Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 69: Lang quân lòng như sắt



Hạ Hầu Liễm ngồi dưới hành lang châm đèn lồng thỏ, nhi tử của Liên Hương Vinh Ca Nhi, cùng một nữ hài của người dì trong phủ ngồi bên cạnh đợi hắn, cũng chừng mười bốn tuổi, trên người mặc quần áo mới, gò má hồng hồng, mi tâm còn điểm phấn, giống như thiện tài đồng tử bên cạnh Bồ tát.


Hạ Hầu Liễm lấy cây sậy đã ngâm nước cho mềm xốp từ trong chậu ra, trước tiên dựng một cái khung, uốn hai cây sậy vòng lại làm eo, lại rút hai sợi nữa uốn thành đường chéo xuyên qua eo buộc chụm lại một chỗ, không yên tâm còn cuốn thêm vài vòng. Tiếp đó là uốn phần đầu, đầu dễ làm, vòng hai vòng tròn buộc chung một chỗ, chừa lại một khoảng trống để dán tai. Thoáng cái một cái đèn lồng đã hoàn thành.


Hai đứa bé nhìn đến ngây người, Hạ Hầu Liễm trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy tiểu cô nương hôm qua đang nấp sau cây cột. Liên Hương nói nó tên là Lý Diệu Trinh, là thứ nữ của Lý gia, mồ côi mẹ, bị mẹ cả đối đãi không ra gì, cả người trên dưới nửa lượng thịt cũng không có, cũng không thích nói chuyện. Nó vốn sẽ bị giao cho Giáo Phường Ti, Thẩm Quyết chuyển lời với Đại Lý tự, đem nó đổi thành quan nô, để ở Thẩm phủ.


Tiểu cô nương đã thay quần áo mới, bối tử màu lam tím, quần mã diện màu thiên thanh, mở to đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn lén, vẫn không nói lời nào, Hạ Hầu Liễm phát hiện ra, nó soạt một cái trốn trở về.


Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, cúi đầu dán giấy. Hắn sợ con nít phá hỏng, dán ba tầng giấy da trâu. Lại dùng mực đỏ chấm mắt, treo lên cán gỗ, phía dưới còn treo một sợi tua rua, nhấc lên nhìn một cái, hai con thỏ nhỏ mập mập tròn đã hoàn thành. Hai đứa con nít hoan hô lên, đưa tay bắt thỏ, Hạ Hầu Liễm đem đèn lồng giơ cao, nói: "Đi đem tỷ tỷ kia dắt tới đây."


Hai đứa bé hô một tiếng được, tới túm tay áo tiểu cô nương, cô nương kia nhìn muốn khóc lên, lẹt quẹt bị kéo tới. Hạ Hầu Liễm lại làm một cái đèn lồng, vẽ mắt, dán giấy, lần lượt phát cho chúng, nói: "Ai cũng đều có phần!"


Hai đứa bé hoan hô xách đèn lồng chạy, Lý Diệu Trinh còn bưng đèn lồng đứng tại chỗ.


"Có lời muốn nói với ta ?" Hạ Hầu Liễm hỏi nàng.


Nàng chậm rãi từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, dùng khăn tay gói lại, đưa cho Hạ Hầu Liễm.


"Cho ta?"


Lý Diệu Trinh gật đầu một cái, nói: "Đa tạ ngươi cứu ta." Tiếng nàng rất nhỏ, tựa như muỗi kêu, Hạ Hầu Liễm chăm chú lắm mới nghe rõ. Nàng cúi đầu, lại nói: "Đây là mẹ để lại cho ta, mẹ nói, tri ân báo đáp. Ta không có tiền, chỉ có miếng ngọc bội này, đưa cho ngươi."


Hạ Hầu Liễm bật cười, xoa xoa đầu nàng, nói: "Đồ mẹ ngươi để lại ta không thể giữ, ngươi tự giữ cho tốt. Chờ sau này có tiền cho ta cũng không muộn, ta không tham lam, ngươi cho ta một đồng là được. Được rồi, đi chơi đi."


Lý Diệu Trinh khẽ ừ một tiếng, bưng đèn lồng thỏ, chạy ra xa. Hạ Hầu Liễm duỗi người, thu dọn chậu nước cùng giấy da trâu , đi vào trong viện Thẩm Quyết.


