Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 104: Dạ vũ thanh tần



Đại tiểu thư nào, ai là đại tiểu thư? Thẩm Quyết còn tưởng mình nghe nhầm , nhưng Hạ Hầu Liễm nhắm nghiền hai mắt lưu luyến khóe môi y, trong miệng vẫn thì thầm: "Đại tiểu thư."


Thì ra trong lòng Hạ Hầu Liễm đã có người khác , là một người mà y không biết. Cẩn thận cất giấu lâu như vậy, lại chỉ dám trong lúc đánh mất thần trí không chút phòng bị mà nói ra. Đầu Thẩm Quyết trống rỗng một mảnh, bi ai cũng phần nộ dâng lên từng chút từng chút, mắt y đỏ lên, nắm chặt cổ Hạ Hầu Liễm ấn lên giường giọng căm hận hỏi: "Đại tiểu thư là ai?"


Đầu Hạ Hầu Liễm đập xuống gối, dần dần phục hồi tinh thần. Cánh tay bóp trên cổ chầm chậm siết chặt, hắn cảm thấy có chút hít thở không thông, theo bản năng bắt lấy cánh tay kia, hắn mở mắt ra, thấy Thẩm Quyết đang nghiến răng nghiến lợi.


Hắn sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, thì những vết hôn đan xen trên thân thể lãnh bạch của Thẩm Quyết đập vào tầm mắt, trong đầu vang lên một tiếng ầm ầm, hắn giật mình ngớ người, thậm chí quên gỡ cánh tay còn đang bóp chặt lấy cổ mình. Đây là làm sao vậy? Hắn nhớ hắn đã uống rượu, cả người nóng lên, thấy thân thể không thoải mái, trong rượu có. . . . . . Hắn khiếp sợ vạn phần mà nhìn Thẩm Quyết.


Thẩm Quyết thấy thần sắc khiếp sợ của Hạ Hầu Liễm, lòng đau xót, trầm mặc bò dậy , xuống giường đưa lưng về phía hắn mặc xiêm y. Trung y trắng ngần kéo lên trên bờ vai, vết hôn như nửa đóa hoa mai giấu bên dưới, phảng phất như một bí mật được chôn vùi dưới tầng tầng tuyết trắng. Y ngoái đầu lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Liễm sau đó cất bước liền đi, Hạ Hầu Liễm vươn tay giữ lấy cổ tay y, nhưng khoảnh khắc vừa chạm vào kia lại như bị lửa thiếu đốt khiến hắn rụt trở lại. Hắn muốn giải thích, nhưng giải thích gì đây? Sự thật rõ ràng trước mắt, là hắn ức hiếp Thẩm Quyết, gương vỡ khó lành.


Đầu đau đớn muốn nứt, hắn ngồi trên giường ôm đầu, lúc cúi xuống, lại thấy hai vết máu đỏ trên đệm giường, hai chấm tròn vô cùng ngay ngắn, một lớn một bé, giống như hai đốm lửa nhỏ, thiêu cháy mắt hắn. Hắn không phải kẻ ngu đần không hiểu chuyện, hắn biết đây là máu chảy từ đâu ra. Hắn xong đời rồi, hắn không những ức hiếp Thẩm Quyết, còn gây tổn thương đến y. Một người cao ngạo như y, dù bị dẫm nát dưới bùn vẫn muốn ngẩng cao đầu, sao có thể chịu khuất nhục lớn như vậy?


Thẩm Quyết không biết bản thân ra khỏi phòng thế nào, cũng không biết làm sao đi qua một hành lang quanh co gấp khúc thật dài. Tiếng mưa rơi như thủy triều, màn đêm tối đen dăng đầy những sợi tơ mảnh, mưa đọng trên đất lấp lánh phản quang, trong ánh sáng ấy y nhìn thấy cái bóng đen đặc của chính mình, cô đơn đến cùng cực.


"Cha nuôi, cha nuôi, có chuyện gì vậy?" Thẩm Vấn Hành vừa vội vàng cài khuy áo vừa lao vụt đến, hắn nghe thấy tiếng động, giật mình mê mang thức dậy, liền nhìn thấy Thẩm Quyết thất hồn lạc phách mà đi ngoài sân, vạt áo trắng tinh trên người thắt sai cũng không biết.


Con ngươi Thẩm Quyết tĩnh mịch đến mức có thể dùng cái chết để hình dung, y nhìn một trời giàn giụa phong ba, chỉ nói: "Đi thăm dò, tất cả nữ nhân Hạ Hầu Liễm từng tiếp xúc, điều tra hết thảy một lượt, tìm nữ nhân gọi là ' Đại tiểu thư ', trở về báo cho ta biết."


