Đoạt Xá Thành Thê

Chương 126: Thiếu





Editor: Voicoi08

"Đều là người trong nhà, không cần khách sáo? Chỉ cần sau này hai vợ chồng son các em sống tốt thì cũng là không uổng phí tấm lòng của chị với anh rể em." Trương Xảo Phương cười nói xong đưa họ vào nhà, trước đó mẹ Tống biết vợ chồng họ về nên đã thu dọn gọn gàng sạch sẽ, chỉ là nhà này để một năm, thật sự có chút không dám nhìn.

Trương Xảo Trân thấy chị ba nhíu mày, cô lo lắng nói: "Chị ba, sao thế ạ?" Đây là chị không vừa ý với chồng chưa cưới của cô sao? Tuấn Đạt biểu hiện chỗ nào không đúng sao?

"A? Này, chị đang nhìn nhà ở, đã không ở nhiều năm, nhìn tường, cũng không ra cái gì?" Cô đang ở nhà lầu, bây giờ nhìn phòng ở đen thui, thấy tức giận còn hơn năm trước.

"Trời, em còn tưởng chuyện gì lớn chứ, Nếu không được thì anh chị bán đi, anh chị cũng không ở đến, tết về nếu nhà bác Tống không đủ chỗ thì về nhà mẹ ở bây giờ em cũng lấy chồng, phòng nhỏ có giường đất kia để bốn người nhà chị thoải mái ở."

Gì? Đúng nha, cô nhìn nhìn chồng, nghĩ đợi đến tối không còn ai, hai vợ chồng bàn lại, cũng đỡ việc mỗi lần vợ chồng cô về mẹ chồng lại phải dọn dẹp, còn phải chuẩn bị lò sửa.

Trương Xảo Phương ngồi vào giường đất trong phòng, cuối cùng luôn hỏi, chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi, sau kết hôn bao giờ thì vào huyện, tìm được địa điểm chưa?..... Cô hỏi một đống vấn đề mới phát hiện ra cô cũng có ngày sẽ lải nhải như vậy.

Tống Trường Lâm cũng ra ngoài nói chuyện hai câu, thấy cũng không thể ngồi mãi, anh đứng dậy ra phòng ngoài nấu nước. Vu Tuấn Đạt thấy anh rể ra ngoài, suy nghĩ một chút anh cũng đứng dậy ra ngoài.

Anh móc từ túi ra hai hộp thuốc, cười mời Tống Trường Lâm: "Anh rể, đây là em mang từ ngoài về, là đặc sản chỗ họ, anh thử xem." Anh thật sự khâm phục từ đáy lòng đối với anh rể thứ ba, người đã từng trải qua bao sóng gió này, lúc anh về nhà ăn tết còn thấy người nhà nói về anh rể ba này, anh xây dựng cơ nghiệp bằng hai bằn tay trắng, vậy mà không ngờ anh hâm mộ chưa tới nửa năm lại có thể trở thành anh em cột chèo.

Đặc sản? Tống Trường Lâm tò mò lấy một hộp nhìn, đúng là chưa thấy bao giờ, anh mở ra lấy một điếu, còn lại trả về: "Anh lấy một điếu hút thử là được, lấy nhiều chị ba em lại lườm anh." Ừ, em rể mời nên hút một điếu, nhất định vợ anh sẽ không nói gì.

Vu Tuấn Đạt bó tay, con người kiên cường như anh rể ba cũng sợ vợ sao?

Anh thấy Tống Trường Lâm lấy que đóm bên bếp, vội vàng móc bật lửa trong túi ra giúp anh rể đốt thuốc, sau đó cười nói: "Chị ba em cũng không thích mùi thuốc à? Xảo Trân cũng không thích." Cho nên anh luôn giả bộ trước mặt vợ chưa cưới thì rất ít khi hút.

Tống Trường Lâm cầm điếu hút một hơi, chậm rãi nhả khỏi, sau đó cười nói: "Có lẽ phụ nữ đều không thích mùi này, hơn nữa chị ba em đặc biệt thích sạch sẽ, lúc vợ chồng anh còn ở nhà trệt, mấy tháng phải quét tường một lần, ngày mùa đông cũng phải mở cửa thông gió, anh cũng tránh việc bị chị em bắt thay quần áo ba lần một ngày nên cũng không hút."

Cuối cùng Vu Tuấn Đạt cũng tin tưởng, Trương Xảo Trân luôn kể khổ với anh, lau cái bàn bếp mà cũng phải làm đi làm lại n lần, xem ra đúng là thật sự. Nhưng mà nhiều phụ nữ đều thích sạch sẽ, nhưng nghe lời giống Tống Trường Lâm thì đúng là không có mấy người.

Tống Trường Lâm thấy em rể mang vẻ mặt đồng tính nhìn anh, anh cười to, vỗ vỗ vai đối phương, nói: "Thật ra chiều theo vợ mình một chút cũng không có gì phải ngượng ngùng, giữa hai vợ chồng, em thông cảm với cô ấy thì tất nhiên cô ấy cũng sẽ thông cảm cho em, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to lớn, tại sao em phải đối chọi với cô ấy làm gì, đến cuối cùng thì vẫn là vậy, có ý nghĩ gì đâu? Lại nói là đàn ông làm việc lớn, tất nhiên ánh mắt để ở bên ngoài, ở nhà thoải mái một chút thì lúc em làm sự nghiệp cũng yên tâm, lúc đi ra ngoài vợ em cũng cho em đủ mặt mũi, không có gì không tốt." Anh rể thiên vị, vòng vo dạy bảo em rể, sợ vợ, có thể giúp cho gia đình hòa thuận, sự nghiệp phát triển, thực sự là mua bán có lời.

Nếu là người khác nói thì Vu Tuấn Đạt sẽ nghĩ rằng họ tìm cớ nói nhảm, nhưng Tống Trường Lâm là người đàn ông thành công mẫu mực, anh nói thì thật sự có thể tin tưởng.

Anh đang nghĩ ngợi thì thấy Trương Xảo Phương đi từ buồng trong ra, nhìn thấy thuốc trong tay chồng, cô cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng nhỏ tìm đồ.

Tống Trường Lâm thấy vợ ra ngoài, anh nhanh chóng hút hai hơi, ném tàn thuốc vào bếp lò, khi Trương Xảo Phương cầm theo túi nhỏ ra ngoài, thấy chồng đã ném thuốc, cô cười cười như khen ngợi anh rồi xoay người vào phòng.

Đi đi về về không nói một câu lại có thể khiến cho đồng chí Vu Tuấn Đạt sâu sắc cảm nhận được,

chapter content