Đoạt Mộng

Chương 70: Cờ thưởng



"Dư Hạo, có phải Khải Khải đang theo đuổi cậu không?" Phó Lập Quần hỏi.

"Cái gì?" Dư Hạo một mặt luống cuống tháo tai nghe xuống, sau khi nghe rõ ràng thì nói: "Có cậu theo đuổi tôi ở trong mộng thì có!"

Phó Lập Quần: "Cậu đừng có mà học theo cách nói chuyện của Chu Thăng."

"Tôi muốn phát điên mất!" Dư Hạo nói, "Ngày 19 tháng 7 tôi phải nộp bản thảo rồi! Tôi sẽ phải nộp tiền nếu không giao bản thảo đúng hạn!"

"Đó chỉ là hợp đồng thôi mà." Phó Lập Quần nói, "Có nhiều vụ delay bản thảo lắm, chị dâu của cậu có quen biết một biên kịch, biên kịch đó delay bản thảo đến mức các Nhà sản xuất đứng dàn hàng một loạt trước cửa nhà, đứng đến mức khô héo luôn."

"Như vậy sao được, phải có khế ước tinh thần chứ!" Dư Hạo nói, "Thầy Trần không theo đuổi tôi, đừng có mà nói tiếp về cái chủ đề này, cẩn thận Chu Thăng lại xù lông lên."

"Cho dù anh ấy có theo đuổi cậu thật thì cậu đừng có mà đồng ý đấy." Phó Lập Quần nói.

"Tôi sẽ không đồng ý." Dư Hạo nói.

Phó Lập Quần: "Chỉ có thế thì mới có nguồn bánh gato vô tận để ăn chứ..."

Dư Hạo: "..."

Phó Lập Quần nói: "Còn 15 ngày nữa là được nghỉ hè rồi, Dư Hạo, cả cuộc đời này, tôi nhất định sẽ ghi nhớ quãng thời gian cam khổ này của chúng ta, nhớ những tháng ngày cùng chung hoạn nạn với nhau..."

Đột nhiên Dư Hạo nhớ tới một chuyện, nói: "Anh trai à, thi cuối kỳ xong, chờ em lĩnh được tiền nhuận bút thì anh giúp em đây một việc nhé?"

Phó Lập Quần: "?"

Thi cuối kỳ vẫn đúng hạn diễn ra, Dĩnh thị lúc đấy cũng xảy ra mưa rào liên tiếp, khiến cho sân trường ngập cao đến tận đùi, bàn học ở tầng một trôi nổi khắp nơi. Sau khi thi xong môn cuối cùng, Dư Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng dịch nốt ba bài báo cuối cùng, rồi nộp bản thảo!

"Dịch xong hết rồi! Vạn tuế ——!" Dư Hạo chỉ muốn ném luôn máy tính của Phó Lập Quần xuống lầu.

Trần Diệp Khải gọi cho Dư Hạo một cuộc điện thoại, nói: "Không phải anh đã bảo em dịch được bao nhiêu thì dịch hay sao? Thế mà em lại dịch hết sạch toàn bộ hả?"

Dư Hạo: "Đúng vậy!"

Trần Diệp Khải nói: "Em chờ một chút.... Em đã bỏ ra bao nhiêu thời gian? Không làm lỡ việc thi cử chứ?"

Dư Hạo cũng không rõ ràng lắm, mấy ngày nay Chu Thăng đi huấn luyện thì y cũng sẽ ngồi phiên dịch. Trần Diệp Khải nói:"Để anh liên hệ lại với bên A, trường hợp này thì phải khiến bên A thêm tiền cho em."

"Không cần đâu." Dư Hạo vội nói, "Chỉ cần đưa em 7000 là được, em nói thật đấy."

Trần Diệp Khải cúp điện thoại, cuối cùng thì tiền được chuyển vào trong tài khoản của Dư Hạo là 13 ngàn.

Dư Hạo: "..."

Trần Diệp Khải nói: "Bên A cho rằng chất lượng phiên dịch của em rất tốt, cực khổ rồi."

Dư Hạo lập tức nói: "Em mời anh ăn cơm!"

Trần Diệp Khải thì lại cười nói: "Không phải vừa mới ăn ngày hôm trước sao? Thế này là lại muốn ăn cơm cùng anh tiếp à?"

