Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 92: Có thể đứa bé vẫn chưa chết!



Mặc Tiểu Tịch nghe Thiên Dã nói vậy, có chút ngạc nhiên, chỗ hoang vu kia sao lại có bác sĩ.

Hai năm nay, cô vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ đến những chuyện có liên quan đến cái chết của đứa bé, cho nên ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhận ra được!

"Chẳng lẽ, là có người phái bác sĩ đó đi theo em sao?"

"Tỉ lệ vô tình gặp phải rất thấp, mà nếu cô ta là bác sĩ, đứa bé đã thuận lợi sinh ra thì tại sao lại vô duyên vô cớ chết đi, cho dù chết, là một bác sĩ thật sự, cũng không nên không cho em nhìn một chút đã tự mình đi xử lý." Thiên Dã suy luận, dùng lý trí để phân tích, không phải anh thông minh mà là chuyện này có quá nhiều chỗ kỳ quái.

Mặc Tiểu Tịch nghĩ tới bác sĩ kia vừa đi thì Tập Bác Niên đã đến, trên thế giới này, còn ai nhẫn tâm muốn ép cô xuống địa ngục như vậy, chỉ có anh!

Người mà cô thà rằng gánh oan ức trên lưng cũng không muốn làm tổn thương anh.

Nhưng, anh lại tàn nhẫn đoạt mất con của cô, kêu cô đi chết.

"Là Tập Bác Niên, nhất định là anh ta." Sự thật này khiến tim của Mặc Tiểu Tịch đau giống như bị dao cắt, cô không ngờ anh lại tuyệt tình với cô đến nước này.

"Có thể, không phải anh ta thì là Ninh Ngữ Yên, hoặc là hai người bọn họ hợp mưu, nhưng nếu là anh ta, đó cũng là con của anh ta, anh ta sẽ nhẫn tâm dồn nó vào chỗ chết sao?" Thiên Dã nói ra nghi vấn.

"Ai biết được, có thể anh ta muốn làm cho em hoàn toàn tuyệt vọng, muốn đẩy em vào vực sâu, chuyện gì anh ta không làm được." Mặc Tiểu Tịch tức giận đến toàn thân run rẩy.

Lúc biết đứa bé bị anh bắt đi, có thể đã không còn sống trên đời, trong lòng cô vô cùng đau đớn, không kể xiết được.

"Cũng có thể chưa chết, dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, cho nên rất khó ra tay, đừng bi quan như vậy." Thiên Dã vỗ vai cô, nói.

"Thật sao? Đứa bé có thể chưa chết?" Trong mắt của Mặc Tiểu Tịch phát ra tia sáng, mặc dù mỏng manh, nhưng có thể chiếu sáng bóng tối.

Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ háo hức của cô, đành phải nói: "Đúng! Chúng ta đi tìm xem, coi có manh mối gì không, theo anh biết, bây giờ bọn họ có một đứa con trai, là Ninh Ngữ Yên sinh trước lúc kết hôn, vì thế, ngày cưới đã được dời về sau."

"Em biết, em đã thấy đứa bé đó." Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch có chút chán nản: "Đứa bé rất đáng yêu."

Thật kỳ lạ, là con của Tập Bác Niên và Ninh Ngữ Yên, tại sao cô không có chút ghét bỏ, ngược lại cảm thấy vô cùng yêu

mến.

“ Bây giờ mà tùy tiện đi hỏi Tập Bác Niên, anh ta cũng sẽ không thừa nhận, đây là chuyện quan trọng, trước hết phải nghĩ cách đi hỏi thăm một chút, với lại chuyện này cũng không chắc là Tập Bác Niên làm. Ninh Ngữ Yên cũng có động cơ, không phải sao?” Thiên Dã sợ cô đi tìm Tập Bác Niên gây ầm ĩ, nếu có thể anh hy vọng, cô và Tập Bác Niên không dính dáng đến nhau nữa.

Mặc Tiểu Tịch cảm thấy Thiên Dã nói cũng có lý. Ninh Ngữ Yên thật sự có động cơ này, bây giờ mà tùy tiện xông lên, cô hoàn toàn không có khả năng để đánh trả.

“ Được! Vậy anh phải hỏi thăm nhanh lên, nhanh nhé.” Mặc Tiểu Tịch kéo lấy cánh tay của Thiên Dã, sốt ruột nói.

“ Anh sẽ tranh thủ! Chuyện của em chính là chuyện của anh, em nhất định phải bình tĩnh mới được.” Thiên Dã nhìn thấy cô sốt ruột như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Đêm đó, Mặc Tiểu Tịch vô cùng phấn khởi, cô nghĩ nếu đứa bé còn sống, cũng được hai tuổi, trái tim của cô đã sống lại trong một đêm.

Nhà họ Tập.

Buổi chiều, Ninh Ngữ Yên dẫn Hàn Hàn đến nhà kính phơi nắng, thằng bé vô cùng tinh nghịch, không ngồi yên một chỗ, luôn sờ mó đủ thứ để chơi đùa.