Thẩm Vấn Hành vội vàng rời đi, Thẩm Quyết xoay người tiếp tục bước tiếp, y không biết bản thân phải đi về đâu, ngừng bước chân, liền tới thư phòng, y mở cửa, bước vào trong, đóng chặt cánh cửa sau lưng, dán vào ván cửa mà ngồi xuống. Trong phòng đen kịt, chỉ có ánh sáng ảm đạm theo màn cửa sổ từ bên ngoài chiếu vào, hạt mưa nện xuống hiên lộp bộp, cả thế gian chỉ còn tiếng mưa rơi.


Không đến một canh giờ Thẩm Vấn Hành đã trở lại , y không ngờ có thể tìm nhanh đến vậy, trong lòng còn chưa kịp chuẩn bị, giống như trên cổ kê một thanh đao, y còn chưa nhắm mắt, đao đã chém xuống.


"Chúng ta tìm được chỗ thư này ở nhà Hạ Hầu đại nhân, liền đi đến trạm dịch điều tra nguồn gốc, ' Đại tiểu thư ' này là người Hàng Châu, họ Triệu, chưa gả đi đã sinh con, bị đuổi khỏi gia môn, hiện giờ ở bên cạnh Linh Ẩn tự." Thẩm Vấn Hành đem thư lấy ra, "Hài tử đã được bốn năm tuổi , Hạ Hầu đại nhân từ cuối năm đã bắt đầu gửi bạc cho mẹ con họ, gửi được ba lần. Cha nuôi. . . . . . Có phái hán vệ đi Hàng Châu điều tra lại không?"


"Không cần nữa." Thẩm Quyết cất giọng khàn đến khó nghe, y lật đám thư kia, từng trang từng trang, chữ của nữ nhân này thật tú lệ, liên miên mà kể những năm qua không dễ dàng gì. Y thấy nàng gọi Hạ Hầu Liễm là "Liễm lang" , xưng hô có biết bao nhu tình mật ý, vậy Hạ Hầu Liễm sẽ gọi nàng là gì? Có lẽ cũng bằng một biệt danh ngọt đến rụng răng đi. Y run rẩy bóp chặt lá thư trong lòng bàn tay, tim giống như bị xé nát từng tấc từng tấc, máu chảy đầm đìa.


Y ngồi trong bóng tối cố nhịn xuống cảm giác đau lòng, nhưng nhịn không được, đau đớn quá mãnh liệt, giống như ba hồn bảy vía đều bị cắn xé. Y muốn hận Hạ Hầu Liễm, hắn lừa y, cái gì mà người thân duy nhất, cái gì mà đem mệnh giao cho y, đều là lời gạt người. Nhưng y rõ ràng đã biết chính mình là thiêu thân lao vào lửa, tự gieo gió gặt bão, đây là báo ứng của y, là y ép mình phải rảo bước tiến lên, cuối cùng ngay cả một hạt bụi cũng không còn.


Y không còn trân bảo nữa , trân bảo này thuộc về người khác, y chỉ còn một trái tim phủ đầy bụi trần, hoang vu mà tiêu điều. Y ôm mặt cúi đầu cười, cười rồi cười lại biến thành khóc, y nghĩ y thật ngu ngốc gàn dở, lại có thể vì loại chuyện này mà khóc. Y lấy ống tay áo lau nước mắt, nhưng lệ kia không ngừng được, như nước vỡ đê, khuynh đảo cõi lòng tràn đầy đau thương. Y không muốn lau nữa, vì thế ngừng lại, đối diện với bóng tối mà rơi nước mắt.


"Cha nuôi, còn một chuyện." tiếng Thẩm Vấn Hành bỗng vang lên.


Y không đáp lời.


"Hạ Hầu đại nhân quỳ gối ở bên ngoài đã một canh giờ , ngài. . . . . . ngài muốn gặp y không?"


Bên trong vẫn yên lặng vô thanh, Thẩm Vấn Hành đã biết đáp án , quay đầu nhìn về phía màn mưa, hắc y nam nhân quỳ gối giữa viện, cả người ướt đẫm, từng sợi tóc dính lên mặt. Hôm nay mưa lớn vô cùng, giống như toàn bộ nước trong ngân hà đều đang trút xuống, Hạ Hầu Liễm lại trầm mặc quỳ trong làn mưa dữ dội ấy , giống một khối đá ngầm không thể cất lời.


"Hạ Hầu đại nhân, hay ngài ngày mai lại đến." Thẩm Vấn Hành chạy vào mưa khuyên hắn, "Cha nuôi còn đang giận, ngài chờ y nguôi nguôi giận, ngày mai sẽ không sao !"


