Độc Bộ

Chương 213: Ngược dòng lý luận!



"Hắn là ai?" Phương thiếu gia chỉ vào Bộ Tranh hỏi Lục Tiểu Dạ.

"Bộ Tranh đó." Lục Tiểu Dạ trả lời.

"Ngươi có thể nói cho rõ ràng hay không, ta nào biết Bộ Tranh..." Vốn Phương thiếu gia muốn nói với Lục Tiểu Dạ rằng chỉ nói tên thôi thì biết là ai, phải giới thiệu bối cảnh nữa chứ.

Kết quả, hắn bị cắt ngang, người cắt lời hắn chính là công tử thiếu niên kia, chỉ nghe thấy hắn ta phát ra một thanh âm kinh ngạc -

"Bộ Tranh?! Chẳng lẽ hắn chính là vị sư đệ kia của Tần Sương?"

"Ừ, chính là hắn, còn cần ta nói rõ ràng nữa không?" Lục Tiểu Dạ gật gật đầu, cười nhìn Phương thiếu gia.

"A, không cần không cần, nguyên lai là Bộ sư đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ, ta là bằng hữu của Tần Sương." Phương thiếu gia lập tức biến đổi sắc mặt, cười nói.

Sư đệ của Tần Sương, riêng điểm này thôi thì đã khiến hắn quên luôn chuyện không vui hồi nãy rồi, hơn nữa, hắn còn muốn lấy lòng Bộ Tranh để kết nối quan hệ với Tần Sương.

"Bằng hữu của bằng hữu, hoặc có thể nói là huynh đệ của bằng hữu." Lục Tiểu Dạ ở một bên bổ sung lời nói của Phương thiếu gia.

"??" Bộ Tranh có chút nghi hoặc.

" Tiểu tử này huynh đệ của ta." Lục Tiểu Dạ chỉ vào Phương thiếu gia nói.

"A, hóa ra là như vậy, hiểu rồi. Phương thiếu gia, vừa rồi đã đắc tội rồi." Bộ Tranh gật đầu, sau đó hơi ôm quyền với Phương thiếu gia, đây là một trong những lời nói khách sáo mà hắn biết.

"Không sao, không đánh không quen nhau." Phương thiếu gia cũng đáp lễ nói.

"Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, cớ sao lại đánh nhau?" Lục Tiểu Dạ có chút kỳ quái hỏi.

"Đúng vậy, vì sao a?" Bộ Tranh cũng hỏi theo.

"..." Lục Tiểu Dạ và Phương thiếu gia tức thì tắt tiếng, ngươi cũng không biết là thế nồi nào?

"Tiểu Dạ, ngươi xác định hắn không phải do ngươi kêu đến phá biển đó chứ?" Phương thiếu gia vẫn còn chút hoài nghi, ngoại trừ lý do này ra, hắn không nghĩ ra được lý do nào khác mà để Bộ Tranh đến đây phá biển.

"Nào có a, Bộ Tranh, ngươi tới phá biển hả?" Lục Tiểu Dạ tò mò hỏi, nàng cũng không nghĩ ra vì sao Bộ Tranh tới nơi này phá biển.

"Phá biển gì chứ, ta không làm a." Bộ Tranh lắc lắc đầu nói.

"Không làm? Vậy Dương quản sự hà cớ gì kêu ta ngăn cản ngươi? Dương quản sự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phương thiếu gia hơi chút kỳ quái, mà vào lúc này, hắn cũng không thể không hoài nghĩ quản sự, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không hề chứng kiến sự việc.

"Chuyện này..." Dương quản sự đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngờ tới Bộ Tranh lại là vị sư đệ kia của Tần Sương, bằng không dù cho Bộ Tranh nói lời khó nghe thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không dám nói lời nào, càng không dám cho người bao vây chặn đánh.

Nếu như Tần Sương biết được chuyện này, không biết có đến trả thù hay không, mà quan trọng nhất là bị cấp trên biết được, bọn họ nhất định sẽ khiển trách mình chuyện bé xé ra to.

