Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 84: Diêm La thiên tử



Nói hồi lâu Hạ Hầu Liễm vẫn không đồng ý, Thẩm Quyết đành từ bỏ việc khuyên can. Hai người bọn họ mặc dù tính tình hoàn toàn khác biệt, nhưng lại quật cường y hệt nhau. Y không cưỡng ép được Hạ Hầu Liễm, không thể làm gì khác hơn để sau này tìm cơ hội khác nói.


Tuyết trắng bay lả tả, rơi xuống mái hiên phát ra âm thanh lã chã. Đêm đông quá lạnh, dân chúng dần dần giải tán, chỉ còn lại vài hàng quán thưa thớt thu dọn đồ đạc, còn có mấy người gánh hàng đang lom khom về nhà, để lại dấu chân loang lổ trên tuyết. Rượu đã rỗng ba bình, Thẩm Quyết có chút say, đầu óc không thanh tỉnh, ngồi bên bàn bát tiên ngây ngẩn một hồi, mới nhớ ra nên về nhà.


"Đã trễ thế này, về nhà ta ngủ đi." Hạ Hầu Liễm bỗng cất tiếng.


Trời mới biết hắn mất bao sức lực mới có thể làm như không có chuyện gì mà nói ra lời này, ngoài mặt hắn bất lộ thanh sắc, trong lòng như trống đánh. Hắn cất giấu suy nghĩ không an phận, tự bản thân cảm thấy tội lỗi, nhưng lại nghĩ chẳng qua chỉ ngủ một đêm, giống như trước đây vậy, không tính vượt quá quy củ.


Thẩm Quyết hơi sửng sốt một chút mới phản ứng được, cười một tiếng đáp: " Được."


Dưới ánh nến mơ màng, huân hương che lên gương mặt Thẩm Quyết một tầng đỏ nhạt, phối với màu da trắng noãn, trông như một khối ngọc trong suốt được điểm phấn, đẹp đẽ vô ngần. Hạ Hầu Liễm không thể dời mắt, đột nhiên lại cảm thấy mình giống cầm thú, đem con nhà lành bị chuốc say vác về nhà ủ ấm trong chăn.


Thẩm Quyết đã đi không vững, Hạ Hầu Liễm choàng áo cho y, cõng y về nhà.


Nhà Hạ Hầu Liễm ở trong hẻm, phải đi hết phố lớn, quẹo một cái, đi ra sau miếu Phúc Tường mới đến nơi. Tuyết tĩnh lặng bay, ngựa sắt treo trên mái hiên miếu lay động, truyền tới tiếng chuông như có như không, đinh đinh đang đang, mơ hồ kéo thành một chuỗi dài. Xưởng vệ theo xa xa phía sau, Hạ Hầu Liễm cõng Thẩm Quyết, thất thểu đi trong tuyết. Đầu Thẩm Quyết đầu trên vai Hạ Hầu Liễm, cả thế giới đều như an tĩnh, an tĩnh đến có chút buồn tẻ.


"A Liễm, ngươi có cảm giác bây giờ rất giống như lúc trước ở Tạ phủ không." Thẩm Quyết lầm bầm nói.


Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, "Rất giống. Lần đó ngươi bị Tiêu phu nhân phạt quỳ, ta cũng cõng ngươi trở về như vậy."


"Khi đó cảm thấy khổ đến đòi mạng, tìm đủ cách để giãy ra, đầu treo lên xà nhà, không có sách liền trộm, có sách thì một đêm cũng không chợp mắt, liền muốn đem toàn bộ gặm vào bụng." Thẩm Quyết cười một tiếng, "Không ngờ đến bây giờ, điều ta tiếc nuối nhất chính là năm tháng sống ở Tạ phủ. Có cô cô, có Liên Hương, ngươi cũng ở đó, mọi người đều ở đó, tốt biết bao."


Hạ Hầu Liễm nhớ tới Thẩm phủ, nhớ tới sân viện của Thẩm Quyết, hai cái ang hoa sen khô nho nhỏ, chống lên một khoảng sân vắng lặng, cực kỳ giống Thu Ngô viện. Còn có cái ao trong vườn hoa, đến mùa đông rồi, e rằng cũng rất giống Vọng Thanh Các đi. Thẩm Quyết là người hoài niệm, thật ra hắn cũng vậy, hắn cũng muốn quay lại cuộc sống trước kia, không có máu không có đao, chỉ có sơn cước Già Lam chạy khắp nơi móc ổ chim gây chuyện. Tất cả những hoài niệm, những cố chấp, đều là vì muốn tìm về quãng thời gian không thể quay trở lại.


