Độc Gia Sủng Hôn

Chương 211: Lần nữa động tâm (1)



Thấy Tiền Hiểu Nhu vẫn còn đứng đó nhìn mình, hắn lần nữa đeo kính lên, hòa hoãn mà nghiêm nghị nói, 'Sau này không có chuyện gì không cần đến văn phòng của anh. Anh rất bận, em về trước đi.'

Tiền Hiểu Nhu có chút ủy khuất nhìn hắn, 'Anh Lý Triết, anh làm việc muộn như vậy còn chưa về nhà, em với dì Lý lo anh ăn uống không điều độ nên mới đưa canh đến cho anh.'

'Hiểu Nhu, anh không phải con nít, anh biết tự chăm sóc cho mình, em về trước đi, anh thực sự còn nhiều chuyện chưa xử lý xong.'

Trước khi chưa hứa với ba mẹ sẽ thử kết giao với cô, cô cũng không dám tùy tiện đến công ty tìm hắn, nhưng từ lúc đồng ý với ba mẹ đến giờ chưa được mấy ngày mà cô đã đến đây hai lần, hơn nữa mỗi ngày còn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn ăn cơm chưa, lúc nào tan tầm gì đấy...

Còn chưa chính thức bắt đầu, hắn đã cảm thấy phiền rồi!

Nhưng nếu như đã hứa với người nhà là sẽ thử, vậy hắn cũng không thể lập tức nuốt lời, như vậy cha mẹ hai bên sẽ rất khó xử.

Tuy rằng đối với Tiền Hiểu Nhu không có tình cảm nam nữ gì đáng nói nhưng hắn vẫn luôn coi cô như em gái mình, nên không tiện nói quá thẳng thừng.

Cùng Dung Dung nhiều năm như vậy, cô chưa từng làm chuyện ấu trĩ như vậy với hắn!

Vừa nghĩ đến điều này, cảm giác thất lạc trong lòng không phải là không có, có lẽ cô thực sự không quan tâm đến hắn, cho nên trước giờ chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, đúng không?

Thì ra, cùng một chuyện đó, chỉ cần đối tượng không giống thì cảm giác yêu ghét cũng không giống!

'Được rồi, vậy em về trước, anh nhớ uống canh đấy.' Tiền Hiểu Nhu biết hắn giờ tâm trạng không vui, cũng không muốn chọc giận hắn nhưng cho dù thế nào, hắn cũng đã hứa với cha mẹ hai bên là sẽ thử kết giao với cô, vậy tức là hắn là bạn trai của cô rồi, bạn gái hôn bạn trai chắc cũng không quá đáng chứ?

Nghĩ vậy, cô lấy hết dũng khí bước đến mấy bước, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, đặt lên má hắn một nụ hôn mới hài lòng vẫy tay ra vè.

Lý Triết nhìn theo bóng cô rời đi, nặng nề thở dài một tiếng, không ý thức rút khăn giấy tren bàn lau đi chỗ vừa mới được Tiền Hiểu Nhu hôn, trong đầu không tự chủ được lại hiện lên một gương mặt khác tức giận dùng giọng điệu rất bá đạo nói, 'Lý Triết, anh dám để cho cô gái khác đụng đến mình một chút thử xem?'

Câu nói này có thể coi như câu nói chứng tỏ cô để tâm đến hắn nhất khi họ còn bên nhau.

Vừa nãy Giang Tâm Đóa nói cô rất buồn, rất khổ sở??

Đã không còn tâm tình làm việc, Lý Triết cầm điện thoại lên gọi cho cô nhưng đáp lại chỉ là một giọng máy móc nói số điện thoại đã ngừng sử dụng.

Cho dù cô đi Melbourne cũng đâu cần phải thay đổi số điện thoại làm gì? Chẳng lẽ Dung Dung định sang đó định cư?

Lòng hắn có chút loạn, cũng không ngồi yên được nữa nên dứt khoát tắt máy tính, đứng dậy, cầm lấy áo vest và chìa khóa bước ra ngoài.

***

Rời Eastbourne về đến nhà của Phạm Trọng Nam ở trung tâm thành phố Luân Đôn thì đã là bảy giờ tối. Quản gia đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn chờ họ.

Giang Tâm Đóa cảm thấy mình đã hoàn toàn rơi vào sự khống chế vô hình của Phạm Trọng Nam rồi, bởi vì sự dẫn dắt của hai đứa nhỏ khiến cô chỉ đành bước theo bước chân của ba cha con.