Sân vườn lạnh lẽo, y không thích người khác tiến vào địa bàn của mình, phụ trách dọn dẹp quét tước chỉ có vài người cùng Liên Hương. Sắc trời ảm đạm, bóng cây đu đưa, gió thổi qua , từng trận xào xạc. Đình viện của y không tinh xảo như những phủ khác, mà giống như văn nhân trong bức họa sơn thủy đoan trang. Mấy nơi khác là vì tiếp khách, cho kẻ khác nhìn. Chỉ có căn nhà này, là thiên địa của riêng mình y.


Nếu nghĩ như vậy, Thẩm Quyết thật là một người mâu thuẫn.


Rõ ràng quyền thế ngút trời, nhưng lại gò bó mình như một tăng lữ, không ham muốn ăn uống, không màu mè khoa trương, một đình viện lớn như vậy, trừ hai vại hoa sen và một cây lê, thì không bày một cảnh trí gì khác. Ngói xanh tường trắng, trong trẻo lạnh lùng như một tòa phế tích, không có chút nhân khí. Người khác chỉ thấy y lúc đăng đường nhập miếu đeo loan đới, mặc mãng bào, văn võ bá quan vây quanh như núi, lại không thấy y mặc bộ xiêm áo trắng ngà lẻ loi trong tiểu viện, tâm tựa chi thủy.


Hạ Hầu Liễm ngồi trong sân một hồi, cảm thấy buồn ngủ, đi vào phòng lim dim.


Đang say giấc, bên ngoài bỗng ồn ào, rèm bị vén lên, ánh sáng ngời ngời chiếu vào, Hạ Hầu Liễm mơ mơ màng màng mở mắt, có mấy gã người hầu đem hắn kéo dậy, hắn nhất thời tỉnh hồn, liều mạng giãy giụa, từ giữa đám người chen ra ngoài, thuận tay lấy xiêm áo trên giá mặc vào, vừa giận vừa sợ nói: "Các ngươi làm gì!"


"Nô tài to gan! Thừa dịp chủ tử không có ở đây, lại lười biếng trộm vào phòng chủ tử ngủ. Liên Hương đâu, đem nàng gọi tới cho ta!" Ngoài cửa vang lên tiếng bén nhọn của một nữ nhân, Hạ Hầu Liễm nhìn sang, một người phụ nữ nở nang đứng trước cửa, búi tóc cao, đầu đầy châu ngọc, bên tai đeo hai đôi hoa tai khảm lam ngọc rủ xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như hai giọt sương.


Một nô tỳ đỡ nàng đi tới, ngồi xuống ghế băng. Lúc trước phản quang không thấy rõ, bây giờ Hạ Hầu Liễm mới nhìn kĩ dung mạo nàng. Vóc người tạm được, gương mặt tròn trịa, nhìn thật có phúc, chính là phấn son quá nhiều, phủ thêm một tầng già nua. Nữ nhân bây giờ trang điểm xong đến mẹ ruột còn nhận không ra, Hạ Hầu Liễm không đoán được tuổi tác nàng.


Chủ tử Thẩm phủ chỉ có một, chính là Thẩm Quyết. Ở cái nơi bình địa này lại ngoi ra một người gọi hắn nô tài, hắn không đoán được lai lịch của nàng, không thể làm gì khác hơn là quy củ hành lễ, nói: "Tiểu nhân vụng về, không biết phu nhân là người phủ nào? Đốc chủ đình viện không cho phép người ngoài vào, phu nhân vẫn là mau dời bước."


Bên ngoài tiến vào một đám người, Hạ Hầu Liễm xoay lưng nhìn ra , chỉ thấy họ đang dọn dọn khiêng khiêng bên dưới, hai ang hoa sen đều bị rời đi, thay thành chậu chậu hoa thụy hương, hoa mẫu đơn cùng kim tiền cúc, còn có mấy chậu thạch lưu hoa, nhét vào đầy ắp sân, trăm hoa đua sắc. Còn có người đi treo đèn khắp nơi, nào đỏ nào xanh, màu mè loạn xạ.