Nhưng thật ra bây giờ cũng rất tốt. Hạ Hầu Liễm chầm chậm đi, Thẩm Quyết tựa lên bả vai hắn, sợi tóc mềm mại gãi lên gò má cùng cổ hắn, hơi nhột. Tuyết như muốn tràn ra, xuyên qua cả bóng đêm, tựa như không có điểm cuối cùng. Hắn cứ như vậy cõng Thẩm Quyết đi thẳng đi thẳng về phía trước , vĩnh viễn không ngừng lại.


Nếu khoảnh khắc này dừng ở đây mãi mãi, thì tốt biết bao.


"A Liễm." Thẩm Quyết dùng sức ôm chặt Hạ Hầu Liễm.


"Ừ ?"


"Thật ra thì ta nói dối." Tiếng Thẩm Quyết trầm thấp, "Ta không muốn ngươi đi. Đừng đi, A Liễm, bất luận như thế nào, cũng đừng bỏ ta đi."


Hạ Hầu Liễm dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyết gần trong gang tấc. Bọn họ nhìn nhau giữa làn tuyết, thời gian vội vã trôi, mải miết như con thoi, nhưng tựa như không xuyên qua được ánh mắt của bọn họ.


Hạ Hầu Liễm nói: " Được, ta không đi."


Cả đời cũng không đi.


——————


Đường Thập Thất rúc vào trong góc, như muốn cố gắng ép bản thân mình hòa làm một với tấm gỗ phía sau.


Tiếng người trong trạm dịch như nước sôi, nhưng tất cả đều vô cùng ăn ý mà dán chặt vào vách tường, để trống một khoảng ở giữa. Bàn ghế cũng dời đi, xếp chồng phía sau quầy, càng lộ ra sự chật hẹp của trạm dịch. Bên ngoài tuyết rơi lã chã, bên trong lại ấm áp, đều là hơi người hầm hập, không gian nhỏ như muốn bốc hơi.


Đường Thập Thất ở lầu hai, gọi là lầu hai thật ra chỉ là một cái hành lang chật hẹp, bên trái là lan can, bên phải là phòng nhỏ cung cấp cho khách trọ. Trước mỗi căn phòng đều treo tấm bảng gỗ, chép mấy danh hiệu trong cổ thư vô cùng trang nhã, gì mà "Ngắm biển xanh", "Hải đường xuân", "Chu hạ tuyết" . Già Lam dĩ nhiên không thể phong nhã như vậy, bởi vì dịch trạm này trước đây là một kỹ quán, trong phòng đều là kỹ nữ.


Hiện nơi này thuộc về Già Lam rồi, các kỹ nữ cùng tú bà đều bị chôn ở giếng sau hậu viện. Đường Thập Thất tận mắt thấy bọn họ tắt thở, may mắn thích khách Già Lam thủ đoạn lưu loát, bọn họ chết không hề thống khổ. Đường Thập Thất thở dài một cái, nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu. Xuyên qua lan can, có thể trông thấy cảnh tượng lầu một. Ba nam nhân quỳ ở khoảng trống chính giữa , bị giây thừng trói vô cùng chặt.


Cái giếng sâu kia lại nhiều thêm ba nam nhân, Đường Thập Thất thay bọn họ mặc niệm, trong lòng đọc câu A di đà phật.


Căn phòng treo bảng "Nhạn quy lai " bỗng mở tung, một đám nam nhân khoác hắc bào mang mặt nạ sứ trắng đi ra, người ở giữa vô cùng cao lớn, đi thẳng tới bên cạnh hành lang, nhìn xuống đám hắc đạo dưới lầu.


Những người này Đường Thập Thất chỉ nhận ra một nửa, nhưng hắn biết bọn họ đều là bát bộ mới nhậm chức của Già Lam, hai người đứng ở đầu bên kia của hành lang là Càn Đạt Bà cùng La Già, tựa vào cửa là Khẩn La Na. Khẩn La Na là người hắn đã quen biết bao năm, nhưng giờ hắn đã sớm không còn dám nói chuyện với y nửa câu. Già Lâu La không có mặt, không biết đã bị phái đi nơi nào. Nhưng người đảm nhận Già Lâu La luôn luôn là thích khách mạnh nhất Già Lam, ước chừng đã đi giết nhân vật trọng yếu nào đó.


Hắc bào nhân vừa bước ra, một đám hắc đạo rối rít bỗng im bặt, dịch trạm yên tĩnh lạ thường. Ánh đèn mờ tối chiếu lên lầu hai, bóng dáng bọn họ âm u cao lớn, một mực kéo đến tận nóc nhà. Mặt nạ sứ uy nghiêm dửng dưng nhìn đám người bên dưới, khiến chúng cảm thấy kinh hồn bạt vía.


