Độc Gia Sủng Hôn

Chương 274: Duyên phận long đong (3)



'Này, trả lại cho tôi.' Dương Dung Dung không ngờ Mã Bồi Dực người đàn ông này lại nhiều chuyện như vậy, ai bảo anh ta nhặt lên đâu? Lại còn xem hết những thứ cô vốn là định cho ba của cục cưng xem đầu tiên nữa chứ! Thật đáng ghét!

'Dung Dung, sao vậy?' Ngồi ở văn phòng công ty, sau khi điện thoại gọi thông, Lý Triết không nghe cô trả lời mà lại nghe tiếng cô mơ hồ quát gì đó nên lo lắng hỏi.

'Không có việc gì. Lát nữa em gọi lại cho anh.' Dương Dung Dung không đợi hắn trả lời đã vội ngắt điện thoại, 'Mã Bồi Dực, lập tức nhắm mắt lại cho tôi.'

Đáng tiếc là mắt của Mã Bồi Dực không mù, sớm đã xem rõ ràng rạch mạch tiêu đề in trên quyển hướng dẫn kia.

Trả cho cô thì có sao đâu! Nhưng, về chuyện cô gái này chưa kết hôn đã sinh con, lại giấu diếm người nhà, hắn vẫn không tránh khỏi có chút kinh ngạc, hơn nữa còn có một cảm giác khó mà nói rõ ràng.

Có một chút ghen tỵ đối với người đàn ông khiến cô tình nguyện mang thai sinh con có hắn, có một chút tò mò, vì sao người đó lại không kết hôn với cô.

Nếu như là hắn, hắn sẽ lập tức kéo cô đến cục dân chính đi đăng ký kết hôn, đóng dấu “Mã phu nhân” lên người cô! Cho dù sau này mỗi ngày bị đánh cũng cam tâm tình nguyện.

'Ba của cục cưng đâu' Hắn nén lại những cảm xúc rối rắm trong lòng, tươi cười đem quyển sổ trả lại cho cô.

'Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?' Dương Dung Dung vội vàng thu quyển sổ lại cất vào túi xách, 'Mã Bồi Dực, tốt nhất là anh cứ làm như không thấy, không biết gì là được.'

'Khẩn trương như vậy làm gì chứ? Lúc nào thì mời anh uống rượu mừng đây?'

'Không biết nữa. Đừng chắn đường, em phải đi rồi.' Cô còn phải gọi điện thoại cho Lý Triết nữa.

Cô với hắn sẽ kết hôn hay không vẫn còn là một vấn đề chưa giải quyết. Nhưng cho dù không kết hôn thì thé nào chứ? Nhớ đến tình cảnh lần đó đến nhà hắn gặp mặt ba mẹ hắn, cô đối với hôn nhân đã không ôm ấp quá nhiều ý tưởng rồi.

Hai người không kết hôn, cùng nhau nuôi con khôn lớn cũng là một lựa chọn không tồi, đây là điều khoảng thời gian này cô suy nghĩ được, có được kết luận này rồi, tâm tình của cô cũng vui vẻ, sáng láng hơn nhiều.

'Có phải là Lý tổng không? Anh ta không chịu cưới em sao?' Dương Dung Dung không muốn nói nhiều nhưng Mã Bồi Dực lại cứ bám riết không buông khiến cô muốn gọi một cuộc điện thoại cũng không được.

'Là anh ấy thì lại thế nào? Kết hôn hay không là chuyện của chúng tôi, anh hỏi nhiều quá làm gì?' Bạn học Mã, anh đang lo lắng vớ vẩn gì vậy?

'Chẳng lẽ em thưc sự muốn mình chưa kết hôn đã sinh con sao? Dương Dung Dung, ba em nhất định sẽ không đồng ý đâu.' Ba của cô một lòng chờ mong con gái mình sớm tìm được một người thích hợp để gả kia mà.

Ngày hôm qua lúc gặp ông Dương, ông còn không ngừng cổ động hắn đi Melbourne tìm cô, hy vọng hai người có cơ hội.

'Nếu như em chưa kết hôn đã sinh con cũng là chuyện của nhà họ Dương em, liên quan gì đến anh chứ?'

