Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 283: Đại boss, còn có thể xấu hổ hơn nữa không? (2)



Sầm Chí Quyền căn bản không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của cô, cắn nhẹ lên vành tai cũng đã ửng hồng, điềm tĩnh cười, 'Sao phải dừng tay? Không thích?'

'Lát...lát nữa Giai Di sẽ vào...'

'Không đâu.'

Lời hắn vừa dứt thì điện thoại nội bộ đã vang lên --- "Boss, Hoàng tổng bên Malaysia tìm ngài, xin hỏi có nhận không?" Tiếng của Sầm Giai Di vang lên trong loa.

Sầm Chí Quyền nhướng mày, lần trước Hoàng tổng dẫn con gái đến đây bàn chuyện cổ phần hóa lần đầu lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà bàn chưa thành đã quay về, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho hắn?

Nếu là ngày thường lúc hắn bận, tuyệt đối sẽ không nhận nhưng bây giờ... – 'Chuyển vào.'

Ngay lúc Quan Mẫn Mẫn tưởng rằng hắn đã buông tha mình, chuẩn bị bàn công sự với đối phương thì tay hắn đột nhiên lại bắt đầu động tác, thậm chí còn quá phận hơn so với lúc nãy.

Sầm Chí Quyền vừa nói điện thoại với Hoàng tổng vừa tiếp tục khiêu khích tiểu trư nhà mình...

'Ưʍ...' Một tiếng rên nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy bật ra khỏi đôi môi đang cắn chặt.

'Chí Quyền, cháu đang bận sao? Có phải bác Hoàng quấy rầy cuộc họp của cháu không? Thật ngại quá!'

Lần này thái độ của Hoàng tổng đã khiêm tốn hơn nhiều.

Có việc cầu người, còn dám kiêu căng sao?

'Không sao đâu, cháu đã bảo người ta đi rồi.' Sầm Chí Quyền nói xong, ghé miệng sát bên tai Quan Mẫn Mẫn, giọng trêu chọc, 'Suỵt...anh biết em rất thoải mái nhưng đừng lớn tiếng quá, bị người ta nghe được thì không hay đâu.'

Quan Mẫn Mẫn vặn vẹo thân mình, cuối cùng chán nản phát hiện mình không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông, muốn lên tiếng kháng nghị lại sợ bị nghe thấy, chỉ đành mặc kệ hắn làm càn.

Sao hắn lại có thể vừa nói chuyện với người ta lại vừa phân tâm trêu chọc cô chứ?

'Hoàng tổng, ngài tìm cháu có chuyện gì?'

'Haizz, đừng dùng cách xưng hô xa lạ vậy chứ... Chí Quyền à, dù gì chú với ba cháu cũng có giao tình mấy chục năm, chú rất hâm mộ ba cháu có đứa con trai xuất sắc như cháu, nghe nói hôn lễ của cháu cũng sắp đến rồi, chúc mừng cháu trước nha... Haha, xin lỗi, lạc đề rồi! Ý của chú là cháu cứ gọi chú Hoàng là được.'

Sầm Chí Quyền không hề để những lời của đối phương vào tai, tuy rằng ngoài miệng ậm ừ nhưng tâm tư lại đặt hết lên người cô gái trước mặt.

Hai mắt thâm trầm nhìn bộ dáng muốn kêu lại chết sống không dám phát ra tiếng của cô, thật sự đáng yêu cực kỳ.

Bộ dạng đáng thương như bị ngược đãi đó thật khiến đàn ông chỉ muốn càng hung hăng bắt nạt cô hơn!

'Chú Hoàng gần đây bởi dự án cổ phần hóa mà bận đến sứt đầu mẻ trán, các nhân viên lại không chịu hiểu cho sự vất vả của chú, không ngừng gây họa...' Người nào đó tiếp tục bô lô ba loa chuyện không đâu, cũng không kể đối phương có nghe hay không.

Sầm Chí Quyền tự động lược bỏ những chuyện không cần thiết, ậm ừ qua loa ứng phó với ông, ngón tay bởi vì khiến cô nàng kia đạt đến cao trào mà càng thêm dùng sức tiến công...

Quan Mẫn Mẫn run rẩy cả người, phát ra một tiếng nức nở gần như tiếng khóc...

Hai mắt cô ướŧ áŧ, đôi má phiếm hồng nhưng trong đầu vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, liều mạng cắn môi, chỉ sợ bất cẩn để tiếng kêu bật ra ngoài...

Người đàn ông yêu cực bộ dạng lúc này của cô, đáng thương lại đáng yêu đến nỗi chỉ muốn càng hung hăng bắt nạt.

'Bảo bối...sắp đến chưa?' Người đàn ông cọ nhẹ môi lên vành tai ửng đỏ của cô, lại quay sang tiếp tục cùng Hoàng tổng nói chuyện, 'Chiều nay sao? Ừm...thực xin lỗi, cháu còn một cuộc họp quan trọng.'