Bất quá, chuyện này mình chiếm lý, may mắn không phải là lỗi của mình, bằng không gặp xui xẻo lớn rồi, vì thế hắn liền kể rõ đầu đuôi câu chuyện, đương nhiên tương đối thiên vị về bản thân, hơn nữa còn nói ra suy đoán của mình.

"..."

Sau khi nghe xong câu chuyện, Lục Tiểu Dạ liền trầm mặc, nguyên lai Bộ Tranh cầm một bản thiết kế không có khả năng chế tạo tới đây, kết quả đúc kiếm phường không đúc tạo được, sau đó hắn nói ra cảm nhận về trình độ của đúc kiếm phường này là quá thấp, việc này khiến cho Dương quản sự cho rằng Bộ Tranh cố ý khi nhục đúc kiếm phường.

Nàng tin tưởng Bộ Tranh không có ác ý, chẳng qua là nói biết lựa lời mà thôi!

"Đưa bản thiết kế của ngươi cho ta xem." Lục Tiểu Dạ duỗi tay nói với Bộ Tranh.

"Cho cô...Cô xem hiểu không đấy?" Bộ Tranh đưa bản thiết kế cho Lục Tiểu Dạ, sau đó hỏi lại một câu, bộ dáng không tin tưởng Lục Tiểu Dạ cho lắm.

"Yên tâm đi, Tiểu Dạ cũng được coi như là một cao thủ đúc kiếm, tuy nhiên chỉ là lý thuyết suông, trên thực tế nàng không có chút tác dụng nào." Phương thiếu gia lên tiếng.

"Vô nghĩa, lối sống bẩn thỉu như vậy, một nữ hài tử như ta sao làm được chứ." Lục Tiểu Dạ nói. Nàng vừa nói vừa xem bản vẽ, càng nhìn lâu, lông mày của nàng càng nhíu chặt.

Chứng kiến biểu tình như thế của Lục Tiểu Dạ, Phương thiếu gia có chút tò mò. Thứ đồ gì có thể khiến nàng đăm chiêu như vậy nhỉ, về phần Dương quản sự thì lo sốt vó, nếu Tiểu Dạ tiểu thư cảm thấy bản thiết kế này có tính khả thi thì sự việc sẽ trở nên đau đầu rồi.

"Sao vậy Tiểu Dạ?" Phương thiếu gia nhìn Lục Tiểu Dạ hỏi, cảm giác có chút dè dặt.

"Bản thiết kế này là do ngươi vẽ hả?" Lục Tiểu Dạ không để ý đến Phương thiếu gia, chỉ nhìn Bộ Tranh, sau đó nghi hoặc hỏi.

"Đúng thế, không sai đâu, nếu dựa theo thiết kế của ta, nhất định có thể tạo ra trận binh rất lợi hại." Bộ Tranh cực kỳ kiêu ngạo nói.

"Không sai mới lạ, tuy rằng suy nghĩ của ngươi mang tính đột phá, kết cấu khiến người ta kinh ngạc, về mặt lý thuyết là có thể thực hiện được, nhưng thực tế thì có rất nhiều bộ phận khó có khả năng làm ra, mà một số ít có khả năng làm được thì với kỹ thuật hiện tại của Thần Kiếm vương triều chúng ta thì không thể nào đúc thành công." Lục Tiểu Dạ tức giận nói, cũng khó trách Dương quản sự nói Bộ Tranh đến phá biển, Thần Kiếm vương triều không thể nào đúc tạo ra được thứ gì từ bản vẽ này.

Rất nhiều bộ phận cần đến kỹ thuật cao cấp hơn, đồng thời, có nhiều bộ phận vẫn còn tồn tại tranh luận nhất định, tuy rằng về mặt lý thuyết là có thể tiến hành, nhưng trên thực tế cơ hồ là không thể nào.