Hạ Hầu Liễm chậm rãi lắc đầu, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng. Hắn cúi xuống nhìn bàn tay, bỗng nhiên tự đánh vào lòng bàn tay chính mình , tay trái đánh tay phải, lại đổi tay phải đánh tay trái, cứ như vậy, tiếng bộp bộp truyền vào trong gió, rất nhanh bị cơn mưa nuốt trọn.


"Ngài làm cái gì vậy!" Thẩm Vấn Hành giữ lấy tay hắn.


Hạ Hầu Liễm đẩy hắn ra, tiếp tục vừa đánh vừa nói: "Ta là súc sinh, là súc sinh."


"Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Ngày thường giống như hận không thể dính lấy nhau, chỉ sau một đêm, lại trở mặt thành thù ?" Thẩm Vấn Hành ưu sầu đến lòng dạ rối bời, lại từ mặt đất đứng lên đi gõ cửa, vẫn như cũ không ai trả lời, đèn cũng đã tắt, hai người bên trong bên ngoài đều như cô hồn dã quỷ.


Hạ Hầu Liễm ngừng tay, bắt đầu dập đầu. Nước từ trán hắn bắn ra tung tóe, chậm rãi biến thành màu đỏ, ào ạt theo dòng nước chảy ra, giống một đường mực chu sa phiêu tán. Hắn mơ hồ không còn đau đớn , chỉ có cái lạnh thấu xương, bắt đầu từ giọt nước mưa trên đầu ngón tay ngấm tới tận đáy lòng. Trong đầu không thể ngừng hiện lên bóng dáng Thẩm Quyết, thân hình tái nhợt phủ kín vết hồng, còn cả ánh mắt phẫn nộ muốn giết người của y.


Hắn biết bọn họ xong rồi, hiện ngay cả tư cách bồi bên cạnh y cũng không còn nữa . Hắn là tên súc sinh đáng chết, ném vào a tì địa ngục cũng không chuộc được tội nghiệt mình gây ra.


Không biết qua bao lâu, mưa dần nhỏ lại, cửa rốt cuộc cũng mở ra, tựa một lỗ hổng tối om, ánh đèn bên trong sáng lên, xuyên thấu qua giấy dán trên cửa sổ, mông lung như cách một màn sương khói. Thẩm Vấn Hành ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn mau tiến vào. Hạ Hầu Liễm bò dậy khỏi màn mưa, cả người giống như từ dưới sông vớt lên, nước nhỏ tí tách. Hắn lau mặt một lượt, lúc đứng dậy có chút choáng váng, suýt mất trọng tâm. Hắn nhắm hai mắt, trấn định lại rồi đi tới bên cửa , rũ sạch nước trên người mới bước vào.


Thẩm Quyết ngồi sau án, đuôi mắt rũ xuống, cổ áo chưa cài kĩ, lộ ra vài điểm hồng, Hạ Hầu Liễm như bị thiêu đốt, luống cuống mà dời tầm mắt .


Thẩm Vấn Hành đóng cửa, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người họ. Một người ướt đẫm, tóc còn còn nhỏ nước, một người ngồi, lạnh như băng không chút biểu cảm.


"Hạ Hầu Liễm, " Thẩm Quyết đặt hai tờ giấy vàng lên mặt bàn, điều tiết thanh âm một chút, nói , "Đây là lộ trình và hộ tịch của ngươi, bắt đầu từ ngày mai không cần quay về Đông Hán nữa, ngươi đi đi."


Hạ Hầu Liễm ngơ ngác nhìn hai tờ giấy mỏng, "Đi?"


"Ta mệt rồi, ta không muốn. . . . . ." Thẩm Quyết dừng một chút, gian nan nghẹn ngào , "Ta không muốn tiếp tục như vậy nữa . Quá mệt mỏi , mười năm, đã đủ lâu rồi, nên kết thúc thôi. Ngươi không cần tự trách bản thân, ngươi không sai, người sai là ta. Ngươi đi đi, Hạ Hầu Liễm."


Y nói như vậy , tim cũng tựa như bị nghiền nát, y nghĩ làm sao cũng không thể hàn gắn được nữa, cũng không cần hàn gắn. Đau ngắn còn hơn đau dài, y cũng không phải chưa từng đau qua, không có gì đáng sợ hết. Tưởng tượng như vậy sẽ giúp y dễ chịu hơn một chút, y nâng mắt, lại bắt gặp ánh mắt bi thương của Hạ Hầu Liễm, hắn cay đắng như vậy mà nhìn y, giống một con sói hoang bị vứt bỏ.


