Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 54: Bi khứ hề



Hạ Hầu Liễm múc nước uống trong bếp, Đường Thập Thất tựa bên cửa, cánh cửa bị mọt đục ra lỗ chỗ, Đường Thập Thất móc móc mấy cái lỗ nhỏ, mở miệng nói: "Lão đại, Trì Yếm mất tích ở Sóc Bắc rồi."


Hạ Hầu Liễm đưa lưng về phía hắn, không lên tiếng, chẳng qua là động tác hơi khựng lại. Khắp nơi bỗng yên tĩnh lạ lùng, mấy con côn trùng bay tới ong ong, màn đêm đen đặc, thưa thớt vài ánh sao xa xôi, trong không khí có mùi bùn đất hòa cùng hoa cỏ.


Đường Thập Thất cảm thấy thấp thỏm, khẽ há miệng nói: "A, đúng rồi, lão đại, mấy ngày này ngươi vạn nhất đừng bước ra cửa. Già Lam các ngươi đụng xui xẻo rồi, khoảng thời gian này bị bắt đi không ít người, có người nói Thẩm Quyết bắt nhanh như vậy là bởi vì trong Già Lam có gian tế. Ngươi cũng đã bị treo tên, trên tường thành dán đầy cáo thị họa ngươi, ngươi thấy không? Mấy tháng trước ta nhất thời khinh thường, bị Đông Hán phát hiện, còn trúng một mũi tên, thiếu chút nữa đi đời, may ta mạng lớn." Đường Thập Thất gỡ cổ áo, cho Hạ Hầu Liễm nhìn thương thế của hắn, "Ngươi cũng rất có mặt mũi, Đông Hán đuổi giết thích khách Già Lam, lệnh truy nã ngươi đứng đầu bảng!"


Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn vết thương của Đường Thập Thất một cái, vết thương kia đã khép lại, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc trúng tên vô cùng hung hiểm. Chuyện Đông Hán bắt hắn hắn đã sớm biết rồi, hắn không phải kẻ mù, từ Thiên Sơn một đường trở về Trung Nguyên, dọc đường thành trì lớn nhỏ đâu đâu cũng dán lệnh truy nã. Cũng có cả thích khách khác, bát bộ Già Lam đều có tên trên bảng vàng. Nhưng bọn họ đều chưa từng để lộ dung mạo hình dáng, trong đó chỉ có hắn là có cả bức họa, cũng là người dễ vào tầm ngắm nhất.


Hắn gạt Già Lam đi Thiên Sơn, dọc đường đều không tá túc ở Già Lam dịch quán. Cũng may mà như vậy, lúc qua sông, hắn đi ngang một tòa dịch trạm, nhìn thấy Đông Hán phiên tử bao vây phòng ốc, đem người ở bên trong kéo hết ra ngoài, đè dưới ánh mặt trời. Người vây xem càng ngày càng nhiều, phiên tử làm thành bức tường không cho phép bọn họ đến gần. Bóp mặt từng người trên đất, ước chừng là ở kiểm tra có đeo mặt nạ hay không. Chưởng ban thái giám liếc một vòng, nói: "Đốc chủ có lệnh, Già Lam loạn đảng, không chừa một mống!"


Bọn họ đem gián điệp Già Lam cùng đám hắc đạo có dính líu , từng tên từng tên ném xuống sông. Đầu sóng mãnh liệt, người giống như sủi cảo vào nồi, thỉnh thoảng nhô lên một cái đầu đen, rất nhanh bị sóng nuốt trọn.


Gã chưởng ban kia cưỡi ngựa đi ngang qua người hắn , hắn hỏi một câu: "Dám hỏi đại nhân, hạ lệnh đuổi giết Vô Danh Quỷ cũng là Xưởng Công sao?"


Chưởng ban liếc hắn một cái, đem lệnh truy nã vất trước mặt hắn, "Đốc chủ tự mình hạ lệnh, còn giả được sao?"


Hắn đem lệnh truy nã dán lên mặt mình gỡ xuống, phía trên bức họa là ngọn bút viết một chữ 'Giết', màu đỏ tươi tựa máu, hung ác lại dữ tợn.


