Độc Gia Sủng Hôn

Chương 450: Hỗn loạn (1)



P2 –

Từ khi bản thân biết được tin tức kia, cô biết giờ phút này trước sau cũng sẽ đến, trong lòng cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng...

...có cần phải ở một trường hợp long trọng, dưới ánh mắt của vô số người như vậy khiến cô hoàn toàn không còn chút tự tôn nào hay không? Nghĩ tới tình cảnh này, cảm giác khốn quẫn ấy, tình huống không còn chút tự tôn nào đáng nói ấy khiến Sở Tư Nhan cảm thấy một luôn khí lạnh phút chốc xuyên suốt toàn thân, đôi chân khựng lại ở đó không dám bước tiếp nữa.

Nếu như phải bước ra để làm đề tài cho những người khác chê cười, cô chẳng thà một mình lẳng lặng rời đi, ít ra, một chút tự tôn nhỏ nhoi kia vẫn còn được bảo trì.

'Nha đầu, qua đây!'

Chính ngay lúc đang định len lén rời đi thì đã thấy Đường lão thái gia vẫy tay về phía cô, trên gương mặt trước giờ luôn toát lên vẻ nghiêm khắc khiến người ta sợ hãi kia lúc này lại lộ ra một chút ý cười.

Lão gia tử đã đích thân gọi cô qua, cho dù chân nặng như đeo chì thế nào cũng đi không nổi thì Sở Tư Nhan cũng phải cứng rắn bước về phía ông.

'Lão gia tử, chúc ông sức khỏe dồi dào, thọ tỉ Nam sơn.' Sở Tư Nhan gắng gượng nặn ra một nụ cười.

'Nha đầu, lại đây.' Lời Sở Tư Nhan vừa nói hết thì nụ cười trên mặt Đường lão thái gia càng rạng rỡ hơn kéo cô đến bên cạnh mình, lúc cô còn chưa kịp có bất kỳ chuẩn bị gì thì ông đã chỉ tay về phía những người đang vây xung quanh mình, bắt đầu giới thiệu, 'Đây là ông chú hai, bác ba, cô tư, anh họ...'

Sở Tư Nhan như đi lạc vào sương mù nhưng vẫn ngoan ngoãn chào hỏi từng người một, cuối cùng Đường lão thái gia mới mỉm cười tuyên bố, 'Đây là cháu nội của nhà họ Đường ta, Nhan Nhan nha đầu.'

Tất cả mọi người lúc này mới bừng tỉnh kêu ồ lên, thì ra Đường lão thái gia đây là...

Cô thế nào lại trở thành cháu nội của Đường lão thái gia rồi?!!

'Lão thái gia, cháu...'

Không cho Sở Tư Nhan có cơ hội phản bác hay chất vấn, Đường lão thái gia đã kéo cô đến giới thiệu cho những khách khứa khác ngoài người của gia tộc họ Đường, mãi đến khi bên ngoài sảnh tiếp đón truyền đến một trận huyên náo...

Sở Tư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt không bị gì ngăn trở nên dễ dàng nhìn thấy cách đó không xa bóng dáng cao ngất quen thuộc của một người đang được những người khác tiền hô hậu ủng, một thân tây trang Armani mà đen càng hiển lộ khí chất và vẻ tiêu sái, anh tuấn bức người của hắn, không cần quá nhiều cố gắng cũng có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó.

Hắn trở lại rồi! Ánh mắt Đường Nhĩ Ngôn như vô tình lướt qua Sở Tư Nhan đang đứng bên cạnh Đường lão thái gia sau đó hơi thấp đầu nói gì đó bên tai cô gái đi cùng mình...

Đúng vậy, là một cô gái! Đi bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp quyến rũ trong bộ lễ phục màu đen bó sát để lộ những đường cong mê người...

Lúc này đây, Sở Tư Nhan càng đau lòng hơn khi phát hiện ra, cô gái xinh đẹp kia lại chính là Thẩm Tích...

Chẳng lẽ người mà tin tức nói hắn công khai kết giao lại là Thẩm Tích sao? Cô ấy không phải trợ lý của hắn sao? Tại sao lúc này thân phận lại thay đổi quá lớn thế này? Nhưng vừa nãy hình như cô nghe những người kia bàn luận, đối phương hình như là tiểu thư của nhà họ Chung kia mà?

Sở Tư Nhan không thốt được nên lời chỉ thẫn thờ đứng đó, nhìn hai người họ bộ dạng cực kỳ thân mật bước về phía mình...

'Ông nội, chúc ông sức khỏe tràn đầy, tinh thần minh mẫn.' Lời Đường Nhĩ Ngôn lọt vào tai cô làm Sở Tư Nhan như bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn mà hắn, cũng đang đăm đắm nhìn cô.

Rõ ràng, gương mặt kia đối với Sở Tư Nhan mà nói đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ngay cả khi nhắm mắt lại cô cũng có thể không chút sai lầm miêu tả được từng đường nét trên gương mặt kia, nhưng lúc này, ngay tại trước mắt mà nó lại trở nên mơ hồ quá đỗi...