“ Hàn Hàn, lại đây ăn bánh ngọt với mẹ.” Nình Ngữ Yên vẫy tay với thằng bé.

Hàn Hàn cầm đồ chơi đi đến bên cạnh cô, há miệng nhỏ nhắn ra: “ Mẹ, Hàn Hàn muốn ăn.”

“ Chú mèo tham ăn.” Ninh Ngữ Yên mỉm cười rồi cầm lấy bánh ngọt bỏ vào trong miệng thằng bé: “ Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn, biết không?”

“ Biết rồi ạ.” Hàn Hàn vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Ngữ Yên nhấp một chút hồng trà, lơ đãng hỏi: “ Hàn Hàn, con rất thích dì hôm qua chơi cùng con sao?”

“ Thích ạ.” Hàn Hàn dùng sức gật đầu.

“ Vậy con thích mẹ nhiều hơn hay dì đó nhiều hơn?” Ninh Ngữ Yên hỏi tiếp.

Hàn Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi trả lời: “ Đều thích ạ!”

Ninh Ngữ Yên thở dài một hơi, xoa đấu Hàn Hàn: “ Chuyện này không thể được, con nhất định phải thích mẹ nhiều hơn. Bởi vì mẹ là mẹ của con, có hiểu không?”

Hàn Hàn nửa hiểu nửa không, ở trong cái đầu nhỏ của thằng bé không có suy nghĩ về những điều này, giống như thế giới của người lớn đối với nó thật sự quá phức tạp.

Sau khi Ninh Ngữ Yên dỗ thằng bé ngủ thì lập tức gọi mấy thuộc hạ đặc biệt làm việc cho cô ta đến.

“ Người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch kia lại xuất hiện, các người đi tìm ra cô ta cho tôi.” Ninh Ngữ Yên nghiêm mặt, kiêu ngạo nói.

“ Vâng!” Thuộc hạ trả lời ngắn gọn, nhanh chóng đi ra cửa.

Mặc Tiểu Tịch, nêu cô dám đến đây, tôi sẽ bầm cô ra thành vạn mảnh, nếu cô không đến, tôi cũng nghĩ cách tìm ra cô, sau đó diệt trừ cô, đừng nghĩ chơi trò ẩn hiện ở trong cuộc sống của tôi.

Tập Bác Niên đang làm việc trong văn phòng thì đột nhiên nhớ đến Mặc Tiểu Tịch, cô luôn ở thành phố này sao? Trốn cũng rất giỏi!

Mấy năm nay, chắc cô trải qua rất khó khăn, mất đi đứa bé nhất định là một đả kích vô cùng lớn đối với cô, nhưng nếu gặp lại cô, anh có quyết đoán nói cho cô biết, Hàn Hàn là con của cô không?

Làm như vậy, nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều hậu quả không thể đoán trước!

Ninh Ngữ Yên sẽ không chịu để yên, hậu quả của việc ly hôn là trực tiếp tác động đến cả nhà họ Tập và nhà họ Ninh, công ty cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, nếu Ninh Hải Thành biết Hàn Hàn không phải là cháu ngoại của ông ta, không biết có trách cứ con gái của ông ta hay không, nhưng chắc chắn sẽ giúp cô ta.

Nếu anh giáp mặt giải quyết cũng được, chỉ sợ là bọn họ sẽ chĩa mũi dùi vào Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn.

Xoa mi tâm, anh cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Mặc Tiểu Tịch đang nằm dài trong nhà một mình, Thiên Dã đã ra ngoại ô, ngày mốt mới trở về, cô cũng hiểu, những ngôi sao nổi tiếng luôn rất bận rộn, thật không biết, trước đó sao anh có thể đợi ở quán nhiều ngày như vậy, nhất định là đã dời lại rất nhiều công việc

Buổi tối, cô cảm thấy có chút buồn bực, mấy ngày nay luôn nghĩ tới chuyện của đứa bé, nghĩ tới tim cũng khô héo, thỉnh thoảng ra ngoài một lần cũng không sao, cẩn thận một chút là được.

Cô mặc một chiếc áo khoác có mũ, sau đó đội mũ lên và đi ra cửa.

Cũng may không có gặp người ở chung một khu trong thang máy, cô đi bộ trên đường, gió đêm lạnh vô cùng, hít sâu vào một hơi, cảm giác rất thoải mái.

Tập Bác Niên ăn cơm tối cùng những người bạn trên thương trường xong, nhưng không muốn về nhà liền.

Lái xe đến bên ngoài khách sạn năm sao kia, đây là nơi cô xuất hiện và cũng là nơi biến mất, không biết có xảy ra kỳ tích nữa không, để cô lại xuất hiện ở đây một làn nữa.

Anh lái xa dừng lại bên cạnh đài phun nước, mở cửa sổ ra rồi lấy một điếu thuốc đốt lên.