Ngày hôm trước Chu Thăng thi, đúng là Dư Hạo đã gặp Trần Diệp Khải trong nhà ăn, nên hai người đã ngồi ăn cùng nhau, mỗi lần đều trùng hợp như thế. Trong nháy mắt Dư Hạo cảm thấy lúng túng, Trần Diệp Khải nói: "Anh đùa chút thôi, Chu Thăng thi đấu có nhanh không? Sau khi kết thúc thì tụ tập chứ? Để gọi cả Hoàng Đình, Phó Lập Quần và Sầm San, đến nhà anh ăn cơm, anh sẽ làm cơm cho mấy đứa ăn, vì gần đây anh cũng đang học nấu ăn."

Dư Hạo dự định lúc về phòng sẽ hỏi qua ý kiến của Phó Lập Quần cùng Chu Thăng, bản thảo nộp xong không có vấn đề gì, rốt cục cũng có thể trả laptop lại cho Phó Lập Quần rồi. Trong thời gian này, laptop của Phó Lập Quần gần như đều bị Dư Hạo độc chiếm, phim Mỹ không xem được, game cũng không thể chơi, chỉ có thể ôn tập.

"Laptop đưa để cậu dùng mà." Phó Lập Quần nói.

"Không không." Dư Hạo rất cảm động nói, "Cảm ơn nhé, mấy ngày nay may mà nhờ có nó giúp đỡ."

Dư Hạo cảm thấy Phó Lập Quần thật sự quá tốt, y mượn máy tính của hắn để dùng thì hắn cũng chưa từng yêu cầu phải trả lại, ngay cả hành động cầm máy tính cũng chưa hề làm, cứ thế đưa máy cho y dùng hơn hai tháng liền.

"Vậy tôi để nó trên bàn nhé." Phó Lập Quần nói, "Lúc nào muốn dùng thì cậu cứ lấy là được."

Đùa gì thế, Phó Lập Quần được nghỉ hè, ai thèm cái máy tính xách tay này! Nhanh nhanh đi tìm bạn gái mới đúng!

Mấy ngày gần đây Chu Thăng rất ít khi xuất hiện ở ký túc xá, phần lớn thời gian hắn đều đi luyện tập dưới sự hướng dẫn của thầy huấn luyện, đến thuốc lá cũng không hút. Lần đầu tiên Dư Hạo nhìn thấy Chu Thăng nghiêm túc đến như vậy, giống như biến hẳn thành một người khác vậy, y muốn đến sân huấn luyện cùng Chu Thăng nhưng hắn bảo Dư Hạo đừng đến, chỉ đeo tai nghe rồi nghiêm túc luyện tập.

Dư Hạo đã hoàn thành xong hết mọi việc, cuối cùng cũng có thể đi xem Chu Thăng luyện tập, tiện mang theo cho hắn hai chai nước, mà quá trình huấn luyện của Chu Thăng cũng đã bước vào tuần cuối cùng, đã vượt qua giai đoạn huấn luyện cường độ cao rồi, bây giờ chủ yếu là luyện tập sức bền.

Chu Thăng không ở trong sân huấn luyện, Dư Hạo hỏi thầy giáo thì nhận được câu trả lời chắc chắn là hôm nay Chu Thăng muốn nghỉ ngơi nên không hề đến đây. Dư Hạo đầy một bụng nghi ngờ chờ đợi cả một buổi trưa, mãi Chu Thăng mới đến sân huấn luyện.

"Cậu đã đi đâu vậy?" Dư Hạo nói.

"Đi ra ngoài làm ít chuyện." Chu Thăng thuận miệng nói, "Quản tôi đi đâu à? Cậu là mẹ tôi chắc? Đi thôi, chơi bóng rổ đi?"

Nhiều học sinh sau khi thi cuối kỳ xong là nghỉ hè hết, nên giờ chỉ có Chu Thăng cùng Dư Hạo ở trên sân bóng rổ ném bóng, Chu Thăng còn thuận tiện giúp Dư Hạo chỉnh lại tư thể ném bóng.

"Sắp đến sinh nhật cậu rồi nha." Dư Hạo không nhịn được nhìn Chu Thăng, "Cậu là sao Cự Giải nhỉ."

