệ tỷ muội, túm lại làngười nhà hắn, ở đây, nhất định sẽ hết lời khuyên răn Mông Mông hãy lập tứcchạy trốn tới chân trời góc biển, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về,bằng không nàng không chỉ hại chết chính mình, còn có thể gây ra thảm sát chotoàn bộ bách tính thành Nam Dương.

Độc nhất nam nhân tâm,tên gia hỏa này giết người chỉ trong thời gian một cái chớp mắt.

May mắn, tuy rằng khôngcó huynh đệ tỷ muội của hắn ở đây, nhưng......

“Đại tiểu thư, đại tiểuthư, lại có đại phu đến!” Người hầu nhà Gia Cát chạy đến báo không ngừng thở hồnghộc.

“Gì? Nhanh vậy à?” MôngMông kinh ngạc lẩm bẩm nói, lập tức buông tay thư sinh xoay người chạy về phủ-- coi như tránh được một kiếp. “Được, ta lập tức trở về!”

Từ sau khi đại ca của ĐỗTinh loan tin thông báo đến nay, có không ít đại phu tiến vào cổng mong chữatrị cho Gia Cát Văn Nghĩa, nhưng rõ ràng đều là những kẻ ham tiền muốn thử vậnkhí, mong chiếm được tài sản Gia Cát gia. Nhưng ngay cả như vậy, vừa nghe cóđại phu đến, Mông Mông luôn bỏ lại hết thảy mọi việc sau lưng vội vã trở về.

Cho dù là thử vận khí thìsao, chỉ cần có người chữa hết bệnh cho đại ca là được.

Nhưng mà, nàng cũng khôngcó quên thư sinh, chỉ là lúc này không có tâm tình cùng hắn “nói chuyện”.“Tuyết Tuyết, đem bánh bao cho hắn!”

“Vâng!”

Chỉ có điều sau khi nàngrời khỏi, khi Tuyết Tuyết đang chuẩn bị lấy hai chiếc bánh đưa cho tên thư sinhương bướng kia, nhưng mà nhìn lại đã không thấy bóng hắn đâu cả.

Sẽ không phải là đến nơinào làm quỷ chết đói chứ?

~.~

Sau khi nam nhân nhà GiaCát từng người một ngã bệnh, đã mời đại phu không dưới hơn chục người, nam nữgià trẻ, cao thấp mập ốm, đẹp xấu lạnh nóng, ngạo mạn khiêm tốn, muôn hình muônvẻ, thiên kì bách quái, Mông Mông gần như dám nói các thể loại đại phu nàng đềugặp qua, chưa bao giờ nghĩ sẽ có người khiến nàng kinh ngạc.

Nhưng mà lúc này vị “đại phu” đang đứng trước cửa thật làm cho nàng ngạc nhiênnửa ngày trời không thốt nổi nên lời, lấy tay dụi mắt nhiều lần mới xác địnhchính mình không có nhìn lầm.

“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi không phải...... không phải là......”

“Bệnh Chốc Đầu (2) bángiày ở thành Đông.”

Mắt thấy tiểu thư bộ dạng kinh ngạc không nói thành lời, người hầu đứng bêncạnh hảo tâm tiếp lời nàng, chứng thật ánh mắt của nàng cũng không vì mệt mỏigần đây mà sinh ra hiện tượng hoa mắt chóng mặt nhìn nhầm người.

“Thật...... Thật sự là Bệnh Chốc Đầu bán giày ở thành Đông?” Mông Mông càngchoáng váng hơn.

“Dạ phải, tiểu thư.”

Nghe đồn cha mẹ của Bệnh Chốc Đầu vốn là quan lại, bởi vì gia gia của hắn mắctội tham ô bị hạ ngục, gia sản toàn bộ sung công, phụ thân hắn ngày ngày dạyhọc mà sống. Vài năm sau, cha cũng qua đời, mẹ hắn không biết chữ, đành phảibán giày kiếm bữa ăn, ở thành Đông bày hàng buôn bán đã mười mấy năm, từ đời mẹtruyền sang đời con, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.

Bình thường trừ việc đi mua giày, cũng không có nhiều người chú ý đến họ, khôngphải vì coi khinh nghèo đói, mà bởi vì bộ dạng bọn họ thật rất hèn mọn, xấu xa,khiến người cảm thấy chán ghét.