Có một tên gánh đại đao đánh bạo đi ra, ngửa đầu nhìn về người khoác áo choàng đen đứng giữa, nói: "Đoàn tiên sinh, nửa tháng trước Già Lam các ngươi phát lệnh truy sát, đuổi giết phản đồ Già Lam Hạ Hầu Liễm, nay người đã mang tới, ngươi hứa cho chúng ta cực lạc quả, nên giao ra đi!"


Ánh mắt Đoạn Cửu quét một vòng lên ba người quỳ bên dưới, hờ hững nói: "Ba tên Hạ Hầu Liễm? Ta chỉ biết Hạ Hầu Liễm tinh thông thuật dịch dung, lại không hay hắn biết phân thân thuật."


"Vô Danh Quỷ biến ảo đa đoan, quả thực khó phân biệt. Ba tên này chúng ta tìm thấy giống Vô Danh Quỷ nhất rồi." Người gánh đại đao chỉ từng tên, "Bọn họ đều tên là Hạ Hầu Liễm, bên trái giống Vô Danh Quỷ, thích dùng đao của Đông Doanh, đao pháp cũng hết sức xuất chúng, tiểu nhân hao tổn hơn mười đệ tử mới đem hắn túm được. Tên ở giữa biết thuật dịch dung, còn biết súc cốt công. Tên bên phải rất giỏi cơ quan thuật, nghe nói từng học nghệ ở Ba Thục. Chúng ta tìm lâu như vậy, mới tìm được ba người này, chắc chắn có một tên là hắn."


Đoạn Cửu nhẹ cười hai tiếng, tiếng cười dưới lớp mặt nạ trầm thấp vang dội.


"Bọn họ không có một tên nào là Hạ Hầu Liễm." Đoạn Cửu đáp, "Có điều, giết nhầm còn hơn bỏ sót, không tha dù chỉ một tên."


Đoạn Cửu nâng tay phải lên, ra dấu một cái. Khẩn La Na ngồi dậy, như diều hâu từ lan can lật một vòng, vững vàng đáp xuống mặt đất, rút chuôi trường đao dưới hắc bào, ba người kia rối rít biến sắc, lớn tiếng xin tha , Khẩn La Na một tay xốc một tên lên, người nọ rùng mình, giống như con gà rừng sắp bị làm thịt trong tay hắn.


Trường đao của Khẩn La Na cắt một cái, Đường Thập Thất nghe một âm thanh lạnh lẽo lại dính dớp, tựa như tơ lụa bị xé rách, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra đám cơ bị lưỡi đao cắt đứt, gân thịt chậm rãi chia lìa. Máu tươi như suối, mặt nạ sứ trắng của Khẩn La Na nhuộm đỏ một góc.


Tiếng Đoạn Cửu vang lên:


"Ta vốn muốn lập Hạ Hầu Liễm làm người kế tự trụ trì, ai ngờ người này lấy được giải dược thất nguyệt ban, phản bội Già Lam. Theo tự quy của Già Lam, kẻ phản kháng kẻ bỏ trốn phạt roi, kẻ phản bội giết. Hạ Hầu Liễm trốn chạy đến nay đã bốn năm có thừa, coi như phản nghịch Già Lam, giết không tha! Bọn ngươi ai có thể mang được đầu Hạ Hầu Liễm đến cho Già Lam, thì cực lạc quả, lấy không hết, dùng vô tận! Hôm nay, tuy chư vị chưa lấy được thủ cấp Hạ Hầu Liễm, nhưng vì đáp ơn chư vị tận tâm tận lực, Già Lam vẫn đem cực lạc quả dâng lên, mong chư vị sau này tiếp tục vì Già Lam thành tâm ra sức."


Đoạn Cửu nói xong, Càn Đạt Bà cùng La Già lấy ra một rương gỗ từ trong phòng, bên trong đầy ắp những viên thuốc màu đen, sáng bóng dưới ánh nến, người phía dưới đều lộ ra thần sắc tham lam.


Cực lạc quả, Già Lam dùng để thay thế thất nguyệt ban. Nghe nói nguyên liệu của nó đa phần giống thất nguyệt ban, nhưng tính gây nghiện lớn gấp mười lần. Nhưng đặc tính khiến người khác say mê của nó không chỉ là gây nghiện, mà còn khiến người ta sung sướng ngoài sức tưởng tưởng, còn thoải mái hơn lên giường cùng đàn bà vô số lần. Nó có thể khiến con người thấy ảo giác, tựa như tiến vào thế giới cực lạc, đạt được tất cả dĩ cầu khát vọng một đời người.