Giờ phút này, hắn nhìn vết thương trên người Đường Thập Thất, rốt cuộc cũng tin. Thì ra không chừa một mống Già Lam loạn đảng, bao gồm cả hắn.


Có phải hay không Thẩm Quyết muốn tìm hắn? Hắn không phải chưa từng nghĩ tới khả năng này. Chẳng qua Thẩm Quyết cũng không phải không biết, hắn không có thất nguyệt ban sẽ chết, hắn không thể rời bỏ Già Lam.


Thời gian xa xăm, lòng người bất định. Đoàn thúc người nhìn hắn lớn lên còn có thể giết mẹ hắn, thì bạn cũ năm xưa sao không thể trở mặt thành thù.


Hắn trầm mặc quay trở lại, đem bầu nước đặt lên bàn, tay chuyển một cái, vô tình đụng đổ mâm chén đĩa, bát đũa loảng xoảng vỡ đầy đất. Hắn ngồi xuống đem đám mảnh vỡ nhặt vào mâm, mảnh vỡ sắc bén, cắt lên tay một vết thương, hắn tựa như không cảm giác, tiếp tục nhặt.


Đường Thập Thất vội ngăn hắn lại, nghe thấy giọng hắn khàn khàn: "Có chuyện ngươi không biết, ta cùng Thẩm Quyết, từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử."


Đường Thập Thất đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hung hăng vỗ bàn, nói: "Cái tên Thẩm Quyết này! Tuy nói hắn là chó của triều đình, ngươi lại là giang hồ loạn đảng. Nhưng dù gì cũng là đồng sinh cộng tử qua, hắn làm sao có thể đối với ngươi như vậy! Ai, thật là không thấu được lòng người! Lão đại, chúng ta không cùng một giuộc với cái loại hoạn gian mị chủ cầu vinh ! Nói không chừng đời sau còn phải phong cho chúng ta cái danh nghĩa hiệp dẹp yêm đảng cũng nên!"


Hạ Hầu Liễm vẫn là không cất tiếng, hắn lấy băng vải, ngồi ở ngưỡng cửa cuốn tay mình. Đường Thập Thất không dám nói tiếp nữa, trên người Hạ Hầu Liễm giống như có thiên quân trọng áp, hắn ngồi dưới trời, tựa như toàn bộ đêm đen đều kéo tới đè lên hai đầu vai. Gió từng trận thổi tới, lá cây lã chã rơi, cả thế gian chao nghiêng những bóng hình hoảng loạn. Đường Thập Thất nhéo chân lên đám cỏ, hái xuống vài phiến lá, xé thành từng mảnh vụn.


"Đông Hán cùng Già Lam đối nghịch rất lâu rồi, nhiều năm như vậy, Già Lam giết không ít người Đông Hán, Đông Hán cũng giết không ít người Già Lam. Ta là ngọn gió lộng của Già Lam, hắn là Đông Hán Đề đốc, hắn muốn giết ta cũng không kỳ quái." Hạ Hầu Liễm cúi đầu, "Trước sư phụ nói ta còn có một đường sinh cơ." Hắn cười một tiếng, "Nào có cái đường sinh cơ gì, thích khách trước nay nào ai có."


Đường Thập Thất không biết làm sao an ủi hắn, lắp bắp: "Ai, lão đại, ngươi chớ nghĩ như vậy mà!"


Hạ Hầu Liễm nói tiếp: " Lần này ta trở về Già Lam, có lẽ sẽ không đi ra được nữa. Mấy hang ổ ở Liễu Châu, Tô Hàng ta có gửi lại một ít bạc, tất cả thuộc về ngươi. Ngươi thừa dịp còn sớm lấy bạc ra, bằng không chờ ta giết Thí Tâm xong sẽ không lấy được nữa."


" Này, lão đại, thế thì thật không phải..."


"Ngươi nếu có rảnh rỗi, chờ sau khi Già Lam giải tán, thì đi lên núi xem có thể tìm thấy thi thể ta hay không. Đem thủ cấp chặt xuống, đưa cho Đông Hán." Hạ Hầu Liễm chậm rãi nói, lúc thốt ra những lời này giọng hắn vô cùng bình thản, không chút biểu cảm, tựa như đang bàn luận làm sao chặt một con gà.