“Ngươi...... Ngươi biết y thuật?” Mông Mông ngập ngừng hỏi, không có chút tintưởng nào đối với người này.

“Tôi không biết y thuật,” Bệnh Chốc Đầu thẳng thắn cho biết. “Nhưng tôi biếtcách chữa khỏi bệnh cho đại công tử, chỉ là......”

Chỉ cần có thể khiến đại ca khỏe mạnh trở lại, thì quản làm gì hắn biết haykhông biết y thuật!

“Chỉ là cái gì?” Mông Mông vội hỏi.

“Chỉ là......” Bệnh Chốc Đầu ánh mắt dừng lại nơi người Đỗ Tinh. “Chi phí khôngphải rẻ......”

Mông Mông ngẩn người không hiểu ý, Đỗ Tinh lấy khuỷu tay khều nàng.

“Đã quên sao? Muội bảo đại ca ta truyền ra ngoài......”

Mông Mông đột nhiên bừng tỉnh. “Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi chữa khỏibệnh cho đại ca ta, tài sản Gia Cát gia toàn bộ thuộc về ngươi!”

“Còn có cửa hàng!” Đôi mắt xuất ra kim quang vạn trượng, Bệnh Chốc Đầu khôngquên nhắc nàng vấn đề trọng yếu, không chút nào che giấu bản tính tham lam.

“Không vấn đề, ta......”

“Này, ngươi cũng quá tham lam đấy!” Chương Úc Tú rốt cuộc nhịn không được, ngaycả thịt cùng nước lèo đều bị húp sạch, bọn họ ở đây đã hơn một năm, tất cả côngsức bỏ ra không phải đều là lãng phí sao!

“Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Gia Cát đại ca, hắn chính là có tư cách đểtham lam, chỉ có điều ngươi dựa vào đâu ở nơi này nói nhiều?”

Đỗ Tinh rất không khách khí buông lời phản kích, mặt của Chương Úc Tú từ hồngsắc chuyển sang trắng bệch.

“Ta không tin hắn có khả năng chữa khỏi bệnh của đại công tử, tám phần chỉ làtrò phỉnh gạt lừa tiền!”

“Ngươi không muốn Gia Cát đại ca khỏi bệnh à!” Đỗ Tinh nói giọng trào phúng.

Chương Úc Tú ngập ngừng một chút, “Ngươi...... nói bậy!” Nàng lắp bắp phủ nhận.“Không phải tất cả đều là hắn nói sao, rõ ràng không biết y thuật, còn nói cóthể chữa lành bệnh cho đại công tử, thật quá vô lý! Ta nói hắn nhất định làmuốn nhìn xem đại công tử tình trạng như thế nào, rồi quyết định dùng phươngpháp gì để lừa phỉnh tài sản của Gia Cát gia!”

“Ăn cướp còn la làng, ta xem muốn tiếp thu tài sản của Gia Cát gia chính là cácngươi thì có!” Đỗ Tinh tiếp tục công kích.

Chương Úc Tú hai gò má đỏ hồng, từ xấu hổ chuyển thành giận dữ. “Ngươi nói vậylà sao, chúng ta có lòng tốt ở lại giúp đỡ, ngươi lại đơm lời vu khống chúng tamơ ước gia sản nhà Gia Cát!”

Đỗ Tinh hừ một tiếng. “Có vu khống hay không, ngươi trong lòng hiểu hơn aihết.”

Là tin tưởng, cho nên càng muốn biện bạch đến tận cùng, càng không phải lòi rabản tính xấu xa mọi người đều biết!

“Ngươi......”

“Được rồi, được rồi, hai người cãi nhau đủ chưa?” Lâm Chấn Bình đứng ra hoàgiải, hơn nữa lại chọn đúng thời điểm, nghiễm nhiên hắn mới chính là người tốtcông chính liêm minh nhất ở đây. “Trước mắt đang là thời điểm khẩn trương, nếubệnh của đại công tử thật sự có thể chữa khỏi, tất cả không phải nên cao hứngsao? Trừ phi hai người không hi vọng đại công tử mau hết bệnh!”

Sự thật là, hơn một năm nay, tất cả đại phu đến nhà đều lắc đầu bó tay, hắncũng không tin thật sự có người có thể chữa khỏi bệnh của Gia Cát Văn Nghĩa,nhất là tên đầu mọc ghẻ trước mặt này, hắn lại càng không tin này gã tiểu tửxấu xa này thật sự có bản lĩnh.