Hạ Hầu Liễm sửng sốt, đây con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?


Nữ nhân kia lạnh mắt nhìn hắn, nói: "Ta là ai ? Ta là chủ mẫu đương thời của phủ đệ này!"


Hạ Hầu Liễm kinh ngạc, Thẩm Quyết lúc nào lại có thêm một người mẹ! ?


Nàng nâng chung trà lên, dáng vẻ cao ngạo nhấp một ngụm trà, thở dài nói: "Ta biết, đốc chủ không thường trở lại, đối đãi với nô bộc cũng rất tốt. Nhưng vài kẻ không có mắt, chủ tử không có ở đây, liền tự mình xưng bá lập vương! Hôm nay là ta nhìn thấy, ngày khác ta không thấy thì sao chứ ? Ai biết nô tài ngươi làm những gì, đến ngày mai đem của cải trộm cắp được mang ra ngoài cũng không biết chừng đi! Thôi, đốc chủ tâm từ, thì có ta làm ác nhân. Người đâu, đem tên trộm gian giở thủ đoạn này dẫn đi, cũng không cần nhiều, đánh hai mươi trượng, rồi đem bán, không cho phép hắn quay lại Thẩm phủ nữa!"


Hạ Hầu Liễm: "..."


Hạ Hầu Liễm không biết đối phó với nữ nhân thế nào, cả đời hắn chưa từng gặp qua loại phụ nữ bình thường, trong lòng mờ mịt, nhắm mắt nói: "Phu nhân hiểu lầm. Tiểu nhân không phải người làm trong phủ, là Đông Hán cán sự. Được đốc chủ cho phép ở tiểu viện của người nghỉ ngơi, không tin ngài đi hỏi đốc chủ."


Liên Hương vội vàng chạy tới, nói: "Phu nhân, phu nhân thật là hiểu lầm! Hạ Hầu cán sự giống nô ty, là người hầu cũ của đốc chủ, ba lần bốn lượt cứu đốc chủ lúc nguy nan, giao tình thâm hậu. Hạ Hầu cán sự đi lại trong phủ đều không cần báo cáo, không cần tị hiềm, đây là điều cả phủ đều biết!"


"Ô? Như vậy sao?" Chu Hạ quan sát Hạ Hầu Liễm một hồi, cả người mặc áo gai đen, nói dễ nghe một chút là không bắt mắt, khó nghe chính là tầm thường, liền cười một cái không đau không nhột , nói, "Nếu không sao lại nói đốc chủ chúng ta lương thiện! Đốc chủ người này mà, ta rõ ràng nhất, luôn niệm tình bằng hữu. Lão hoàng lịch mười mấy năm trước, còn một mức đối xử tốt với người ta. Nhưng có vài người phải tự biết thân biết phận. Đốc chủ cho hắn thể diện, nhưng hắn cũng không thể đem cả cái mặt dán lên vậy chứ!"


Chu Hạ lấy trong hà bao vài đồng vàng, giao cho nô tỳ bên cạnh, nói: "Ngày lễ lớn thế này ngươi đến phủ, ta cũng đoán được là có ý gì. Hoàng đế còn có bạn giày cỏ, huống chi đốc chủ chúng ta. Này, đây là ta thưởng ngươi, cầm lấy mà dùng. Hôm nay trong phủ nhiều chuyện, chiều muộn đốc chủ còn trở lại, sợ rằng không rảnh tiếp ngươi, người đâu,, tiễn khách."


Người hầu đưa một sấp vàng đến bên cạnh hắn, Hạ Hầu Liễm thản nhiên nhìn Chu Hạ một cái, cũng không nhận, nói cáo từ, xoay người liền đi ra ngoài.


Cánh rừng rộng, thật là chim gì cũng có. Thôi, hắn đường đường một đại nam tử, tội gì so đo với thứ đàn bà không hiểu chuyện.


Liên Hương vặn khăn, đi theo sau lưng Hạ Hầu Liễm, khí hận nói: "Đúng là loại người gì mà! Ra vẻ oai phong bày đến tận nơi này, lại thật cho rằng thiếu gia coi nàng ta là tiểu tâm can chăng! Tức chết bà rồi! Tiểu Liễm, hôm nay ngươi về trước, chờ hôm sau ta nói với thiếu gia, xem thiếu gia có trị chết nàng!"


