Độc Bộ

Chương 190: Giống như rau cải trắng!



"Bộ Tranh, thứ cho ta đã hỏi nhiều, vật này của ngươi không phải không đáng tiền, thật ra nó rất đáng giá." Tần Thông nói.

Một năm công lực thoạt nhìn không phải nhiều lắm, nhưng loại đan dược gia tăng công lực dùng một lần này, thông thường ắt hẳn sẽ không xung đột với các loại đan dược cùng loại khác, điều này tương đương giúp giảm bớt một năm tu luyện.

Nhân sinh có bao nhiêu cái một năm cơ chứ, ăn nhiều loại đan dược này là có thể thoải mái siêu việt rất nhiều người, là đồ vật toàn bộ vũ giả cầu còn không được.

Với lại, kỳ thật một năm không tính là ít, đại đa số đều là mấy tháng, thậm chí ngay cả một tháng cũng không đến, tuy vậy những đan dược đó vẫn có người muốn đoạt lấy, tích tiểu thành đại, đạo lý này ai cũng hiểu được.

Đan dược có thể gia tăng vài năm, mười mấy năm công lực thì không phải là đan dược thất phẩm nữa rồi, đan dược đó phải có phẩm chất rất cao, nói thí dụ như đan dược thần cấp, hẳn có thể gia tăng vài chục năm công lực, nếu như có thể gặp được loại đan dược này, cơ hồ có thể nói là một bước lên trời.

Cho dù là một người rất bình thường cũng có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, chẳng qua loại đan được này mấy trăm năm chỉ xuất hiện một hai viên, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Đương nhiên, công lực gia tăng vài chục năm, nhưng nếu như cảnh giới không đột phá thì vẫn có thể không phát huy ra được loại công lực này, chẳng khác gì là có sức mạnh mà không có kỹ xảo, đến lúc gặp phải người có lực lượng kém hơn mà kỹ xảo cao hơn, vậy chắc chắn sẽ bị thua.

Dù thế nào, đan dược thất phẩm gia tăng một năm công lực này của Bộ Tranh, tại Thần Kiếm vương triều mà nói, là một đan dược rất trân quý, cũng không phải không đáng tiền theo như lời Bộ Tranh.

Trên thực tế, thói quen của Bộ Tranh là như thế, đối với thứ không cần dùng tiền để mua được, từ trước đến nay hắn đều không quý trọng, ít nhất sẽ không keo kiệt tặng cho người khác, cho nên hắn mới có thể nói thứ này không đáng tiền.

"Thứ này không tính là gì, vật nhỏ mà thôi, chúc ngài phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói, đồng thời hành lễ chúc thọ Tần Thông.

Vốn câu chúc thọ này rất bình thường, chẳng qua là Tần Thông bây giờ còn chưa tính là già, lời chúc như vậy tựa hồ có hơi quá lố một chút, nhưng Bộ Tranh dường như chỉ biết mỗi câu này, ngoài câu này ra hắn chẳng biết nói câu nào khác.

"Ha ha, được được, ta đây xin nhận." Tần Thông cười cười nói, vừa rồi hắn cũng nhìn Tần Sương một chút, thấy Tần Sương cũng không phản đối việc hắn nhận lấy, xem ra không có vấn đề gì, có chuyện gì cứ để cho các tiểu bối tự mình giải quyết,

"Phụ thân, một mình cha chào hỏi khách khứa đi, con có mấy lời muốn nói với Bộ Tranh nên phải rời đi trước." Tần Sương lên tiếng. Khách nhân cũng tới đủ rồi, người nên chào hỏi cũng đều đã chào hỏi, hiện tại nàng có thể danh chính ngôn thuận lui đi, hơn nữa, nàng còn có rất nhiều lời muốn hỏi Bộ Tranh, lúc này không ly khai thì còn đợi đến bao giờ.

"Các ngươi đừng đi theo ta, ta có chuyện riêng muốn nói với hắn, mời các ngươi tránh đi cho."Lúc Tần Sương kéo Bộ Tranh rời đi, nói với mấy người Tống Lục Châu muốn đi theo phía sau một câu.

"Nói chuyện riêng..." Đám người Tống Lục Châu không nghĩ tới Tần Sương lại dứt khoát bảo bọn họ tránh đi, vậy cũng không còn cách nào.

Bộ Tranh bị Tần Sương kéo chạy đi, hắn đột nhiên cảm thấy mình dường như có chuyện gì đó quên nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được là chuyện gì, cũng không suy nghĩ nữa, dù sao đến lúc nào đó sẽ nhớ ra.

Ngoài đại môn Tần gia, thúc cháu Lưu Bác Hỉ đang tìm Bộ Tranh ở gần đó, chẳng qua bọn họ không tài nào tìm được Bộ Tranh, giống như Bộ Tranh đã hoàn toàn biến mất.

"Bộ Tranh, ngươi ở đâu rồi?" Lưu Vĩnh Hạo hô lớn một câu, chỉ là không có tiếng đáp lại.

Bốn thúc cháu bất hạnh này, bọn họ không biết Bộ Tranh đã tiến vào Tần gia, hơn nữa còn không tim không phổi quên mất bọn họ, cũng không biết đến lúc nào hắn sẽ nhớ tới.