Tóm lại, chỉ cần hắn kiên nhẫn thêm một chút, tài sản của Gia Cát gia hết thảysẽ thuộc về hắn.

Lâm Chấn Bình vừa dứt lời, Chương Úc Tú cùng Đỗ Tinh đều không mở miệng, chỉ làmắt trừng mắt, mặt đối mặt, mong muốn đem lửa trong lòng thiêu chết đối phươngđi.

Một lát sau, Mông Mông đưa Bệnh Chốc Đầu đi vào phòng của Gia Cát Văn Nghĩa,tuy rằng những người khác đối với hắn không chút gì tin tưởng, nhưng mỗi lầnrồi lại mỗi lần nàng đều ôm ấp hi vọng tràn đầy.

“Giấm, ta cần một chén giấm.” Bệnh Chốc Đầu quay người hạ mệnh lệnh, bộ dángtrông rất tự tin.

“Giấm?”

“Dùng để trộn thuốc.”

“À, lập tức có ngay!”

Một chén giấm được mang đến, Bệnh Chốc Đầu từ trong tay áo lấy ra một bọcthuốc, sau đó đem bột thuốc trong gói giấy hòa vào chén giấm, lại mang chén đóđến tận giường, kê sát miệng của Gia Cát Văn Nghĩa.

Chỉ một khắc sau, mọi người đồng loạt cùng mở miệng la lớn lên, kinh ngạc, lắpbắp, không nói được câu hoàn chỉnh.

“Đó...... Đó...... Đó là cái gì thế?”

Bệnh Chốc Đầu không trả lời, không phải hắn khinh thường không đáp, mà là hắncăn bản nói không nên lời, so với mọi người hắn càng sợ hơn, cứ bất động ngồiđó muốn dịch chuyển cũng không thể dịch chuyển.

Từ miệng của Gia Cát Văn Nghĩatừ từ chui ra một con quái trùng mập mập, kinhtởm, xấu xí, dính dấp, ẩm ướt và đầy màu sắc. Chỉ thấy nó xoay trở thân mình bòkhỏi miệng của Gia Cát Văn Nghĩa, lại xoay xoay tiến về bát giấm, tiếp tục xoayxoay chui vào trong bát, sau đó...... bất động.

Một lát sau, quái trùng cùng giấm trong bát co lại thành một ngụm.

Gần cả nửa ngày trời, Bệnh Chốc Đầu mới khó nhọc nuốt vài ngụm nước bọt trongmiệng, run run hai tay, nơm nớp lo sợ cầm chén đổ tất cả vào trong một cái hộpnhỏ màu đen, lại cẩn thận đóng hộp kỹ lưỡng, lấy vải che lại, sau đó khẽ khàngthở phào một tiếng.

Tuy rằng hắn không biết lưu lại mấy thứ này có ích lợi gì, nhưng “y” nói nhấtđịnh phải đưa hộp giao cho “y”, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

“Được rồi, đại công tử rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Nghe vậy, ba tỷ muội Mông Mông cùng Ngân Hoa lập tức tranh nhau túa đến bêncạnh giường. Vừa mới xúm lại, Gia Cát Văn Nghĩa đã mở mắt ngồi dậy, tuy rằngthần sắc vẫn không tốt, nhưng dù sao cũng coi là tỉnh.

“Ta...... chưa chết à?”

“Không chết! Đại ca huynh không chết!” Ba tỷ muội Mông Mông mừng như điên nhàovào lòng hắn, hai tỷ muội song sinh được dịp càng khóc lớn. “Huynh khỏe rồi,thật sự tốt quá!”

Ngân Hoa vui mừng rơi lệ, Đỗ Tinh nhảy nhót quay cuồng, bọn người hầu vui mừngkéo nhau đi ngó, còn có người chạy đi mua pháo đến chúc mừng. Gia Cát phủ vắnglặng lâu ngày bỗng nhiên trở nên náo nhiệt chưa từng thấy, từ chủ tử đến hạnhân, tất cả mọi người đều vui sướng tận đáy lòng.

Ngoại trừ Chương Úc Tú và Lâm Chấn Bình.