'Có dời lại được không? Khó được một lần chú đến Singapore...'

Mà ngay ở bên cạnh, Quan Mẫn Mẫn lại hoàn toàn không nghe lọt đoạn đối thoại của họ vào tai, cô liều mạng cắn chặt làn váy, tình triều càng lúc càng dâng trào khiến cơ thể cô căng ra.

Trời ạ, nếu cứ tiếp tục thế này, cô nhất định chịu không nổi mà phát ra âm thanh mất, sao cô chưa bao giờ phát hiện kỹ thuật tay của hắn lại cao minh như vậy...

Cả người đã sắp đạt tới đỉnh, mỗi dây thần kinh đều căng ra cảm thụ sự tiếp xúc của người đàn ông, bất kể là từ tốn hay cuồng dã, đều cảm thụ được hoàn toàn.

Cô không dám kêu lên, chỉ đành dùng sức hô hấp, trong đầu bắt đầu bị từng cơn choáng váng ập đến, gần như đã như thấy luồng ánh sáng trắng cuốn đến, trong nháy mắt bùng nổ!

'Ô ô ô...' Thân thể cứng đờ, đôi mắt to tròn trừng lớn.

'Hoàng tổng, chú cũng biết hôn lễ của cháu gần đến rồi, thời gian dành cho chuyện riêng không nhiều, nếu như là công sự, chú có thể đến tìm tổ làm việc của cháu ở Anh Hoa, họ đều là người có kinh nghiệm phong phú, đủ để giải quyết bất kỳ vấn đề nào của chú.' Sầm Chí Quyền nhẹ nhàng gỡ lớp váy cô cắn trong miệng ra, cùng Hoàng tổng hàn huyên thêm vài câu thì kết thúc sau đó cúi đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, 'Có phải rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?'

Mất một lúc Quan Mẫn Mẫn mới tìm lại được âm thanh và lý trí.

'Anh là đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt em!' Cô đỏ mặt trách.

Người đàn ông thấp giọng cười, 'Anh giúp em mặc lại đồ.'

'Không cần anh, đáng ghét.' Cô nhích người ra khỏi hắn.

Vừa nói chuyện điện thoại với người ta vừa làm chuyện đó với cô, hơn nữa lại là cái ông Hoàng tổng đáng ghét kia...

Ngày thường nếu chỉ có hai người, muốn chơi thế nào cũng được nhưng đột nhiên thêm một người thứ ba, tuy là chỉ trong điện thoại nhưng vẫn khiến cô rất không được tự nhiên! Xấu hổ chết được!

Nhưng mà...

... cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

'Vừa nãy không phải thoải mái lắm sao? Sao lại ghét?'

'Sầm Chí Quyền, anh...'

Đang muốn mắng người thì điện thoại nội bộ lại vang lên, vẫn là Sầm Giai Di --- 'Boss, có mấy phần văn kiện gấp, em đưa vào có được không?'

Chỉ cần hai người ở trong đó, cô nhất định sẽ gọi điện thoại nội bộ hỏi trước một tiếng, miễn cho gặp phải tình huống xấu hổ nào thì không hay.

'Năm phút nữa vào.' Sầm Chí Quyền ôm cô gái đang giãy dụa vào phòng nghỉ.

'Anh vào làm gì?' Cô lườm hắn.

'Rửa tay.' Hắn trả lời cô.

Vừa nghĩ tới lúc nãy... Quan tiểu thư lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ chụp một cái gối ném thẳng vào hắn.

Hắn còn dám nói! Còn dám nói sao?!

****

Sầm Giai Di đưa mấy phần văn kiện gấp cho boss ký xong thì về phòng mình xử lý những công sự đã tích lũy mấy ngày nay, bận rộn quá nên cũng không để ý giờ tan tầm.

Hứa Kinh Niên gọi điện thoại đến, nói đang ở cửa công ty chờ cô.

Chiều nay sau khi đưa ba mẹ về khách sạn, hắn hẹn gặp người phụ trách hôn lễ xác nhận một số chi tiết, thấy thời gian không còn sớm nên chạy đến đón cô.

Nếu như người ta đã đến đón, cô còn khách sáo làm gì nữa? Đợi lát nữa về nhà bảo hắn nấu cơm cho cô luôn.

Đôi tay của Hứa tiên sinh không phải chỉ để cầm bút và điêu khắc mà còn biết nấu cơm, nhất là làm canh ngon cực kỳ.

Từ khi uống canh lần đầu, cô đã quyết định dọn đến ở cùng hắn luôn.