"Lão đại, ngươi điên rồi!" Đường Thập Thất kêu lên.


Hạ Hầu Liễm vỗ vỗ tay trái, băng vải quấn không thoải mái, lúc nắm tay lại có cảm giác hơi đau. Lòng hắn dâng lên chua xót, có chút đau đớn, nhưng trái tim bị hành hạ đã lâu dường như cũng đã trở nên tê dại, chua xót cùng đau đớn đều không thể tràn tới, giống như bị người ta dùng đầu ngón tay nhéo một góc, chỉ có một góc nho nhỏ thôi, nhưng lại chân thật như vậy.


"Khi Thẩm Quyết mới vừa vào cung, ta một lòng nghĩ phải cứu hắn ra, để hắn được tiếp tục đi học, thi cử, đăng đường vào miếu làm Đại lão gia. Khi ta mới gặp Trì Yếm, ta cũng muốn dẫn hắn xuống khỏi đỉnh Hắc Diện Phật, để cho hắn thông ân tình hiều thế thái, không muốn hắn biến thành một thanh đao. Nhưng ta bây giờ mới biết ta con mẹ nó cái gì cũng không làm được." Hạ Hầu Liễm cười một tiếng, hắn cười rất nhạt, giống như cơn gió phất qua cành khô, "Người Thẩm Quyết phải đối phó rất mạnh, quá khó khăn, thứ ta có thể giúp hắn quả thực không nhiều, cái gì có thể giúp thì giúp một chút."


"Lão đại, ta cũng không biết nói ngươi thế nào. Tiền tài là vật ngoại thân, cho người khác cũng thôi, làm sao đến đầu mình cũng có thể cho đi? Ngươi không cần toàn thây?" Đường Thập Thất than thở.


"Ta tội nghiệt sâu nặng, không có cũng chẳng sao." Hạ Hầu Liễm chống đầu gối đứng dậy, cong người khoát khoát tay, "Ngủ."


Đường Thập Thất há hốc mồm, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.


Bọn họ là kẻ liều mạng có hôm nay không thiết ngày mai như vậy, thật ra thì cũng chẳng tin thần phật. Nhưng đi đêm dài, cũng không tránh được ôm mấy phần kiêng kỵ, có người sẽ đem bồ đề xâu thành chuỗi, có người sẽ đi vào chùa miếu quyên ít bạc, ít nhất khẩn cầu chết không xuống địa ngục, bị phạt móc mắt cắt mũi.


Kẻ giết cha, phạm một trong năm đại nghịch tội, sẽ bị đọa xuống địa ngục vô gian. Đường Thập Thất biết, Hạ Hầu Liễm không phải không tin, không phải không sợ, hắn chẳng qua là đã chấp nhận số mạng mình vùi xương sóc dã, hồn tan cỏ bồng.


Hắn buông tha kiếp này, cũng buông bỏ kiếp sau.


————————————


Sơn tự càng ngày càng nát, ngói đã rụng một nửa, xà nhà mục lộ ra, giống như hài cốt của một cỗ thi thể đã lụi bại. Tường vốn là màu vàng, phía trên dùng mực đỏ vẽ chữ phật. Bây giờ đã tróc ra, loang lổ, giống như lớp phấn son thoa trên mặt nữ nhân lớn tuổi. Mặt trên còn rất nhiều dấu chân lớn lớn nhỏ nhỏ cao cao thấp thấp, có một nửa là kiệt tác của Hạ Hầu Liễm khi còn bé. Dọc theo tường dài mọc một đám cỏ dại, một đám hoa đỏ vàng tô điểm.


Dưới mái hiên rộng lớn, bày một bàn thấp sơn đỏ cùng hai áng ghế dài. Lớp sơn trên bàn đã bị tróc đi rất nhiều, có một chân đã gẫy, lót mấy cục gạch ở phía dưới, miễn cưỡng giữ thăng bằng không đổ. Trên bàn đặt mấy cái bầu bằng đất sét và hai cái chén thanh hoa đã sứt miệng, đó là thứ đáng giá nhất của trụ trì, Hạ Hầu Liễm rất ít khi thấy hắn lấy ra dùng. Thói quen của người nghèo là như vậy, có vật tốt, thì cất đi, làm bảo bối, rất sợ không có, mình sẽ nghèo hơn.