"Đúng vậy." Dường như tâm trạng của Chu Thăng rất tốt, hắn đi ngang vài bước bên người Dư Hạo, dùng hai tay kẹp chặt cậu, lại làm bộ nghiêm trang nói: "Nhìn bảng rổ! Nhìn tôi làm cái gì? Chú ý cơ thể, đừng có nghiêng về phía trước như thế. Vào ngày thi đấu thứ hai, cậu muốn ăn gì?"

"Sao tôi có thể để cậu nấu cơm vào hôm sinh nhật cậu được?!" Dư Hạo nói.

"Ai nói là tôi muốn làm cơm!" Chu Thăng nói, "Nhanh nhặt lại mặt mũi đi! Chúng ta sẽ ra ngoài ăn!"

Dư Hạo ném bóng nhưng vẫn không trúng, Chu Thăng đập bóng một cái rồi thực hiện thao tác ba bước lên rổ, sau đó hắn quay đầu lại nhìn Dư Hạo nói: "Học tập chút đi."

Dư Hạo lại nói: "Thiếu gia muốn quà sinh nhật như nào?"

Chu Thăng suy nghĩ một lúc rồi ném bóng cho Dư Hạo, nói: "Thu âm cho tôi một bài hát đi? Nghe chán《Perfect 》rồi."

Dư Hạo nói: "Cái này thì có thể, chỉ cần hát thôi à? Không muốn cái gì khác ư?"

Chu Thăng: "..."

Dư Hạo: "???"

"Đúng rồi." Chu Thăng nhớ tới, "Tháng 8 tới là sinh nhật anh trai còn gì, nhưng lúc đó thì cậu ta lại đang ở Nhật Bản rồi, mua quà sớm cho cậu ta đi? Tiền của tôi phần lớn đều ở chỗ cậu còn gì, hai người chúng ta góp lại mua chút quà mừng sinh nhật đi."

Dư Hạo nói: "Được, tôi cũng nghĩ như thế."

Chu Thăng: "Anh trai là anh của mọi người, có thể mua quà đắt chút cũng được."

Dư Hạo: "Đắt như nào?"

Chu Thăng cũng không nói được: "Tự cậu xem xét đi."

Dư Hạo "Ừ một tiếng, Chu Thăng còn nói: "Cậu dùng máy tính, còn dùng một phát liền hai tháng đấy."

Dư Hạo: "Tôi biết! Ban đầu cũng định trước sẽ mua quà cho cậu ấy rồi."

Dư Hạo định dùng tiền công y kiếm được để mua một phần quà sinh nhật cho Phó Lập Quần, ký ức ngày trước Phó Lập Quần cõng y đi đến bệnh viện đa khoa, đời này y sẽ không quên đâu.

"Há?" Chu Thăng chua xót nói: "Ban đầu đã định?"

Dư Hạo nhìn Chu Thăng, lúc này điện thoại Chu Thăng kêu lên, hắn lấy điện thoại ra nghe, nói được vài câu thì mặt hắn hiện lên vẻ kỳ dị, cúp máy xong nhìn Dư Hạo: "Tiết Long tìm tôi."

"Hả?" Dư Hạo nghĩ thầm, mỗi lần phụ đạo viên tìm bọn họ thì đều không phải chuyện tốt lành gì, đừng có mà lại điều tra gì đó về cuộc đua xe đạp vào lúc này.

Ở trên tường trong phòng làm việc vẫn treo cờ thưởng "Không nhặt của rơi" của Chu Thăng và Dư Hạo, Tiết Long nhìn thấy Dư Hạo ở bên ngoài, nói: "Em tới cũng đúng lúc đấy."

Chu Thăng dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn phụ đạo viên, Tiết Long lật bảng kết quả học tập ra, nói: "Chu Thăng, em biết tại sao tôi lại tìm em không?"

Chu Thăng nói: "Em sao biết được, cũng không phải con giun trong bụng."

Dư Hạo không nhịn cười được, Tiết Long hít sâu một hơi, nói: "Chính em nhìn thành tích của bản thân xem?"

Dư Hạo: "!!!"

Chu Thăng: "Ồ."