Gia Cát Văn Nghĩa tốt, bọn họ lại không thể tốt, hai khuôn mặt rất giống Thấtgia cùng Bát gia trong miếu thờ Diêm Vương (3), u ám,khiếp sợ, cũng là không thể tin được, còn có tám phần lúng túng không biết làmsao.

Không phải chứ, thịt béo đến tay cứ như vậy bay mất?

~.~

Người làm ăn quan trọngnhất là chữ tín, cho nên mặc kệ Gia Cát Văn Nghĩa có biết hay không sự tìnhtrước đó, nhưng là Mông Mông một lời đã hứa, Gia Cát Văn Nghĩa liền không mảymay do dự đem tài sản Gia Cát gia trao cho người ta.

Mẹ con Bệnh Chốc Đầu lúcnày lại bộc lộ bản tính tham lam mù quáng, chẳng những ngay lập tức đuổi thẳngcổ huynh muội Gia Cát Văn Nghĩa ra khỏi nhà, hơn nữa còn bắt họ trừ bỏ quần áomặc trên người, nửa văn tiền cũng không được mang đi, ngay cả đôi bông tai trânchâu Mông Mông đeo nhiều năm nay cũng bị bắt bỏ lại.

Chỉ trong vòng một ngày,Gia Cát huynh muội gia tài vạn lượng biến thành khất cái không xu dính túi,ngay cả cơm ăn cũng không biết nên kiếm thế nào.

“Trừ phi......” Bệnh ChốcĐầu thả ánh mắt dâm đãng qua lại trên người ba tỷ muội Mông Mông và Ngân Hoa,đặc biệt là Ngân Hoa -- thân thể tròn căng mềm mịn, hắn nhìn mê mệt đến mứcnước mũi không kiềm được chảy ra ngoài. “Trong bốn mỹ nhân các nàng chọn mộtngười nguyện ý gả cho ta, ta liền để cho các ngươi tiếp tục ở tại trong phủ,thế nào hả?”

Không có tiếng nào trảlời, tất cả mọi người quay đầu bước đi, tránh bị nước miếng trong miệng hắn dìmchết.

Thế nào gọi là mưa rơitrên mái nhà thủng mái, người so với chuột cũng không bằng, Đỗ Tinh ban đầumuốn đưa Gia Cát huynh muội về nhà nàng ở, không ngờ tới Đỗ lão gia đột nhiênxuất hiện.

“Thật xin lỗi, Đỗ giachúng tôi phòng ốc nhỏ hẹp, chỉ sợ không đáp ứng nổi các vị.”

Nói cho dễ nghe, đó chínhlà khinh thường người ta đã trở thành kẻ nghèo hàn.

Đỗ Tinh tức giận khôngngừng chửi mắng phụ thân quá vô tình, sau đó không nói không rằng bỏ nhà đi --thuận tiện mang theo hộp trang sức của mình, quyết định cùng Gia Cát huynh muộiở chung một chỗ, chỗ đồ này bán đi còn có thể cầm cự một khoảng thời gian.

“Chúng ta đến Trần giatrang đi!”

“Muội cũng nghĩ như vậy,”Mông Mông đồng ý gật đầu. “Nhưng người của Trần gia sẽ không nói gì sao?”

“Bọn họ làm sao có thểlên tiếng?” Đỗ Tinh cười nhạt hỏi lại. “Nói muội biết, toàn bộ đều biến thànhthây ma! Muội nghĩ vì cái gì Trần gia trang mười mấy năm cũng không có ngườiđặt chân đến? Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, một nhà mười một nhân khẩu toàn bộchết sạch. Tòa nhà u ám như thế, thử hỏi có ai dám bước chân vào!”

“Thì ra là thế.” MôngMông lại gật đầu, “Chúng ta trước giờ chưa hề làm chuyện xấu, bọn chúng nhấtđịnh sẽ không đến tìm chúng ta!”, nhẹ nhàng quay sang hỏi: “Đại ca, huynh cómệt không?”

Tuy rằng bệnh tình đãkhỏi, nhưng nhiều tháng liền nằm trên giường, cơ thể Gia Cát Văn Nghĩa dĩ nhiênvẫn còn rất yếu, cho dù có thể xuống giường, nhưng bước chân đi vẫn rất vất vả,không ngừng dừng lại thở, may mắn có Chương Úc Hùng bên cạnh nâng đỡ, bằngkhông chỉ sợ là hắn đã sớm ngã xuống đất dập đầu bái kiến Thổ địa công côngrồi.