'Anh chỉ quan tâm em thôi mà.'

'Tôi không cần anh quan tâm.'

Hai người đứng ở đại sảnh bệnh viện người đến người đi nườm nượp lớn tiếng nói chuyện, không ngờ những câu đối thoại này lại bị người khác nghe được, hơn nữa, người nói vô tình, người nghe lại có ý.

'Thật không ngờ tư tưởng của Dương tiểu thư lại phóng khoáng như vậy, chuyện chưa kết hôn sinh con cũng có thể lớn tiếng tuyên cáo trước đám đông như vậy.'

Nghe sau lưng mình truyền đến một giọng nói quen thuộc, Dương Dung Dung vụt quay đầu lại...

Trên đời này, không chỉ người có duyên sẽ gặp mặt mà càng nhiều hơn là, oan gia ngõ hẹp...

Dương Dung Dung thế nào cũng không thể ngờ là lại ở nơi này gặp được Tiền Hiểu Nhu, còn có bà Lý.

Tiền Hiểu Nhu rõ ràng là đi theo bà Lý đến đây, nói xong những lời này, trên mặt cô còn lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa còn sắc mặt của bà Lý thì cũng không tốt hơn là bao.

'Tiền tiểu thư, vậy thì sao? Liên quan gì đến cô?' Nơi đây không phải nhà họ Lý, cô cũng sẽ không cần nhường nhịn cô gái này nữa, cho dù mẹ của Lý Triết ở đây thì thế nào? Dù sao bà cũng đã không thích cô, Đóan là dù cho cô làm gì đi nữa, cố gắng lấy lòng hai ông bà đến đâu cũng không có tác dụng gì, cho nên hiện giờ lời nói của Dương Dung Dung đã không còn mang nhiều cố kỵ nữa, 'Nhà họ Dương chúng tôi, đừng nói là muốn nuôi một đứa bé, cho dù phải nuôi mười đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.'

'Cô thật sự đang có thai sao?' Bà Lý nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của Dương Dung Dung, nếu như cô gái này thực sự có thai, vậy Lý Triết nhà bà càng không có khả năng chia cắt với cô rồi. Chỉ là bà thực sự không có cách nào bởi vì đứa con trong bụng mà thích Dương Dung Dung được.

'Phải.' Dương Dung Dung không kiêu không nịnh nói.

'Đã bao lớn rồi? A Triết nó đã biết chưa?' Nếu như con trai của bà đã biết rồi, chắc chắn sẽ không im hơi lặng tiếng mà không báo cho hai vợ chồng ông tiếng nào đâu.

Nhìn thấy bà Lý quan tâm chuyện có phải Dương Dung Dung đang mang thai hay không như vậy, vẻ mặt Tiền Hiểu Nhu lập tức trở nên u ám, 'Dì Lý, đứa con của cô ấy đã chắc là của anh Lý Triết hay chưa? Nếu như thực sự là của anh Lý Triết, sao lại có người đàn ông khác cùng cô ấy đến bệnh viện khám thai chứ?'

'Tiền tiểu thư, cô còn dám nói thêm một câu không phải về con của tôi, có tin tôi xé rách mặt cô ra hay không?' Dương Dung Dung tức giận không kìm chế được, trợn to đôi mắt đẹp nhìn Tiền Hiểu Nhu trừng trừng khiến cô không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước, 'Dì Lý, con chỉ là muốn xách nhạn một chút thôi mà, cô ta làm gì hung dữ như vậy chứ?'

'Vị tiểu thư này, cô có biết “ngậm máu phun người” hành vi này thất đức lắm không? Nếu không biết tôi cũng không ngại dạy cô. Tôi với Dung Dung chỉ là bạn bè, đừng làm ô nhục thanh danh của cô ấy, cũng đừng bôi nhọ tôi.' Mã Bồi Dực cũng nghiêm giọng cảnh cáo.

'Bạn bè cũng chỉ là hai người tự nói thôi, ai mà biết được chứ?' Tiền Hiểu Nhu cắn môi, trên mặt lộ vẻ oan uổng, tội nghiệp, 'Lần trước, khi ở nhà hàng Equino Complex, lúc con với anh Lý Triết bước vào còn nhìn thấy Dương tiểu thư và vị tiên sinh này cùng nhau ăn bữa tối món Pháp lãng mạn, còn có một lần, họ còn nhắm tay nhau cùng đứng ở cửa bệnh viện...'