Hạ Hầu Liễm nói bỏ đi, hỏi: "Người này rốt cuộc là ai?"


Liên Hương muốn nói lại thôi, ngúng nguẩy hồi lâu, mới đáp: " Được rồi, ta nói cho ngươi cũng được! Thiếu gia vốn không cho phép ta nói, nhưng cứ để trong lòng kìm nén đến khó chịu!" Nàng kéo Hạ Hầu Liễm qua, đi tới chỗ vắng , nói, "Nàng là người đối thực tiên đế gia ban cho thiếu gia!"


Hạ Hầu Liễm kinh hãi, thì ra Thẩm Quyết đã có vợ rồi!


"Tiểu Liễm, ngươi ngày xưa hành tẩu giang hồ, chuyện cung trạch ngươi không biết! Cái gì chủ tử, quý nhân, nói dễ nghe, ban cho ngươi hôn phối, lập gia thất cho ngươi, nhưng thật ra như phối mèo phối chó, chính bọn họ xem đến cao hứng! Cũng không suy nghĩ một chút, thiếu gia chúng ta, đã sớm, đã sớm..." Liên Hương rơi lệ, cầm mạt tử lau nước mắt, hít một hơi, mới nói, "Đã sớm không thể giao hợp! Đem một nữ nhân bày đến trước mặt, lại không thể... Đây không phải là đâm vào lòng người ta sao!"


Hạ Hầu Liễm nhíu mày nói: "Vậy không có cách gì, đem ả ta đuổi đi sao? Dù sao cũng không chạm đến nàng."


Liên Hương lắc đầu nói: "Sao có thể a! Nàng là thiếp thân của Thái hậu, ngoài mặt là đối thực, trong tối không phải là một nội gián sao! Thiếu gia có chút quyền thế, nhưng cũng vẫn không phải chủ tử thực sự, sao có thể nói không cần là không cần? Người đàn bà này, đến phủ chúng ta, tắc oai tắc quái, làm ra không ít chuyện khiến người khác không thoải mái. Nói trắng ra, còn không phải là thị uy sao! Nàng ở trong cung cũng chỉ là người hầu, đến phủ chúng ta ra vẻ chủ tử, tựa như sợ người khác không biết. Lần này lấy ngươi ra để thể hiện, Tiểu Liễm, thật là có lỗi!"


Hạ Hầu Liễm lắc đầu không đáp, cúi xuống suy nghĩ một trận, cười nói: "Được, dù sao hôm nay ta không có đồ ăn, nhà không nấu nướng. Ta cứ ở đây không đi, xem xem ả có thể làm gì ta!" Hạ Hầu Liễm sửa sang lại quần áo, sải bước trở lại, Liên Hương bối rối, vội bước theo sau.


Chu Hạ vẫn còn ở trong viện, ngồi bên cạnh bàn bát tiên, cửa mở, nàng cao cao tại thượng, nhìn đám nô bộc dưới sân, sai bọn họ bài trí hoa cỏ , gốm sứ thế nào. Hạ Hầu Liễm đè nhạn linh đao đi vào, đại mã kim đao ngồi xuống, nhạn linh đao cạch một cái vất lên bàn bát tiên. Chu Hạ giật bắn người, che ngực đứng lên lui ra sau mấy bước, rung giọng nói: "Ngươi... Ngươi trở lại làm gì!"


Liên Hương đứng bên cạnh Hạ Hầu Liễm, cũng ngây người.


Hạ Hầu Liễm chống đầu nhìn Chu Hạ, lông mày nhướn lên, khóe mắt chân mi đều lộ vẻ lưu manh vô lại.


"Tẩu tử có chỗ không biết, tại hạ Hạ Hầu liễm, chính là huynh đệ kết nghĩa của đốc chủ, nghe danh tẩu tử đã lâu, vô cùng kính ngưỡng, hôm nay gặp được, quả nhiên phi phàm!" Hạ Hầu Liễm nhếch môi cười một tiếng, "Tẩu tử, nếu không hai ta chuyện trò một chút!"