Trở lại bên phía Bộ Tranh, Bộ Tranh đi theo Tần Sương tới một cái viện tử, đây là viện tử của Tần Sương, bình thường ngay cả đám người Lục Tiểu Dạ cũng rất khó được cho vào đây, lần này nàng lại dẫn theo một nam nhân là Bộ Tranh đi vào, điều này khiến cho nhóm thị nữ hầu hạ của nàng cảm thấy rất kinh ngạc.

Sau khi Bộ Tranh tiến vào cái viện tử này, phát hiện ra cái viện tử này rất tao nhã, nhưng trong tao nhã ẩn ẩn một cảm giác cao ngạo nhàn nhạt, giống như toàn bộ đồ vật trong viện tử chỉ có đứng thưởng thức xa xa mà không thể khinh nhờn, giống như chủ nhân của nó vậy.

"Tần sư tỷ, chỗ này của cô rất được a." Sau khi Bộ Tranh quan sát xung quanh, liền phát ra một tiếng cảm thán.

"Thích không, vậy sau này ngươi ở lại đây đi." Tần Sương cười nói.

"Quên đi, dù sao cô cũng là nữ hài tử, mà ta là người có lão bà rồi, như vậy không tiện lắm." Bộ Tranh lắc đầu, bác bỏ đề nghị này, mặc dù cái viện tử này khá lớn, hơn nữa còn chứa không ít thị nữ, nhưng nêu như ở lại, vấn đề thanh danh khẳng định có chút vấn đề.

"Ta đây tìm một cái viện tử quanh đây cho ngươi ở, dù sao viện tử trống xung quanh có rất nhiều." Tần Sương nói, tuy rằng cha nàng là con thiếp, nhưng viện tử được phân cho cũng không ít, tùy tiện an bài một nơi không có ai ở là nằm trong khả năng.

"Được đó, nhưng ta không thể ở không tại đây, có chuyện gì ta có thể làm được thì cứ bảo ta." Bộ Tranh nói, nguyên tắc của hắn chính là như vậy,, không thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu như ăn nhờ ở đậu thì nhất định phải làm chuyện gì đó để hồi báo.

"Điều này không cần, ngươi muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề, ta có thể làm chủ, dù gì ta cũng thiếu nhân tình của ngươi." Tần Sương nói.

Nhân tình nàng thiếu Bộ Tranh thật đúng là không ít, Bộ Tranh chẳng những cứu nàng trước miệng Thiết Đầu xà, mà còn giúp nàng học được một chiêu kiếm pháp đó, chỉ riêng ân cứu mạng lúc trước, cũng đã khiến nàng muốn hồi báo lại nhiều hơn, chuyện cho ở nhờ này chỉ là chút lòng thành mà thôi.

"Ta có thể ở đây, coi như vì khi đó cô thiếu nhân tình của ta, nhưng việc này cũng không thể đại biểu cho ta có thể ở miễn phí tại đây, như vậy ta sẽ rất không quen." Bộ Tranh lắc đầu nói, rất là kiên trì, không muốn ở miễn phí tại Tần gia.

"Vậy thế này đi, ngươi không phải biết luyện đan sao, Tần gia cũng có nơi luyện đan, ta an bài ngươi đi vào đó làm việc nha." Tần Sương suy nghĩ một chút rồi nói, chẳng qua có một câu nàng không nói rõ ràng, đó là nơi đó giống như ở Thanh Vân kiếm phái, không có gì để làm, chỉ cần tùy tiện luyện chế một vài đan dược cửu phẩm là được rồi.

Đây cũng là vì muốn Bộ Tranh an nhàn, đồng thời cũng muốn hắn cảm thấy thoải mái trong lòng.

"Ừ, vừa vặn ta cũng có thể học được cái gì mới mẻ, cô có thể bảo người luyện đan của nhà cô dạy ta một chút không?" Bộ Tranh hỏi, hắn cảm thấy nơi này là thế lực cấp huyền, cho dù có bét nhất thì khẳng định cũng có kỹ thuật luyện đan cường đại hơn Linh Bảo tông rất nhiều.

Hoàn toàn chính xác, cho dù phương diện luyện đan hay kỹ thuật của luyện đan sĩ của Tần gia có kém thế nào thì khẳng định cũng tốt hơn Linh Bảo tông rất nhiều, có thể luyện chế đan dược cửu phẩm trở lên, có lẽ còn biết một vài đan phương đan dược bát phẩm.

Tuy rằng hiện tại Bộ Tranh đã mò mẫm ra cách luyện chế đan dược thất phẩm, nhưng cũng không biết được một số căn bản của luyện chế đan dược cửu phẩm, nếu như có thể học được tự nhiên là không gì tốt bằng.

"Điều này tự nhiên không có vấn đề gì, chẳng qua thuật luyện đan nhà chúng ta không cao minh lắm, đến lúc đó ngươi đừng thất vọng nha." Tần Sương gật đầu nói.

