Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 104-2



Cúc Hoa và Lý ma ma mấy người nhìn thấy Trương Vân Nguyệt như vậy, nhất thời cảm thấy trầm lặng, thế nào cảm giác Trương Vân Nguyệt từ sau khi biết mình có đứa bé xong, tính tình liền đột ngột một đứa trẻ rồi vậy?

Ở bên trong cung Vĩnh Ninh một mảnh yên bình hài hòa, những chỗ khác của hậu cung có thể nói là đang ẩn giấu gió lớn, người chờ tính toán Trương Vân Nguyệt không phải chí có một vài người.

Dĩ nhiên trước mắt vẫn chưa có người nào dũng cảm tiên phong ra tay với cung Vĩnh Ninh, họ từng người từng người đều đang đợi cơ hội, chờ có người động thủ trước, thật muốn cho cung Vĩnh Ninh không thể yên bình.

Không khí hiện tại của cả hậu cung có thể hình dung bằng một câu "Sự yên tĩnh trước cơn bão táp".

Cứ như vậy qua hai tháng, bây giờ là tháng tám mặc dù nói là cuối thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn còn rất nóng, Trương Vân Nguyệt bởi vì đang mang thai nên càng thêm sợ nóng.

Ngày hôm đó Trương Vân Nguyệt đang ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện nạp năng lượng, đột nhiên có một nội thị vào báo lại, nói là người nhà mẹ đẻ nàng cầu kiến.

Trương Vân Nguyệt cau mày nhìn nội thị tới bẩm báo, "Người nhà mẹ đẻ? Người nào?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc ngước mắt hỏi nội thị, người nhà mẹ? Họ làm sao có thể biết được tình hình hiện tại của nàng ở trong cung? Nàng rất rõ ràng mình không hề truyền ra chút tin tức nào cho mấy người nhà cực phẩm này?

"Thuần sung viện nương nương ngài muốn gặp người nhà của ngài không ạ?" Nội thị nghi ngờ nhìn Thuần sung viện, trong lòng nghĩ không hiểu thế nào nghe được người nhà mẹ đến trên mặt nàng một chút vui mừng cũng không có? Chẳng lẽ là phát đạt rồi nên không muốn dính dáng gì tới nhà mẹ đẻ nữa sao?

"Dẫn người tới đi."

Trong lòng Trương Vân Nguyệt không coi trọng mấy người nhà mẹ đẻ kia, huống chi một đám người thân kia đã sớm đem nàng bán đi, cũng không hề nuôi dưỡng nàng, ngược lại là kiếp trước thân thể này từ trong cung có gửi tiền ra ngoài, nhưng cũng chỉ gởi ba năm, ba năm lúc đó mỗi năm là ba lượng bạc, vừa hết mười lượng bạc.

Đây là do thân thể này tính toán ra, nàng ở bên ngoài được nuôi đến năm bẩy tuổi dùng hết bao nhiêu bạc nàng liền trả lại bấy nhiêu bạc.

Sau khi Trương Vân Nguyệt xuyên qua, dĩ nhiên cũng sẽ không liên lạc với mấy người trong cái gia đình đó, trong lòng của nàng có người nhà của chính nàng, những người nhà của kiếp trước yêu thương nàng kia mới thực là người thân của nàng, kiếp này ngay chính bản thân cỗ thân thể này cũng không muốn thừa nhận người nhà, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi thừa nhận.

"Chủ tử ngài sao rồi?" Trương Vân Nguyệt mặc dù có nói qua người nhà nàng không phải rất tốt, nhưng là lấy địa vị ngày hôm nay của Trương Vân Nguyệt mà nói, những người đó có muốn tính toán cũng không đụng được tới nàng

"Ta hi vọng không phải giống như những gì ta đang nghĩ." Trương Vân Nguyệt ngước mắt nhìn Lý ma ma lo lắng nói.