'Lão gia tử, chúc ông sức khỏe, trường thọ. Đây là trà Long tỉnh Ô long nổi tiếng mà cháu và Nhĩ Ngôn cố tình mang từ Đài Loan về đây.' Thẩm Tích mỉm cười đưa hộp quà trên tay mình cho người hầu đang đứng sau lưng Đường lão thái gia.

'Thẩm tiểu thư thật có lòng.' Đường lão thái gia gật đầu mỉm cười sau đó quay sang nhìn thoáng qua Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan đang đăm đắm nhìn nhau kia, vừa mới định lên tiếng thì Đường Nhĩ Ngôn đã đưa tay nắm lấy tay Sở Tư Nhan kéo về phía mình, 'Ông nội, con có chuyện nói với Nhan Nhan, bọn con tạm lánh mặt một lúc.'

Nói rồi ở trước mặt đông đảo quan khác và người nhà họ Đường, kéo tay Sở Tư Nhan lúc này vẫn chưa nắm bắt được tình huống rời đi.

Lên đến lầu, Đường Nhĩ Ngôn trực tiếp kéo cô vào phòng ngủ của hắn, một cước đá ra cửa phòng, trực tiếp ấn cô lên cánh cửa gỗ, cúi đầu nồng nhiệt hôn cô...

'Không được...' Cô ngoảnh đầu sang hướng khác cự tuyệt nụ hôn của hắn.

Sự kháng cự của cô khiến hắn bắt đầu nhận ra cô gái của hắn chừng như đang tức giận? Không buông cô ra, ngược lại Đường Nhĩ Ngôn càng thêm dùng sức xoay mặt cô đối diện với chính mình, 'Sao vậy? Em về Melbourne cũng không nói với anh một tiếng, anh còn chưa tức giận, em tức giận cái gì?'

'Cũng không phải là em muốn quay về đây.' Bị hắn bấu chặt cằm một cách bức bách như vậy, Sở Tư Nhan không trốn thoát được, lại không muốn nhìn mặt hắn nên chỉ đành nhắm mắt lại.

'Nhìn anh nói chuyện.' Hắn nhàn nhạt ra lệnh.

'Không thèm....'

'Sở Tư Nhan, rốt cuộc em giận dỗi cái gì?'

'Đường Nhĩ Ngôn, rốt cuộc anh xem em là cái gì?'

'Vậy em cảm thấy, anh xem em là gì?'

Đường Nhĩ Ngôn ánh mắt có chút tức giận nhìn chằm chằm cô gái nãy giờ vẫn nhắm mắt không thèm nhìn mình thật lâu, trong mắt có một tia âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Nếu như cô bởi vì mấy ngày trước đọc được tin tức kia mà tức giận, cô có thể thẳng thắn trực tiếp hỏi hắn chứ không phải dùng thái độ xa cách lạnh nhạt như thế này đối đãi hắn.

Hắn cứ thế nhìn cô thật lâu không nói tiếng nào, nếu phải so về mức độ trấn tĩnh, Sở Tư Nhan làm sao có thể so với người lăn lộn thương trường bao nhiêu năm như hắn? Cuối cùng cô vẫn là người đầu hàng trước. Lúc Sở Tư Nhan len lén mở mắt ra, khi bắt gặp vẻ mặt tức giận và âm u của hắn thì sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

Rõ ràng người nên tức giận, người muốn chất vấn là cô, thế nào sự tình lại chuyển biến thành hắn tức giận với cô nhanh như vậy chứ?

Thấy cô rốt cuộc chịu mở mắt ra nhìn mình, Đường Nhĩ Ngôn ghé sát mặt vào, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, đôi môi mang theo khí thế bá đạo sớm đã hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Nụ hôn này, hoàn toàn không có một chút ôn nhu nào đáng nói mà ngược lại, có chút hung ác nghiến ngấu lấy môi cô, đau đớn, tê dại. Cánh môi lạnh băng dần bị nhiễm lên hơi ấm của hắn, nụ hôn quá mức kịch liệt khiến Sở Tư Nhan gần như không thở nổi, trước khi cô gần như ngất đi vì thiếu dưỡng khí, Đường Nhĩ Ngôn mới chịu bứt ra khỏi đôi môi khiến mình quá mức tham luyến này.

'Không được lau.' Thấy cô định đưa tay lau đi đôi môi đã nhuốm lên khí tức của mình, Đường Nhĩ Ngôn cúi đầu sát bên tai cô thấp giọng cảnh cáo.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Sở Tư Nhan cô chẳng qua cũng chỉ là một con vật cưng mà hắn nuôi mà thôi, hắn muốn thế nào thì phải được như thế.

Thấy bộ dạng thỏa hiệp một cách không cam tâm của cô, Đường Nhĩ Ngôn vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, 'Nói thửa xem, anh làm gì chọc giận em chứ?'

'Nghe nói anh có bạn gái công khai kết giao rồi, nhưng em quả thực không có cách nào dối trá nói rằng em mừng cho anh được...' Càng đừng nói chi cô gái kia rất có khả năng là Thẩm Tích.

Dù sao cũng đã muốn hỏi, hắn cũng đã chủ động nhắc tới, cô chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.