“Huynh không sao, huynhchỉ lo lắng tòa nhà kia không còn chỗ cho chúng ta đặt chân đến.”

Mông Mông hít một hơilạnh. “Đại ca, huynh huynh huynh...... Huynh không cần làm muội sợ nhưvậy...... Cho dù thật sự có...... có thứ ‘…không phải loài người’ kia, cũng sẽkhông đến nỗi toàn bộ chỗ đều bị cướp mất chứ!”

“Đừng suy diễn lungtung!” Gia Cát Văn Nghĩa không biết nên cười hay khóc. “Ai bảo muội là cái loạikia!”

Không phải sao?

“Vậy là gì?”

“Là......”

Nạn dân, cả một biểnngười dân chạy nạn, bọn họ chỉ cầu một chỗ có thể che gió che mưa, mặc kệ cóphải hay không cùng “thứ kia” ở chung chỗ.

Đúng như Gia Cát VănNghĩa đã lo lắng, cả tòa nhà Trần gia đã sớm không còn chỗ cho bọn họ đặt chân.

Nhưng nạn dân nơi đây đềuđã từng nhận cháo, nhận bánh bao cứu trợ từ ba tỷ muội Mông Mông, Gia Cát giagặp nạn cũng nghe dân chúng trong thành kể lại, cho nên vừa thấy bọn họ đến tìmchỗ ở, lập tức dành ra hai gian phòng cho bọn họ. Không những thế, còn một bênlớn tiếng thóa mạ mẹ con Bệnh Chốc Đầu, một bên thay bọn họ sửa sang lại phòng.

Hảo tâm luôn có hảo báo.

Sau đó, đại ca của ĐỗTinh là Đỗ Vĩ cũng đến, mang theo thật nhiều trang phục và thức ăn, còn có mộttrăm lượng ngân phiếu cấp cho bọn họ.

“Ta không giống muội ngốcnhư vậy!” Hắn vừa đặt chân vào cửa liền cười nhạo muội muội. “Nếu ta cũng giốngmuội như vậy phun hỏa chạy lấy người, ai sẽ đưa thức ăn đến đây? Trời lạnh, aicho các ngươi chăn ấm? Cho nên nói, đầu óc thông minh chính là hữu dụng, đừngcứ thế để mốc meo, có biết hay không?”

“Đúng vậy, huynh biết!”Hung hăng một cước đá ra, nhìn ca ca ôm một chân nhảy cò cò, Đỗ Tinh hài lòngcười đắc ý. “Muội cũng biết rồi!”

Chỉ có điều huynh muộinhà Gia Cát cũng không động vào chỗ thức ăn bày trước mặt, ngược lại còn khônghẹn mà gặp cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Họ đâu rồi? Không còn aiphát cháo, phát bánh bao, bọn họ làm thế nào sống qua bữa đây?”

Đỗ Vĩ, Đỗ Tinh đưa mắtnhìn nhau, lắc đầu thở dài.

“Ta nói bốn người các vịkhông thể ích kỷ một chút được à? Các ngươi tự lo bản thân còn chưa xong, suốtngày còn lo nghĩ cho người khác.”

Bốn huynh muội Gia Cátđưa mắt nhìn nhau không nói.

Nhưng mà sau khi mọingười ăn xong, ba chị em Mông Mông cũng rất ăn ý cùng nhau thu thập phần thứcăn còn lại, sau đó liền chạy đi phân phát cho nạn dân, đáng tiếc không cónhiều, cơ hồ vừa ra khỏi cửa phòng chưa đầy hai bước đã hết sạch.

“Đại tỷ, đại tỷ, gã thưsinh kia ngụ ở gian đối diện kìa!”

Theo hướng tay TuyếtTuyết chỉ, Mông Mông nghi hoặc qua đó xem xét -- không có người.

“Ai cơ?”

“Chính là gã thư sinh caogầy kia, hắn có vẻ gầy hơn trước thì phải, chỉ sợ ngày mai biến thành con quỷđói đi gặp Diêm Vương cũng không biết chừng!”

“Là hắn sao? Muội có đưacho hắn bánh kếp(4) không?”

“Không có, lúc muội thấyhắn, đồ ăn đã sớm không còn!”