'Dương tiểu thư, đứa con trong bụng cô thực sự là của A Triết nhà chúng tôi sao?' Bà Lý nghe Tiền Hiểu Nhu nói như vậy thì trong lòng chợt lạnh xuống, giọng cũng không khỏi trở nên lạnh lùng hơn, nhất là khi nhìn thấy Dương Dung Dung và Mã Bồi Dực đứng bên cạnh nhau, càng nhìn càng thấy thân mật vô cùng, hiện giờ người tuổi trẻ quan hệ nam nữ phức tạp đến thế nào không phải là người ở lứa tuổi của bà có thể lý giải được.

Nếu như những lời của Tiền Hiểu Nhu vừa nãy khiến cho Dương Dung Dung tức giận không thôi thì sự nghi ngờ của bà Lý lúc này không nghi ngờ gì là một cái tát quật thẳng vào má cô, hiện giờ cô đúng là lửa giận ngút trời nhưng trong lòng càng giận thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng rọi.

Cô chủ động đưa tay khoác vào cánh tay Mã Bồi Dực, cười tươi như hoa nói, 'Cho dù đứa bé trong bụng cháu không phải là con của Lý Triết, cháu cũng sẽ mang nó theo gả cho anh ấy, để anh ấy làm người cha thực thụ của đứa bé.'

'Cô...cô...' Bà Lý quả thực đã bị những lời của Dương Dung Dung chọc cho tức đến run người, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

Còn Tiền Hiểu Nhu thì dùng ánh mắt khó thể tin được nhìn cô, 'Da mặt của cô sao lại có thể dày như vậy được chứ?'

'Cho dù da mặt tôi có dày đến đâu cũng không liên quan đến cô. Đời này Lý Triết đã định sẵn là người đàn ông của tôi rồi, không có phần cô đâu, tốt nhất là cô nên cút xa một chút!' Ném lại những lời này xong Dương Dung Dung nhấc lấy túi xách ung dung rời đi.

Còn đang bước theo sau chân cô, Mã Bồi Dực bỗng dưng cảm thấy mình có lẽ sẽ thật xui xẻo, nếu không phải bị người ta đánh một trận thì là...

Nói tóm lại một câu, tuyệt đối không có kết cuộc tốt.

***

Lúc Dương Dung Dung về đến dưới lầu căn hộ của Lý Triết thì nhận được điện thoại của hắn.

Vừa nãy bởi vì ở bệnh viện tình cờ gặp được bà Lý và Tiền Hiểu Nhu nên tâm tình của cô cực độ không tốt cho nên lời hứa gọi lại cho hắn lúc nãy cũng quên luôn, mà hắn vào lúc này lại gọi cho cô, hơn nữa giọng điệu cực kỳ lo lắng, 'Em đang ở đâu?'

'Có chuyện gì?' Trong lòng Dương Dung Dung cơn tức vẫn còn chưa nguôi, đương nhiên giọng điệu chẳng tốt đến đâu.

'Vừa nãy em ở bệnh viện gặp được mẹ anh, đã nói với mẹ những gì vậy?'Đang đáp thang máy chuyên dụng rời khỏi công ty, Lý Triết vừa đưa tay day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau vừa dùng hết kiên nhẫn nói chuyện với cô.

Sẽ không phải vừa ăn cướp vừa la làng đấy chứ? Nhanh như vậy sao? Dương Dung Dung trả lời có chút không kiên nhẫn, 'Chỉ tùy tiện nói vài câu thôi mà. Không có việc gì em lên nhà trước.'

Thực sự là không muốn tiếp tục bàn về vấn đề khiến người ta không vui này nữa.

'Dung Dung, mẹ anh huyết áp đột ngột tăng cao phải nhập viện rồi. Bất kể giữa em và má đã xảy ra xung đột gì thì cũng nên dẹp sang một bên, cùng anh đi bệnh viện một chuyến, được không?' Giọng hắn có chút bất đắc dĩ nói.