Lục Tiểu Dạ cực kỳ kinh ngạc, không ngờ bản thiết kế này của Bộ Tranh về mặt lý luận là có thể thực hiện được, nếu không phải nàng lợi hại ở phương diện lý luận thì khó có thể nhìn ra,trình độ lý luận của nàng thậm chí có thể cao hơn trình độ cao nhất của Thần Kiếm vương triều, nhưng vấn đề là chỉ lý luận không thôi thì vô dụng, còn cần thực hành nữa mới được.

Bất quá, dù thế nàng vẫn cảm thấy bội phục Bộ Tranh, chính vì nàng biết mấy ngày trước Bộ Tranh vẫn chỉ là một tay mơ đối với đúc kiếm thuật, hiện tại không ngờ tên tay mơ này lại có thể thiết kế ra một bản thiết kế không chút sai lầm về mặt lý luận như thế, hơn nữa tiêu chuẩn còn cao như thế, điều này đích thực làm người ta cảm thấy kinh ngạc.

"Thần Kiếm vương triều không được không có nghĩa là nơi khác không được." Bộ Tranh có chút yếu ớt nói.

"Đúng là vậy, nhưng mà ngươi có thể tìm được ngay sao?" Lục Tiểu Dạ hỏi, nàng biết Bộ Tranh đang cần gấp một thanh trận binh, hắn không có khả năng chờ lâu như vậy.

"Thế thì làm sao giờ a?" Bộ Tranh nói.

"Giờ chỉ còn cách hạ thấp yêu cầu của ngươi, một vài bộ phận có thể đúc tạo ra thì đúc tạo trước, bộ phận không đúc tạo được thì tính sau." Lục Tiểu Dạ nói, thực ra đây là một cách nói uyển chuyển, gì mà hạ thấp yêu cầu chứ, kỳ thật chính là một giấc mộ không có khả năng thành hiện thực.

"Nói vậy thiết kế của ta uổng phí rồi, bản thiết kế của ta là một chỉnh thể, nếu như thiếu sót một số bộ phận thì không bằng thiết kế lại cho xong." Bộ Tranh lắc đầu, hắn thà rằng thiết kế lại lần nữa cũng không muốn nhận được trận binh không trọn vẹn, cho dù vũ khí không trọn vẹn này có uy lực không hề tầm thường.

"Không nghĩ tới ngươi lại có loại tính cách này, theo đuổi sự hoàn mỹ a." Lục Tiểu Dạ có chút kinh ngạc nhìn Bộ Tranh.

"Không phải là theo đuổi sự hoàn mỹ, nếu như sửa lại thì uy lực của cái được tạo ra sẽ có chênh lệch cực lớn so với cái ta thiết kế, hơn nữa cũng không ổn định, còn không bằng thiết kế lại." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Điều này cũng đúng, vậy sửa lại đi." Lục Tiểu Dạ hiểu được ý của Bộ Tranh, hơn nữa nàng còn hiểu rõ là đằng khác, bởi vì nàng chính là một người cởi mở với tri thức, chỉ có điều thực hành lại là một tay mơ.

"Sửa thì được thôi, ta chỉ sợ đến lúc đó lại không được nữa a, quên đi, đi xem thành phẩm trước, có lẽ sẽ gặp được vài kiện ưng ý." Bộ Tranh nói, nếu đã đến đây rồi thì cũng nên tham quan một chút, như vậy sẽ tìm hiểu được bọn họ biết làm cái gì cũng như không biết làm cái gì.

"Cúng đúng, đi theo ta nè." Lục Tiểu Dạ nói.

"Được, cửa tiệm nhà cô ở đâu?" Bộ Tranh gật gật đầu rồi lên tiếng hỏi.

"Ngươi đi theo ta thì biết." Lục Tiểu Dạ cười cười, bộ dáng thần thần bí bí, sau đó dẫn Bộ Tranh đi vào một nhà đúc kiếm phường.

"..."