Thí Tâm vẫn như trước khoác một tấm áo cà sa đen đã cũ, đặt tay trên ghế, dáng vẻ như đã đợi rất lâu. Hạ Hầu Liễm ngồi xuống đối diện hắn, trụ trì cầm bình trà lên, rót cho Hạ Hầu Liễm chén trà, lá trà lượn lờ trong làn hơi nóng.


"Ngươi biết ta tới làm gì? Ngươi là đang đợi ta sao?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng hỏi.


"Uống trà." Thí Tâm không trả lời, cầm từ dưới đất lên một cái ống điếu, ống điếu cũng rất lâu rồi, nhưng nhìn ra được giữ gìn rất tốt, trên đầu điếu dài hơn cánh tay một chút kia lớp sơn còn bóng loáng. Hắn để lá thuốc vào trong, chụm miệng hít một hơi, rồi nhả ra một làn khói trắng.


Hạ Hầu Liễm có chút kinh ngạc, hắn trước giờ không biết trụ trì lại hút thuốc.


Hạ Hầu Liễm uống chén trà, hắn không biết thưởng trà, chỉ coi như nước, chất lỏng đắng chát theo cổ chảy xuống, cả trái tim đều như nảy lên trong làn nước nóng bỏng. Mưa rơi rồi, là mưa phùn lất phất, khi mùa thu, trong núi rất hay mưa như vậy. Hắn cùng trụ trì lần đầu tiên ngồi đối mặt nhau uống trà hút thuốc , mùi khói ngòn ngọt, nhưng không nồng nặc. Thấy cảnh tượng này, người không biết còn cho là bọn họ phụ tử nghĩa nặng tình thâm, mà không phải thù sâu như biển.


Hắn nhìn người đàn ông đối diện, Thí Tâm mặt mũi thâm thúy, lúc rũ mắt xuống, lông mi che phủ trên con ngươi một lớp bóng mờ, râu đã bạc hết, nếp nhăn rất sâu, đó là hậu quả của thời gian dài suy nghĩ quá nhiều. Lòng hắn bỗng tĩnh lặng, tựa như hôm nay chẳng qua là tới cùng Thí Tâm uống chút trà, trò chuyện mấy lời vo ve như trời trong núi lúc nào mưa lúc nào hạn.


"Ngươi vốn lựa chọn ta, vì sao phải để cho Trì Yếm đi?"


Thí Tâm ngẩng đầu lên, nhìn khắp núi mưa phùn mưa lất phất, nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, gánh nặng ngươi buông xuống, có người sẽ phải thay ngươi cõng lên. Trước đây là mẹ ngươi, ngươi thả chạy Tạ thiếu gia, là nàng thay ngươi chịu đựng roi hình. Hôm nay là ca ngươi, ngươi không muốn đi Sóc Bắc, hắn thay ngươi lao tới sát tràng. Đứa trẻ ngốc nghếch kia, vì hoàn thành nguyện vọng của ngươi, không tiếc nói dối với ta." Thí Tâm phun ra một vòng khói, trong lời nói không biết là vui vẻ yên tâm hay là thất vọng, "Nó vậy mà lại biết nói dối."


Lòng đau tê dại, hắn nhớ lại ngày đó Trì Yếm hỏi hắn có muốn làm trụ trì không, nhớ lại Trì Yếm ngồi lẻ loi thổi huân trên đỉnh Hắc Diện Phật. Hắn nhớ tới ánh mắt Trì Yếm lạnh lẽo bi ai , gió thổi vào ống tay áo cô độc, giống như một con thiêu thân tái nhợt.


Hắn làm sao không nhìn ra chứ ? Cái tên đầu óc thiếu gân Trì Yếm đó, là đang hướng hắn từ giã.


"Ngươi làm sao biết, ta muốn giết ngươi?" Hạ Hầu Liễm khàn khàn giọng hỏi.