“Ngày mai hãy để dành mộtphần cho hắn.”

“Dạ!”

Ai có tư cách ăn trướcnhất?

Chính là người sắp chếtđói.

~.~

Màn đêm buông xuống, dướibóng cây đa bên trong hậu viện nhà Gia Cát, truyền đến một trận âm thanh --

“Bây giờ, sản nghiệp GiaCát gia do ngươi sở hữu, món nợ Tứ thẩm ta vay ngươi coi như đã bồi hoàn?”

“Vẫn chưa xong, sổ sáchngười nhà Gia Cát còn chưa có đưa tới, nếu nửa đường bọn họ đổi ý thì sao?”

“Đó là chuyện của ngươi,ta không quan tâm!”

“Ai cho phép ngươi khôngquan tâm. Năm đó, Tứ thẩm của ngươi hủy hôn, hại cha ta bị người cười nhạo. Làdo chính Tứ thẩm ngươi nói một ngày náo đó sẽ trả món nợ này cho cha ta, cha tabảo không cần, Tứ thẩm ngươi nói sẽ cho cha ta một đứa con, cha ta bảo chỉ cóta là nhi tử. Ta nói ta muốn sản nghiệp Gia Cát gia, ngươi là đến thay ngườitrả nợ, làm sao có thể nói cùng ngươi không có quan hệ, ngươi muốn lật lọng ư?”

Mặt đối mặt chất vấn đốiphương lật lọng, ngữ khí kiêu ngạo lại cuồng vọng, chắc hắn cũng nghĩ mìnhchính là hoàng đế. Hiển nhiên hắn không thấy sắc mặt của đối phương, bằng khônghắn nhất định sẽ trước tiên đào hầm đem mình vùi thật sâu trong lòng đất rồimới nói tiếp.

Ít nhất cũng được chếtmột cách thống khoái một chút.

Nhưng thật bất hạnh, mànđêm âm u, hắn ngay cả chóp mũi của chính mình cũng không nhìn thấy, tất nhiêncũng không biết chính mình đã tự nhận lấy bản án tử hình.

Đối phương sẽ không giếthắn, nhưng hắn nhất định sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thống khổ!

“Nếu muốn lật lọng, ta sẽkhông đến.”

“Không muốn giở trò cũngđừng bao giờ nghĩ đến sẽ bỏ mặc ta.”

“Ta đã đặc biệt tới MiêuCương hái dược thảo, để ngươi lừa gạt chiếm lấy tài sản nhà người ta, ngươi còncó gì bất mãn?”

“Này, mời ngươi nóichuyện khách khí một chút, ai lừa gạt ai?”

“Ngươi, lừa gạt Gia Cátgia.”

“Đó không phải là lừagạt!”

“Vậy là gì?”

“Ta đã trị bệnh cho GiaCát đại công tử!”

“Ngươi?”

“Ít nhất...... Ít nhất làta ra mặt giúp hắn hết bệnh!”

“Không...... Dù sao đinữa, Gia Cát gia mới truyền lời ra ngoài có hai ngày, ngươi đã đến rồi, rõ ràngchính là thiên ý muốn cho ta đoạt lấy sản nghiệp nhà Gia Cát. Trước khi cònchưa xác định tất cả mọi thứ thuộc về ta, việc trả nợ này xem như không tính!”

“...... Tốt, ta sẽ chờđến khi ngươi xác định rồi mới lên đường!”

----------

1. Muôi: vá múc canh / cháo.

2. Bệnh Chốc Đầu: đầu mọc đầy ghẻ lở.

3. Theo truyền thuyết, Địa phủ chia làmthập điện, mỗi điện có một vị Diêm La canh giữ, được mọi người biết đến với cáitên "Thập điện Diêm La" ấy :D Thất gia là Thái Sơn Vương Đổng, canhgiữ tầng thứ bảy - Nhiệt Não địa ngục; Bát gia là Đô Thị Vương Hoàng, ti chưởngtầng thứ tám - Đại Nhiệt Não địa ngục. Các bạn tìm hiểu thêm ở đây(tiếng Việt) và đây (tiếngTrung) nha xD

4. Bánh kếp (烙饼 – lạcbính): Bánh có hình dạng gần giống như bánh đa, nhưng mềm, béo và thơm mùi bơ.Xemhình.