Sau bữa tối, hai đứa nhỏ cùng trở về phòng của mình tiếp tục những câu chuyện vụn vặt nói mãi không hết của mình, cũng bởi vì, qua hai ngày nữa cô với Bối Bối sẽ trở về Melbourne còn Phạm Dật Triển và ba mình thì lại lên đường đi Thụy Sỹ tham gia hoạt động trượt tuyết do trường tổ chức nên hai đứa nhỏ càng thêm quyến luyến không nỡ rời đối phương.

Giang Tâm Đóa đứng ở cửa phòng nhìn hai con đang ngồi sát nhau, cùng tựa đầu xem sách, khẽ thở dài một tiếng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa mới xoay người đã thấy người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.

'Hai con ngủ rồi?' Hắn đưa tay định sờ mặt cô nhưng cô đã lùi về sau một bước khiến bàn tay hắn khựng lại giữa không trung.

'Chưa, còn đang xem sách. Em về phòng.' Tuy rằng tối qua ở biệt thự bên bờ biển cô thực sự bị hắn dụ dỗ mà thế này thế kia, nhưng điều đó không có nghĩa là sau khi trở về cô với hắn vẫn tiếp tục như thế, cũng không có nghĩa là cô đồng ý quay lại.

Đây là biệt thự của nhà họ Phạm, tất cả mọi người đều biết họ là một đôi vợ chồng đã li hôn, nếu như cô lại còn cùng hắn dây dưa không dứt, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào dù rằng chắc chắn là không ai dám thẳng thừng nói ra.

'Về đâu?' Hắn đi theo phía sau cô trầm giọng hỏi.

Đương nhiên là về căn phòng của cô bây giờ, Giang Tâm Đóa không thèm trả lời hắn, cứ bước thẳng về căn phòng dành cho khách.

Nhưng muốn đến được căn phòng kia thì phải đi qua gian phòng ngủ chính, lúc đi ngang cửa phòng, người đàn ông vốn đang nghiêm túc đi theo sau cô chợt vươn tay bế bổng cô lên...

Hành động đột ngột của hắn khiến Giang Tâm Đóa sợ đến nỗi thất thanh kêu một tiếng, theo bản năng vội đưa tay ôm lấy cổ hắn tránh cho bị té xuống, 'Anh làm gì vậy? Muốn dọa chết người sao?'

'Ôm em về phòng, miễn cho em đi nhầm.' Hắn không phí chút sức nào ôm cô vào phòng, dùng chân sập cửa lại.

'Thả em ra, em không muốn ngủ chung với anh.' Rõ ràng là biết có giãy dụa cũng vô ích nhưng cô vẫn không ngừng động đậy nhưng sức nóng do hai thân thể cọ xát nhau quả thực không thể xem thường...

Bàn tay to của người đàn ông vỗ nhẹ lên mông cô gái một cái, khàn giọng uy hiếp, 'Đừng làm rộn bằng không anh trực tiếp ở sofa ăn em.'

Nhớ tới cuộc chiến giữa hai người trên chiếc sofa trong căn biệt thự trên bờ biển tối qua, cô không dám nhúc nhích mảy may, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh để mặc hắn ôm mình về chiếc giường lớn kia.

'Đợi anh một lát, anh đi tắm.' Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới hài lòng đi vào phòng tắm.

Hừm, hắn thực sự cho rằng gan cô nhỏ, vào phòng hắn rồi thì không dám đi ra sao? Nhìn theo bóng dáng cao ngất kia biến mất sau cửa phòng tắm, Giang Tâm Đóa ngồi dậy đang định xuống giường thì tay phải đụng phải một vật bằng nhung mềm mại khiến cô giật nảy mình...

Trên giường hắn có cái gì vậy? Sao đụng vào cảm giác kỳ lạ như vậy?

Cô vội quay đầu nhìn, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đôi mắt đã không nhịn được trợn to lên...

Trên giường hắn sao lại có nhiều chú cừu nhồi bông, hơn nữa còn lớn nhỏ đủ size cả vậy? Không phải trước giờ Phạm Trọng Nam luôn rất ghét những thứ này sao? Sao giờ lại bày ra cả nửa giường thế này?

Phái nữ bất kể là lớn hay nhỏ, đối với những thứ thú nhồi bông này vẫn luôn không có sức kháng cự.

Giang Tâm Đóa nhìn một đàn cừu Jolly Mah đủ kiểu lớn nhỏ trên giường, nhịn không được đưa tay ôm lấy chú cừu màu nâu đội nón xanh (Sven) và chú cừu trắng đội mũ hồng (Svenja) vào lòng.