Tháng trước Đường Thập Thất ở trạm dịch trên Áp Giác Sơn nhìn thấy một thích khách quên không giữ mình, sau khi ăn cực lạc quả thì điên cuồng chạy từ trong phòng lên vách đá, tức khắc lao vào trong mây khói. Không ai biết hắn nhìn thấy gì, Đường Thập Thất cũng không muốn biết. Hắn sờ vào hà bao mình, bên trong chứa năm viên cực lạc quả, là phân lệ một năm của hắn.


Cực lạc quả giống như thủy triều ập tới, đám người bên dưới đều điên cuồng, tranh nhau tiến lên tranh đoạt, có người cướp liền nhét ngay vào trong miệng. Sóng người xô đẩy, đầu người chen chúc chung một chỗ, giống như trứng cá chằng chịt. Cực lạc quả lăn trên đất, có người nằm xuống nhặt, liền bị dẫm đạp đến thịt nát xương tan. Người phía sau không đi lên được liền rút đao ra, chém ngã người phía trước, người phía trước nhận ra nguy hiểm, cũng rút đao tới bính sát. Dịch trạm nhỏ hẹp tiếng chém giết rung trời, máu tươi phun trào trong bóng tối, giống như đóa hoa rực rỡ tuyệt thế nở ra.


Khẩn La Na đã leo lên cột trở về hành lang, đang dùng khăn lau máu bắn trên người. Đám thích khách cũng không lộ vẻ gì, mặt nạ sứ trắng lặng yên bất động.


"Ngươi xem, đây chính là con kiến hôi, tham lam lại ngu xuẩn." Đoạn Cửu không biết nói chuyện với ai, nhẹ cười một tiếng, đem theo đám người từ cửa sau lui ra ngoài.


Dưới ánh nắng ban mai, thế giới bên ngoài trắng xóa, thiên địa một sắc. Tuyết nơi Sóc Bắc bằng phẳng bát ngát, ngước mắt nhìn chỉ thấy mênh mông vô tận, giống như có thể nhìn đến chân trời. Tuyết lặng lẽ rơi, tựa như thế giới hỗn loạn trong dịch trạm kia là một nơi khác, không hề liên quan đến chốn này.


Xa xa có một cỗ xe ngựa đi tới, bánh xe nghiền xuống tuyết, ấn ra hai vệt sâu đậm.


Đám thích khách đều biết ai đang ngồi bên trong, Đường Thập Thất cũng biết, hắn từng nhìn thấy bóng dáng đó một lần ở Cửu biên, hắn chỉ nhớ là một mảnh trắng bạch, giống như ngọc tố, dưới trăng sáng vằng vặc, cao không thể với tới. Gia tộc người kia truyền thừa đã lâu, cũng từng rung truyển trời đất, thiên hạ kỳ vọng. Ẩn náu giang hồ trăm năm, gây dựng lại Già Lam, cực lạc quả xuất thế, cuối cùng đám thích khách trở thành con rối hoàn toàn không thể làm phản, hắn rốt cuộc cũng đi ra khỏi màn sương.


Tháng trước gián điệp Già Lam từ Sóc Bắc lên đường, thành ngầm ở Đại Kỳ đã mở lại. Dịch trạm, kỹ quán, tiền trang, sòng bạc, chợ đen của Già Lam đều đã rải khắp Đại Kỳ, xa tới Tây Vực, cho dù Đông Hán tay mắt thông thiên, cũng không xúc hết được cát trong sa mạc. Hoàng kim từ khắp nơi của Đại Kỳ liên tục không ngừng tràn vào Sóc Bắc, nếu như chúng có thể phát sáng, ắt phải vẽ ra một đường quang chói lọi trên bản đồ Đại Kỳ.


Đường Thập Thất không biết danh tính người kia, chỉ biết hắn là chúa tể chân chính của Già Lam, chủ nhân phía sau Đại Kỳ, hoàng đế trong bóng tối. Có người gọi hắn là —— Diêm La thiên tử.


Già Lam có quy định, gặp Diêm La, không thể lại gần, không thể nhìn kỹ, chỉ được cúi lạy.


Bọn thích khách đều quỳ rạp dưới đất, giống như đồng loạt bị chém đứt đầu gối, cúi đầu thật sâu trên tuyết. Lòng Đường Thập không kìm được tò mò, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc về chiếc xe ngựa. Một cánh tay đem đầu hắn ấn lại vào trong tuyết, bông tuyết dính đầy mặt hắn. Hắn nghe Khẩn La Na thấp giọng nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao!"


Hắn không dám cử động nữa. Phía trước truyền tới giọng Đoạn Cửu trầm trầm, giống lời thỉnh cầu hèn mọn, vừa giống như trang nghiêm ngâm tụng.


"Ta nguyện nằm rạp xuống, vứt bỏ trí não tâm can, chìm vào bụi trần, cung nghênh ngài hạ xuống, Bồ tát của ta, Phật của ta."