Nhanh nhẹn thu dọn bàn làm việc, còn cố ý thay một chiếc váy thật đẹp mới hài lòng rời khỏi văn phòng, bộ dạng xuân phong đắc ý như vậy, nhìn thế nào cũng giống một cô gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Thư ký trưởng hớn hở từ thang máy bước ra, một thang máy khác cũng vừa khéo mở ra, đi ra là mấy nhân viên trong bộ đồng phục của công ty.

'Thư ký Sầm.' Người đi đầu nhìn cô chào.

Sầm Giai Di cũng gật đầu, 'Phó phòng Hàn.'

Thì ra là những nhân viên của bộ phận kế toán, bao gồm cô gái trẻ lần trước gặp ở trước văn phòng của Hứa Kinh Niên, bao gồm cả nữ thư ký nghe nói đã từng cởi sạch muốn câu dẫn hắn.

Chuyện nghe đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Sầm Giai Di nghiêm túc đánh giá cô thư ký lá gan không nhỏ muốn câu dẫn người đàn ông của mình...

Bộ dạng không tệ, làn da rất trắng, tuổi chừng 25, 26, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, cô gái như vậy, nhìn thế nào cũng không giống hồ li tinh biết câu dẫn đàn ông, thật không ngờ...

Lúc đón nhận ánh mắt của cô ta, sự khiêu khích ngấm ngầm trong đôi mắt ấy khiến Sầm Giai Di biết, cô gái này vẫn chưa từ bỏ.

Nhưng cô căn bản chẳng nhìn thêm một lần nào, xoay người kiêu ngạo đi về phía cửa chính.

'Nghe nói hôm đó Hứa phó tổng ở trong văn phòng suốt buổi chiều...'

'Phòng thư ký và phòng kế toán có công sự gì mà nói lâu như vậy?'

'Nói bàn công sự các cô cũng tin sao? Nghe nói hai người hình như sắp kết hôn.'

'Kết hôn? Sao có thể?' Sắc mặt Vương Duyệt rất khó coi.

Người đàn ông mà cô đã chọn trúng, còn chưa kịp hành động thì đã muốn kết hôn? Hơn nữa còn cùng với thư ký trưởng?

'Tin tức từ phòng thư ký truyền ra, mấy ngày nay thư ký trưởng xin nghỉ là vì hai bên phụ huynh gặp mặt, chuẩn bị chuyện hôn lễ.'

'Cũng đâu nghe nói bọn họ kết giao gì? Sao đột nhiên lại kết hôn?'

'Chắc chắn là thư ký Sầm câu dẫn Hứa phó tổng rồi ép anh ta kết hôn rồi?' Vương Duyệt nói một cách đầy ghen tức.

'Hứa phó tổng cũng không phải ai cũng câu dẫn được.' Một người nào đó liếc về phía cô thư ký nọ, giọng ý vị.

'Cô nói ai đó?' Cô gái kia không cam lòng lên tiếng.

'Ai chột dạ thì là người đó.'

'Các cô đủ chưa? Đây vẫn còn trong công ty đó.' Nghe đủ rồi, phó phòng Hàn hắng giọng trách. Cả đám cụt hứng đi về phía cửa chính công ty.

Chỉ có điều, tám chuyện đã xong nhưng hai nhân vật chính của câu chuyện đang sờ sờ xuất hiện trước mặt họ...

'Mệt không?' Xe của Hứa Kinh Niên dừng trên vỉa hè, hắn đứng bên cạnh xe mỉm cười nhìn cô gái đang đứng trên bậc thềm như nữ vương kia.

Nữ vương ném túi xách cho hắn, bước đến, nửa thân trên vươn tới, đôi môi hồng bật ra mấy chữ, 'Hôn em!'

Thấy vẻ trẻ con của cô, lòng Hứa Kinh Niên mềm như nước, tuy rằng đang ở trước cổng công ty, hơn nữa đang giờ tan tầm, người đến người đi đông đúc, phần lớn trong số họ đều biết hai người nhưng hắn vẫn làm theo lời cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái...

Không ngờ là thư ký trưởng lại quấn quýt không rời, cả người như ngã vào ngực hắn, lúc hắn giữ được cô, cả người đã bị cô áp lên thân xe, hôn đến khó rời khó bỏ...

Giờ tan tầm chiều hôn đó, hơn một nửa nhân viên của công ty trợn mắt há mồm nhìn thư ký trưởng và Hứa phó tổng ở ngay trước cổng chính trình diễn một màn nóng bỏng...

Bao gồm cả tổng tài và tổng tài phu nhân từ tầng trên cùng nhìn xuống...

Quả nhiên, không có open nhất, chỉ có càng open!

Chỉ đáng thương cho Hứa phó tổng, hình tượng người đàn ông độc thân đáng giá trong chớp mắt bị hủy tan tành.

Nhưng đây là thư ký trưởng cố tình diễn cho người khác xem đúng không?

Còn về chuyện cho ai xem, chỉ có bản thân cô biết.

Dù sao cũng có người ghen tức đến sắp phát điên là được!