"Không sao đâu, có thể học chút nào hay chút đó." Bộ Tranh không quan tâm nói, chung quy tốt hơn không học được gì.

"Không bằng ngươi đi học thuật đúc kiếm đi, thuật đúc kiếm của Thần Kiếm vương triều chúng ta cực kỳ nổi danh, so với thuật luyện đan thì có tiền đồ hơn, chẳng qua ngươi chưa có căn bản gì cả." Tần Sương nói.

"Thần Kiếm vương triều sở dĩ gọi là Thần Kiếm vương triều cũng bởi vì nơi này chủ yếu lấy tu luyện kiếm pháp làm chính, đồng thời, nơi này cũng là địa phương đúc kiểm nổi danh, hơn nữa thời kỳ đầu, bởi vì nơi này đúc ra một thanh thần kiếm mà nổi tiếng thiên hạ, mới có thể được xưng là Thần Kiếm vương triều." Tựa hồ Tần Sương nhìn ra Bộ Tranh không biết điều này cho nên bắt đầu giải thích Bộ Tranh nghe một chút.

"Vậy thành thần kiếm kia gọi là gì?" Bộ Tranh có chút tò mò hỏi.

"Gọi là Lạc Nguyệt thần kiếm, truyền thuyết kể rằng lúc thần kiếm xuất thế, ánh trăng trên bầu trời mất đi ánh sáng, cho nên mới gọi là Lạc Nguyệt." Tần Sương nói.

"Thanh kiếm đó đang ở đâu? Trong tay hoàng tộc của Thần Kiếm vương triều sao?" Bộ Tranh tiếp tục tò mò hỏi.

"Thanh kiếm này đã sớm bị thế lực khác cướp đi, ngươi cho rằng một thế lực cấp huyền thất phẩm có thể bảo vệ tốt cho một thanh thần kiếm sao? Cho dù là thế lực cấp địa cũng rất khó." Tần Sương lắc đầu cười khổ nói.

Tuy rằng, Thần Kiếm vương triều chế tạo ra một thanh thần kiếm, nhưng cực kỳ châm chọc là, Thần Kiếm vương triều không được sở hữu thanh thần kiếm này, từ sau khi thần kiếm xuất thế, rất nhanh đã bị thế lực khác cướp đoạt, lúc đó tạo thành tinh phong huyết vũ cả Đông Việt thần châu.

Mỗi khi có vật phẩm thần cấp xuất hiện, đều sẽ khiến chuyện như vậy phát sinh, đây cũng là do nhân tính tham lam, đồng thời thể hiện ra sự chênh lệch mạnh yếu giữa các thế lực.

"..." Vào lúc này, Bộ Tranh đột nhiên ngộ ra chân lý người mạnh làm vua của thế giới này, bản thân một người có được thứ gì, cũng không phải nhìn vào giá trị của thứ đó, mà là nhìn vào thực lực của hắn như thế nào.

Nếu như, một người có thực lực yếu lại sở hữu chí bảo thì không bao lâu sau chí bảo này sẽ bị đoạt đi, thậm chí còn sẽ vì thứ này mà đánh mất tính mạng.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Bộ Tranh liền nói một câu :"Sau này ta nhất định sẽ không để lộ tiền tài ra ngoài."

"..., tuy rằng ngươi nói hơi lệch đôi chút, nhưng cũng không sai biệt lắm." Tần Sương hơi có cảm giác không biết nói gì, Bộ Tranh này tham tiền, quả nhiên cung cách nói chuyện đều chỉ xoay quanh tiền, rõ ràng là chuyện hoài bích có tội, thế mà đến mồm hắn lại biến thành tiền tài không lộ ra ngoài.

Bất quá ý tứ này cũng không sai biệt lắm, hắn có thể hiểu được điều này là tốt lắm rồi.

"Ngươi vừa rồi cần phải chú ý, cho dù ngươi có đan dược thất phẩm, cũng không thể công khai lấy ra trong trường hợp công khai đó, nếu không có ta là ngươi chịu thiệt thòi rồi." Tần Sương tiếp tục bổ sung một câu, sợ Bộ Tranh vẫn chưa khắc sâu đạo lý này.

"Vật kia rất trân quý sao?" Bộ Tranh hỏi, chuyện này hắn cũng không phải không biết, chẳng qua là hắn không biết giá trị của thứ này.

"Đương nhiên, đến ta còn muốn a, đáng tiếc thứ này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu." Tần Sương nói.

"Cô muốn hả, sao không nói sớm, cho cô nè." Bộ Tranh lại lấy ra một cái hộp.

"..." Tần Sương có chút ngơ ngác nhìn đan dược trong tay Bộ Tranh, sau đó lập tức lôi kéo Bộ Tranh vào trong nhà mới mở hộp đan dược kia ra, tức thì mùi thuốc lại tràn ngập cả phòng.

"Thứ này ngươi còn có sao?" Tần Sương ngơ ngác hỏi han.

"Còn có một viên, chuẩn bị lưu cho Tú Anh." Bộ Tranh nói.

"..." Tần Sương trầm mặc, thứ này ở trong tay Bộ Tranh sao mà giống củ cái trắng thế, một viên rồi lại một viên.