Chu Hạ quắc mắt nói: "Ta cùng ngươi có gì tốt để trò chuyện! Người đâu,, đem tên lưu manh này mang xuống!"


Lập tức có mấy người đi lên muốn kéo hắn, dáng vẻ xa lạ, xem ra đều là người ả ta mang tới. Ngón cái Hạ Hầu Liễm nhẹ gẩy lên đao, nhạn linh đao rút ra một đoạn, nói: "Đao kiếm không có mắt a các vị, dầu gì là địa bàn của đốc chủ, không thích hợp thấy máu." Mọi người nổi lên kiêng kỵ, trố mắt nhìn nhau, Chu Hạ giận đến phát run.


Hạ Hầu Liễm cướp trước một bước , nói, "Tẩu tử, tiểu đệ khuyên nàng nghĩ kĩ hằng làm. Tiểu đệ cùng đốc chủ chính là giao tình sinh tử, ngài sống trong nhung lụa, sợ rằng không biết, " hắn vén tay áo, cho nàng xem vết sẹo trên cánh tay, "Đây, vết này, thiếu chút nữa phế mất tay ta, là vì đỡ cho đốc chủ. Còn có vết này, vết này, bên này nữa, tất cả đều là vì đốc chủ!"


Chu Hạ nhìn mấy vết sẹo kinh hồn kia, trong lòng do dự. Ban đầu cho là một tên nghèo kiết xác đến phủ ăn ké, đốc chủ niệm tình ngại không đuổi đi, nàng thay mặt chịu tiếng ác. Hiện xem ra, cũng có mấy phần sức nặng. Chu Hạ cong môi cười, nói: "Thì ra là Hạ Hầu huynh đệ, đều do tẩu tử không có mắt, hiểu lầm hiền đệ rồi. Người đâu,, mau dâng trà!"


Hạ Hầu Liễm cùng Chu Hạ hai người mắt to trừng mắt nhỏ mà ngồi, Chu Hạ tâm phiền ý loạn, hận không đuổi được hắn cút đi cho khuất, một hồi nữa Thẩm Quyết trở lại, chẳng lẽ còn phải cùng tên lưu manh chung bàn cơm sao? Nàng còn muốn riêng tư hai người với Thẩm Quyết, cùng ngắm trăng bái thỏ kia! Ước chừng cũng sẽ không, dù sao chỉ là một phiên tử, nào có đạo lý ngồi cùng bàn đốc chủ. Chu Hạ trong lòng vẫn không chắc chắn, kêu người mang rượu tới, dâng mấy đĩa thức ăn cho Hạ Hầu liễm. Muốn cho hắn uống say, rồi sai người đem đi.


Ai ngờ, Hạ Hầu Liễm uống liên tiếp hai bầu rượu vẫn không say, ngồi vững vàng tại chỗ, một bộ còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.


Chu Hạ: "..."


Cuối cùng trời cũng tối, Thẩm Quyết từ trong cung trở lại. Hạ Hầu Liễm cùng Chu Hạ mặt đối mặt ngồi trong nhà chính, nghe được tiếng bước chân bên ngoài viện, Chu Hạ mừng rỡ đứng lên. Sắc trời ảm đạm, Thẩm Quyết phong trần tiến vào cửa, liếc mắt một cái, thấy đầy hồng hồng xanh xanh, còn tưởng mình đi nhầm đường. Lại quay đầu, nhìn thấy Chu Hạ đứng bên kia, mà Hạ Hầu Liễm ngồi cạnh bàn, hì hì cười với y.


Chu Hạ bước nhỏ chạy ra nghênh đón. Ai ngờ một bóng đen vọt qua bên cạnh, ngăn phía trước người nàng, túm lấy Thẩm Quyết.


"Tiểu Quyết, ngươi trở lại rồi!" Hạ Hầu Liễm một tay dắt tay Thẩm Quyết, tay còn lại nhẹ kéo eo y, đưa y vào bên trong, ngồi xuống cạnh bàn, còn không quên phân phó người làm, "Nhanh nhẩu mang thức ăn lên!"


"Tiểu Quyết?" Chu Hạ sửng sốt.