Bộ Tranh trầm mặc, quan sát nhà đúc kiếm phường này, đây không phải cái nhà mình mới tới sao...

"Cửa tiệm nhà cô đây sao?" Bộ Tranh nhìn nhìn cửa tiệm cũng như những người quản sự trong này.

"Đúng vậy, chính là của nhà ta, nói đúng ra, là của Lục gia là chúng ta." Lục Tiểu Dạ cười nói, "Thế nào, bất ngờ lắm phải không?"

"Đúng là rất bất ngờ, không nghĩ tới ta lại trùng hợp đi vào cửa tiệm nhà cô, đợi chút, vì sao nhà cô mở đúc kiếm phương này mà Tần sư tỷ không cho cô dạy ta đúc kiếm nhỉ?" Bộ Tranh có chút hoài nghi, lúc ấy Lục Tiểu Dạ cũng có mặt, Tần Sương không có khả năng không có khả năng không biết, nếu như nàng làm như vậy, nhất định là có quan hệ gì đó với Lục gia hoặc là không muốn có quan hệ gì đó.

"Chắc nàng ấy sợ ta sẽ dạy hỏng ngươi." Lục Tiểu Dạ có chút ngượng ngùng nói.

"Dạy hỏng ta?" Bộ Tranh có chút ngoài ý muốn, không ngờ lại sợ mình bị một nữ nhân dạy hỏng, Tần sư tỷ này làm như ta là tiểu hài tử ấy.

"Đúng vậy, đúng vậy, Tần Sương thật sự anh minh, ngươi có biết không, Tiểu Dạ bình thường chỉ lấy việc đi quấy rối con gái nhà lành làm niềm vui mà thôi." Phương thiếu gia ở một bên vạch trần bộ mặt kia của Lục Tiểu Dạ.

"Điều này cũng đúng, ta là một người thuần khiết thiện lương, nếu ta mà chứng kiến loại hành vi này sẽ đi tố cáo ngay, để người ta treo lên đánh cho một trận nhừ tử." Bộ Tranh vô cùng chính khí nói.

"Ngươi nói cái gì?" Lục Tiểu Dạ nhìn chằm chằm Bộ Tranh, treo lên đánh một trận nhừ tử á?

"Ta nói là treo ngươi lên đánh cho một trận nhớ đời." Bộ Tranh nói.

"Huynh đệ, ngươi trâu bò lắm." Hai người Phương thiếu gia giơ ngón tay cái về phía Bộ Tranh, bội phục dũng khí của hắn, không ngờ dám nói lời như vậy trước mặt Lục Tiểu Dạ, đây chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt.

"Trâu bò đúng không, vậy các ngươi mau tới hỗ trợ, ta đánh không lại nàng." Câu nói này của Bộ Tranh khiến cho hình tượng cao lớn trước đó của hắn tức thì sụp đổ.

"..."

"Ta đánh lại nàng, nhưng nàng ấy là tỷ tỷ của ta, ta không thể động thủ đánh nàng." Phương thiếu gia cười thối lui, tựa hồ đang chờ Bộ Tranh mất mặt.

"Nàng ta là tỷ tỷ của ngươi?" Bộ Tranh ngẩn ngơ.

"Ừ, tỷ tỷ ruột." Phương thiếu gia gật gật đầu.

"Không thể nào!" Bộ Tranh lắc đầu, không tin đây là sự thật.

"Gì mà không thể, chúng ta là song sinh, ngươi không thấy ta và nàng rất giống nhau hay sao?" Phương thiếu gia sờ mặt mình nói.

"Không giống, tuyệt đối khác xa, với lại các ngươi không phải một người họ Phương, một người họ Lục sao? Sao lại là tỷ đệ ruột được!" Bộ Tranh ngơ ngác hỏi han.

Đúng thế a, hai người này không thể là huynh muội được, không nói đến khác họ, riêng hình dáng thôi cũng đã hoàn toàn khác xa nhau rồi.