Về chuyện của nàng nếu không phải chính nàng nói ra, Triệu Khải Hâm khẳng định cũng sẽ không đi nói, như vậy chỉ có thể là người trong hậu cung đem những tin tức đó truyền ra ngoài, nếu như cái gia đình này là muốn tiền, vậy thì đám nữ nhân hậu cung kia chắc chắn sẽ không hao phí nhiều tâm tư như vậy? Nếu đã là không muốn tiền vậy thì muốn cái gì? Thân phận hay địa vị?

Trương Vân Nguyệt cảm thấy nếu như chỉ là những thứ này mà nói, nữ nhân hậu cung chắc chắn sẽ không cố ý đi nói cho bọn họ biết. Dù sao hiện tại người nhà của những nữ nhân hậu cung kia không phải đều là vì thân phận địa vị mới đưa bọn họ vào cung sao?

Trương Vân Nguyệt đối với những tính toán của đám nữ nhân hậu cung đó là trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có thể nhẫn xuống sự nghi hoặc cùng lo lắng, lẳng lặng chờ đợi người của Trương gia đến.

Qua gần nửa giờ, nội thị ban đầu tới bẩm báo rốt cuộc cũng dẫn theo hai người đi vào, một là người phụ nữ tuổi đã có chút cao, nói như thế nào đây, nói còn trẻ, dáng dấp bên ngoài cũng đã có chút giống lão bà rồi, nhưng cách ăn mặc của bà ta lại rất trẻ trung.

Ừ, cộng thêm trong nháy mắt Trương Vân Nguyệt nhìn thấy người đàn bà đó, trong đầu một chút ký ức cố ý quên lãng đi giờ lại trồi lên, biết được người phụ nữ trung tuổi trước mặt kia chính là mẹ đẻ của cái thân thể này.

Theo như trí nhớ của thân thể này, người mẹ này tuổi cũng đã ngoài năm mươi gần sáu mươi rồi.

Mà theo sau nữ nhân kia là một thiếu nữ điệu đà, chỉ có điều tướng mạo của thiếu nữ điệu đà kia lại rất bình thường, nhan sắc không thể nào so được với Trương Vân Nguyệt. Khụ khụ, không nên cười? Trương Vân Nguyệt quả thật dáng dấp không tệ, nếu không Huệ phi cũng sẽ không bởi vì lo lắng nàng được Hoàng đế sủng ái mà cố ý bày trận thế khiến nàng bi thành một cung nữ vô xỉ phản bội lại chủ tử của mình mà tìm cách leo lên giường của hoàng đế.

Chỉ là Trương Vân Nguyệt cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước, không phải nàng có lòng dạ tiểu nhân, thật sự là ánh mắt của hai nữ nhân có tuổi tác khác nhau này, quá mức bất chính.

"Tứ nhi? Ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy mẹ cũng không gọi một tiếng?" Người phụ nữ lớn tuổi trong lúc nhất thời thiếu kiên nhẫn quát hỏi Trương Vân Nguyệt.

"A, bà là mẹ tôi? Xác định không phải là giả mạo chứ?" Gương mặt Trương Vân Nguyệt một bộ dáng nghi hoặc, vẻ mặt nàng như vậy nếu đổi lại là một người khác còn có thể hoài nghi, nhưng nếu là người biết chút chuyện tình bên trong đều sẽ không nghi ngờ gì, một đứa bé tám tuổi bị bán vào cung sau 13 năm chưa từng thấy qua mặt người thân của mình, quên mất họ cũng là chuyện rất bình thường.

"Cái con nha đầu chết tiệt này? Ngươi bây giờ có tiền địa vị rồi thì liền không nhận cha mẹ nữa rồi phải không? Cái đứa con gái bất hiếu này? Có một người mẹ như ngươi thì có thể sinh ra cái loại nhi tử tốt lành gì? Nhất định cũng là một dạng không đứng đắn như ngươi?"

****