Hạ Hầu Liễm vỗ đầu một cái, nói: "Nhất thời cao hứng, đem tên thân mật gọi ra! Tẩu tử có chỗ không biết, ta cùng đốc chủ giao tình thâm hậu, trước giờ đều kêu như vậy. Ta kêu y Tiểu Quyết, y kêu ta Tiểu Liễm." Nói xong, liền quay đầu hỏi Thẩm Quyết, "Đúng không, Tiểu Quyết?"


Thẩm Quyết nhìn hắn, dưới ánh đèn, mi mắt Hạ Hầu Liễm cong cong, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đuốc, tựa như màu vàng huỳnh quang. Cười quá khoa trương, lộ rõ đang diễn trò, bất quá... ngược lại có mấy phần đáng yêu. Thẩm Quyết vểnh môi cười một tiếng, nói: "Không phải."


Hạ Hầu Liễm không ngờ Thẩm Quyết lại dỡ đài của hắn như vậy, nhất thời sửng sốt.


Chu Hạ vui vẻ ra mặt, đang muốn cất lời, Thẩm Quyết lại nói: "Ngươi nhớ nhầm rồi, ta trước nay đều gọi ngươi A Liễm. Quá nhiều người gọi ngươi Tiểu Liễm, nhưng A Liễm này, chỉ mình ta có thể gọi."


Hạ Hầu Liễm ngẩn ngơ, đột nhiên ý thức được mình còn đang kéo tay Thẩm Quyết, muốn buông ra, nhưng Thẩm Quyết trở tay giữ lại, không để cho hắn động. Hắn có chút không biết làm sao, tay hai người dưới bàn đan vào nhau, mười ngón tương khấu. Bàn tay Thẩm Quyết thật lạnh, là bệnh lưu lại từ khi còn bé, che chắn bao nhiêu cũng không ấm áp, bàn tay bị y nắm, lạnh mát, Hạ Hầu Liễm hậu tri hậu giác cảm thấy có gì không đúng.


Chu Hạ cười gượng nói: "Đốc chủ quả thật là trọng tình trọng nghĩa, không nghĩ tới các ngươi giao tình sâu như vậy."


"Nào chỉ là sâu?" Thẩm Quyết khẽ cười nói, "Mẹ A Liễm vì ta bị thương, sau đó đột ngột qua đời. A Liễm vì ta mà trên người nhiều thương tích. Ta thiếu A Liễm, vĩnh viễn trả không hết."


Chu Hạ sảng nhiên nói: "Thì ra có nội tình, Hạ Hầu huynh đệ sao không nói với thiếp? Trước có hiểu lầm, mong hiền đệ không để trong lòng." Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quyết, nói tiếp, "Hiền đệ là ân nhân đốc chủ, dĩ nhiên chính là ân nhân của thiếp. Từ nay về sau hiền đệ có chuyện gì khó xử, cứ nói với thiếp, thiếp nhất định khuynh lực tương trợ."


Hạ Hầu Liễm chỉ cau mày nói với Thẩm Quyết: "Ngươi nói chuyện đi đâu? Chuyện mẹ ta có can hệ gì với ngươi?"


Thẩm Quyết không đáp lời, Hạ Hầu Liễm còn muốn nói nữa, thì một bàn thức ăn đã dọn lên.


Hạ Hầu Liễm ngậm miệng, tay còn bị Thẩm Quyết siết, tỉnh bơ dồn lực rút ra, Thẩm Quyết nhất định không buông tay. Hắn liếc nhìn y, người kia đang rũ mi, dưới ánh nến, mi dài mà cong như lông thiên nga, phủ một bóng mờ nhàn nhạt lên mắt, có loại ôn hòa mỹ cảm. Hắn không nhìn thấu thần sắc Thẩm Quyết, không thể làm gì khác hơn là đành chịu, đảo mắt nhìn thấy Chu Hạ ngồi bên cạnh, lại dựa vào hơi gần, trong lòng nổi lên khó chịu, liền nói: "Tẩu tử là người trong cung đi ra, sao lại không hiểu quy củ?"


Chu Hạ sửng sốt một chút, nói: "Cái gì?"


Hạ Hầu Liễm thở dài, nói: "Chắc đốc chủ quá mức buông thả với