Hắn tìm ở đâu được cả bộ sưu tập thế này nhỉ? Thật lợi hại!

Trong lòng ôm hai con, Giang Tâm Đóa còn luyến tiếc đưa tay sờ những con cừu tinh xảo làm bằng thủ công khác, cảm nhận sự mềm mại từ lớp nhung tơ từ lòng bàn tay truyền đến...

Thích quá đi mất! Nếu như Bối Bối nhìn thấy, con bé nhất định sẽ thích đến nỗi không ngừng nhảy múa hoan hô...

Nhưng giờ đã khuya rồi, không nên để con bé bởi vì hưng phấn quá độ mà không ngủ được thì phiền lắm!

Nhưng hắn mua những thứ này để dỗ ngọt con gái hay lấy lòng cô đây?!

Thôi, mặc kệ là hắn muốn lấy lòng ai, dù sao mớ đồ chơi đáng yêu này đang ở trong tay cô, quả thực khiến cô nhìn, sờ thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Phạm Trọng Nam quay trở vào phòng ngủ, nhìn thấy cô giống như một đứa bé nằm bò trên giường như đang bơi giữa đống thú nhồi bông thì không khỏi bật cười.

Thật là...tính trẻ con vẫn chưa bỏ!

Dù đã bước rất khẽ nhưng Giang Tâm Đóa vẫn cảm giác có người đến gần, cô ngước mặt lên.

'Thích đến vậy sao?' Hắn ngồi xuống bên giường, hai tay chống hai bên sườn cô cười hỏi.

Giang Tâm Đóa từ tư thế nằm sấp lật người lại mặt đối mặt với hắn, trong lòng vẫn còn ôm chú cừu trắng, 'Tặng cho em, hay cho Bối Bối?'

'Tặng cho cục cưng lớn.' Hắn cười nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, nhịn không được lại cúi xuống hôn một cái.

'Ai là cục cưng lớn chứ? Nói lung tung.' Mặt cô ửng đỏ, ngượng ngùng xoay mặt sang hướng khác, 'Lisa của em đâu? Có phải anh ném nó đi rồi không?'

Nhiều năm như vậy rồi mà còn nhớ chú cừu Lisa kia, còn người sống sờ sờ như hắn thì lại ném ra sau đầu, thật bi ai!

'Chưa ném.'

'Ở đâu rồi?'

'Ở đây nhiều như vậy còn chưa đủ sao?' Hắn liếc nhìn mười mấy con cừu nhồi bông bày khắp trên giường, vì để cho cô vui, cho dù không thích những thứ này đến mấy hắn vẫn cố sưu tầm mang về.

'Chưa đủ. Em có thể mang chúng về Melbourne không?'

Nghe cô nói rời đi, mắt Phạm Trọng Nam chợt tối lại.

'Được. Nhưng anh có một điều kiện.'

'Tặng quà mà còn có điều kiện, không thèm, trả lại anh cho xong.' Cô nhét chú cừu trắng vào lòng hắn nhưng bàn tay lại bị hắn nắm lại.

'Đồ đã tặng rồi anh sẽ không lấy lại.' Hắn ném chú cừu trắng nhìn có chút chướng mắt kia sang một bên, thân hình cường tráng càng áp xuống...

'Đừng đè em, dậy đi...' Hai tay bị hắn nắm lấy bắt ngược lên trên đầu, cô chỉ đành dùng mắt trừng hắn.

'Điều kiện của anh rất đơn giản.' Hắn cắn nhẹ vành tai xinh xắn của cô, 'Ở lại đây với anh một đêm là được...'

Thật muốn mắng người nha!!! Hừm, lấy mấy con cừu kia dụ dỗ cô ngủ cùng, thật quá đáng mà!

'Em không thèm.'

'Không thèm cũng không được.'

Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi môi đầy dụ hoặc kia, một tay thô lỗ quét hết những chú cừu hình dạng khác nhau kia xuống giường...

'Sao anh lại ném chúng xuống đất...' Cô đau lòng phản đối.

'Chiếm chỗ...'

'Nhặt lên đi!'

'Đợi em ngủ dậy tự nhặt!'

Đáng thương cho những chú cừu cứ thế bị người đàn ông máu lạnh lợi dụng xong rồi ném xuống đất qua đêm, lại còn phải bịt mắt bị tai để không thấy không nghe những màn xuân sắc nối tiếp nhau...

Thật đáng thương hết sức!