Đây là ý gì chứ? Lòng Thẩm Quyết co rút đau đớn, y trước nay đều mềm lòng với Hạ Hầu Liễm, chỉ cần hắn nói một tiếng, mệnh đều có thể trao ra. Nhưng hà tất phải bi thương? Buông tha cho hắn đi tìm đại tiểu thư, cho hắn gia đình đoàn viên, chẳng lẽ không tốt sao? Y gượng gạo nhếch môi cười, nói: "Ngươi không đưa nàng đến, là kiêng kị Già Lam đi. Không sao, Hạ Hầu Liễm, ngươi đi tìm nàng đi. Ta lại cho ngươi một thân phận mới, từ nay về sau ngươi mai danh ẩn tích, cùng đại tiểu thư của ngươi, còn có hài tử của ngươi, đi nơi nào cũng được. Chỉ có một điều, vĩnh viễn đừng quay lại kinh thành, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta."


Hạ Hầu Liễm im lặng rất lâu, đến tận khi Thẩm Quyết nhìn thấy một giọt trong suốt xẹt qua mắt hắn, rơi xuống nền gạch xanh, vang lên âm thanh thật nhẹ thật nhẹ.


Hạ Hầu Liễm đang rơi lệ.


Thẩm Quyết cơ hồ sắp sụp đổ, buồn khổ và chua xót nói không nên lời chất chồng một tầng lại một tầng, giống như chỉ một khắc nữa sẽ vỡ ra. Chia lìa thường đau đớn, y nhớ tới những lần biệt ly của họ thật nhiều năm trước, ở ngõ nhỏ cổng sau Tạ phủ, ở cung đình vắng vẻ quạnh hiu. Y nắm chặt bàn tay, nói với mình sẽ không sao, đừng lo, y sẽ ổn thôi, y là ti lễ giam đích chưởng ấn, Đông Hán đề đốc, đau thương nào còn chưa từng chịu qua? Có vết thương nào không lành được?


Y đứng lên, tuyệt thân liền đi. Bước qua án thư, thời điểm thoáng giao nhau với Hạ Hầu Liễm, cổ tay lại bị Hạ Hầu Liễm giữ chặt. Y rũ tay, tránh không được. Lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm thật nóng, giống lò than thiêu đốt y.


"Thiếu gia, ngươi có muốn biết đại tiểu thư là ai không?" Hạ Hầu Liễm thấp giọng. Giọng hắn thật khàn, giống như ngậm đầy cát, giữa tiếng mưa rơi tí tách nghe không còn rõ.


Thẩm Quyết muốn nói không, y không muốn biết bất cứ thứ gì liên quan đến nữ nhân kia một chút cũng không, y nhớ tới "Liễm lang" , nhớ tới tiểu hài tử của họ, chỉ nghĩ đến thôi đã nghẹn ngào, đau đến không thở được.


Nhưng Hạ Hầu Liễm vẫn cố chấp mà nói tiếp, "Ngươi có nhớ lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, ngươi bị Tạ Kinh Đào đè xuống đất đánh. Ta khi đó đã nghĩ, tiểu thiếu gia này thật nhu nhược, một chút sức lực để đánh trả cũng không có, nếu là ta, ta sớm cho bọn chúng ăn cỏ. Dung mạo ngươi lại đẹp đẽ, ta đã nghĩ thảo nào lại không dám ra tay, Thì ra là tên ẻo lả" Hai mắt hắn đẫm lệ mông lung mà nở một nụ cười, tiếp tục nói, "Sau đó ngươi muốn đánh ta, kết quả lại bị ta ấn xuống dưới đất đánh, ngươi còn khóc . Có nhớ hay không?


"Lại sau này, ta làm thư đồng cho ngươi, mỗi ngày đều phải quét rác lau nhà rửa chén, còn phải giúp ngươi giặt xiêm y. Nhưng ngươi thật phiền phức , xiêm y giặt không sạch phải giặt lại, muốn vào phòng ngươi còn phải ngày tắm ba lần, Hạ Hầu Liễm ta sống mười hai năm chưa từng thấy người nào như vậy. Cho nên. . . . . . Ta trộm đặt cho ngươi một biệt hiệu."


Thân thể Thẩm Quyết cứng lại rồi.


Hạ Hầu Liễm hít một hơi, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, không có nữ nhân nào hết, cũng không có hài tử nào cả, đó là nợ tình Thập Thất mượn thân phận ta mà thành." Hắn ảm đạm cười, "Đại tiểu thư là ngươi, vẫn luôn là ngươi."


Một khắc kia, tiếng mưa rơi biến mất, thiên địa chìm vào tĩnh lặng, Thẩm Quyết rốt cuộc không còn nghe thấy bất kì thanh âm nào khác. Giữa tịch mịch, y chầm chậm quay đầu, đối diện với đôi mắt bi ai của Hạ Hầu Liễm.


"Thực xin lỗi, thiếu gia, ta thích ngươi."