"Ngươi trẻ tuổi, làm việc không cẩn thận, sau này phải nhớ thay đổi. Kho văn thư rất lâu không ai tới, rơi đầy bụi bặm, nhưng duy cuốn tài liệu của Già Lâu La lại sạch sẽ. Trừ ngươi, không có ai lại đi lật tìm thông tin về Già Lâu La." Thí Tâm tiếp, "Ta hiểu ngươi, Tiểu Liễm, ta biết ngươi nhất định sẽ đến tìm ta. Còn Trì Yếm, nó muốn đi, thì cứ để nó đi đi."


"Thì ra là như vậy." Hạ Hầu Liễm cúi đầu cười, "Từ khi thấy quyển trục đó, ngươi cũng biết ta nhất định phải tới giết ngươi, cho nên ngươi một mực đợi ta. Lão con lừa ngốc, ngươi quá tự phụ rồi, trước kia ta có lẽ không đánh lại ngươi, nhưng bây giờ, ai thắng ai thua, còn chưa thể biết."


"Ta không hề mong đợi ngươi chết dưới tay ta, ngươi dù sao cũng là hài tử của ta." Thí Tâm thở dài nói, "Ta chỉ hy vọng ngươi có thể trở nên mạnh mẽ, làm chuyện cần làm. Già Lam có rất nhiều bí mật, Tiểu Liễm, nếu như hôm nay ngươi giết ta, chứng minh ngươi đã đủ cường đại, bí mật Già Lam sẽ tự mở ra với ngươi."


Lửa giận ở trong lồng ngực cuồn cuộn, Hạ Hầu Liễm đè nén phẫn hận trong lòng, nói: "Bí mật? Không phải là cái kẻ địch ở Sóc Bắc của ngươi sao? Đó là nợ của ngươi, không liên quan đến ta! Là ngươi hèn yếu hại đời trước, tại sao phải bắt ta cùng Trì Yếm thay ngươi trả nợ! Bởi vì chúng ta là nhi tử của ngươi? Buồn cười! Lão con lừa ngốc, Hạ Hầu Liễm ta không có cha, chỉ có mẹ. Nàng tên Hạ Hầu Bái, là chủ nhân Hoành Ba, thiên hạ đệ nhất đao. Hạ Hầu Liễm, họ Hạ Hầu!"


Hạ Hầu Liễm đứng lên, rút Hoành Ba khỏi vỏ đao đen nhánh, hắn giơ đao lên, mưa lất phất ngoài hiên rơi lên lưỡi đao, tỉ mỉ dầy đặc, quang mang, "Nói những thứ này cũng không có ý nghĩa. Ai cũng có nợ của riêng mình, hôm nay, ta tới đòi nợ với ngươi! Rút Bộ Sinh Liên của ngươi ra, Thí Tâm!"


"Không cần. Ta già rồi, lão nhân gia thì nên uống trà, hút thuốc. Ta sẽ dùng ống điếu đi, nó và ta là lão bằng hữu, để cho nó xem một chút, đao thuật ngươi đến mức nào."


Thí Tâm bỗng ngước mắt lên, gân trên trán già nua lộ ra. Hắn đột nhiên vỗ bàn một cái, lực quá lớn, bàn liền chia năm xẻ bảy, mạt gỗ tung tóe, bình sứ cùng hai cá ly nhỏ bay lên trời, Hạ Hầu Liễm huơ ra một đường đao , lưỡi đao đồng thời đập vào thân ấm cùng tách trà, trà cụ thật chỉnh tề cắt thành hai khúc, lưỡi đao bén nhọn vạch qua trước mặt Thí Tâm.


Thí Tâm nhanh chóng lui về phía sau, đứng ở trong mưa. Áo cà sa đen bị thấm ướt, bao quanh thân thể gầy gò của hắn, giống như một cây trúc cô linh. Hắn thở dài một cái, tựa như đang tiếc cho chiếc bình sứ quý giá.


Hạ Hầu Liễm bước vào trong mưa, hai tay nắm chặt Hoành Ba, áo gai đen lay động.


Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, một bước thở ra, một bước hít vào. Bước chân càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng theo đó tăng lên, tích tích trong tiếng mưa, hắn có thể nghe tiếng mình nặng nề thở dốc. Đi tới bước thứ năm, hơi thở điều chỉnh đến trạng thái hoàn mỹ nhất. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên phát động, xông qua màn mưa xào xạc đánh về phía tăng lữ hắc y, hai vạt áo phía sau tung bay, giống như cánh bướm đen run rẩy trong mưa.


"Tranh ——", tiếng kim loại va vào nhau dứt khoát thanh lệ, Thí Tâm ước chừng chỉ dùng một ống điếu cũ nát, lại ngăn được một kích Hoành Ba ngoan tuyệt. Thí Tâm khẽ gật đầu một cái, ống điếu đè xuống Hoành Ba đồng thời lướt qua cổ tay phải Hạ Hầu Liễm, đánh vào trên huyệt kiên tỉnh, bả vai giống như bị ong độc đốt, cảm giác đau rát tràn ra cả cánh tay, hắn thiếu chút nữa không giữ nổi Hoành Ba!


Hắn cố hết sức nắm chặt đao, nhưng không kịp vung xuống. Thí Tâm cầm ngược ống điếu, một quyền đánh trúng mặt hắn. Trời đất quay cuồng, hắn vừa ngã xuống đất, liền nếm được mùi máu cùng đất tanh nồng.


Giọt mưa lạnh như bănh đánh lên trên mặt, thân thể phát rét từ trong ra ngoài.


Hắn lại không qua được Thí Tâm dù chỉ một chiêu! Mà người đó lại chỉ dùng một ống điếu!


Thí Tâm vẫn đứng tại chỗ, thương hại nhìn Hạ Hầu Liễm, "Tiểu Liễm, ngươi đã thấy chưa, đây chính là chênh lệch a. Ngươi đã quên, đao thuật của Trì Yếm là do ta dạy. Ngươi quên, cho dù là mẹ ngươi, cũng thắng không nổi Bộ Sinh Liên của ta. Mặc dù tay ta bị thương, nhưng đối phó với ngươi vẫn là dư sức có thừa. Bởi vì đao thuật của ngươi, thật sự quá kém!"


"Im miệng!" Hạ Hầu Liễm bò dậy, lau sạch máu cùng nước trên mặt.


Hắn lần nữa xung phong, nước mưa ở dưới chân bắn tung tóe, bùn dính ướt nhẹp trên giày. Hai tròng mắt hắn lóe lên tia hung mãnh ngoan ý, như một cô linh lao vào chết tìm đường sống, chém về phía Thí Tâm.


Hoành Ba trong tay hắn không ngừng xoay chuyển, ánh đao cơ hồ bao phủ toàn thân bọn họ, âm thanh leng keng không ngừng vang lên, giống như giây đàn bị kích thích, đó không phải là hai cỗ lực mạnh mẽ hung mãnh đụng nhau, mà là mỗi kích của Hạ Hầu Liễm đều bị Thí Tâm phong bế! Mưa làm lá rụng đầy trời, bọn họ kịch liệt giao phong giữa cuồng vũ, Hạ Hầu Liễm chém liên kích về phía Thí Tâm, Thí Tâm đón đỡ đồng thời lui về phía sau, cả hai nhanh chóng xoay chuyển quanh đình viện. Nhưng một vạt áo Thí Tâm Hạ Hầu Liễm cũng không đụng được đến!


Hắn nhận ra, thế công mãnh liệt cơ hồ như dùng hết toàn lực của mình, mà Thí Tâm lại không nhanh không chậm thư nhàn bước chậm.


Vòng đối chiến thứ hai, khi một chiếc lá vàng khô rụng vạch qua giữa hai người, lưỡi đao Hạ Hầu Liễm chém chiếc lá phân lìa, cùng lúc đó, tiếng xé gió đối diện lao tới, hắn nhìn thấy tẩu thuốc xuyên qua khe hở giữa chiếc lá, sau đó đầu bị gõ lên một cái, giống như một có một quả chuông lớn ngân vang trong đầu.


Tầm mắt một mảnh mơ hồ, đầu óc choáng váng, tiếng chuông không ngừng vọng bên