Chu Thăng đứng thứ hai!

Dư Hạo trợn tròn mắt nhìn Chu Thăng, Tiết Long nói: "Chu Thăng."

Chu Thăng nói: "Thầy hoài nghi em gian lận à?"

Tiết Long lập tức nói: "Đương nhiên là không, người làm thầy đây sao có thể có suy nghĩ như vậy? Gọi em đến đây là để biểu dương em. Dư Hạo em cũng thi rất tốt, tiếp tục duy trì."

Dư Hạo mở bảng kết quả học tập ra, y thi được thành tích đứng thứ 3.

"Em muốn xin học bổng cho kỳ sau đúng không?" Tiết Long nói, "Cả hai đều có cơ hội."

Chu Thăng lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, tội gì không xin?"

Tiết Long nói: "Dư Hạo thì có thể, chỉ là Chu Thăng..."

"Em thì làm sao?" Chu Thăng nói.

Tiết Long nhìn Dư Hạo nói: "Hoặc là Dư Hạo, tôi đưa mẫu đơn cho em trước, em xem rồi điền vào đó, sau khi khai giảng xong thì nộp lại cho tôi. Chu Thăng, em nhìn xem đứng thứ 4 là ai."

"Chuyện này thì liên quan gì?" Chu Thăng nói, "Ồ, người này hả, tôi biết điều kiện gia đình cậu ta không được tốt."

Dư Hạo không nhận lấy tờ mẫu đơn kia, Tiết Long lại nói: "Học kỳ này em bị gửi thông báo phê bình tận hai lần, một lần là đánh phụ huynh của Thi Nê, còn một lần là kéo bè kéo lũ đánh nhau, vậy nên học bổng này tôi khó có thể cho hai em."

Dư Hạo nhịn không được nữa nói: "Mẹ kiếp cái này liên quan đ*o gì đến em? Em cũng đâu có nhận thông báo phê bình."

Chu Thăng đột nhiên cười ha hả, Dư Hạo vẻ mặt mờ mịt, Chu Thăng cười đến mức suýt chút nữa chảy nước mắt, nói: "Cậu thế mà biết nói tục à?"

Dư Hạo hiểu rõ ý tứ của Tiết Long nên y cảm thấy vô cùng phẫn nỗ, Tiết Long muốn khuyên Chu Thăng từ bỏ học bổng để nhường cho cái người đứng thứ 4 kia. Nhưng trên thực tế thì Tiết Long hoàn toàn có thể làm như vậy, chỉ cần viết lời phê bình ở phần đánh giá thành tích đạo đức thì cũng đủ khiến cho Chu Thăng không có được học bổng.

Suýt chút nữa Dư Hạo bị chọc tức chết rồi, nhưng sau khi nhìn Chu Thăng cười như thế thì tức giận trong bụng cũng tan thành mây khói.

"Không phải tôi đang cùng hai em thảo luận sao?" Hiển nhiên Tiết Long cũng rất khó chịu khi phải đưa mẫu đơn cho Dư Hạo, nhưng lại cũng rất kiêng dè việc Trần Diệp Khải trở lại trường, nên cũng không thể nói ra cái gì quá trắng trợn, nói, "Chu Thăng, em quay về suy nghĩ thêm đi, dù sao điều kiện gia đình em cũng tốt, tôi kiến nghị em nên..."

"Đơn em không cần nữa." Dư Hạo không muốn nói nhiều, y lạnh lùng nói, "Thầy tự mà giữ lại đi, thích cho ai thì đi mà cho, còn muốn như nào nữa."

"Sao em lại cứ thích chọc ngoáy thế hả? Dư Hạo!" Tiết Long có vẻ như muốn dứt khoát không quen biết Dư Hạo.

Chu Thăng: "Tại sao lại không cần! Đương nhiên là cần rồi! Nào! Tôi điền giúp cậu!" Hắn cầm lấy đơn xin cấp học bổng, vừa vặn lúc đó có người đững ngoài gõ cửa phòng làm việc, thanh âm của Trần Diệp Khải vang lên: "Thầy Tiết, thầy có trong phòng không?"

"Thầy Trần?" Nhất thời Tiết Long có chút kinh hãi, làm sao lại lọt thông tin nhanh vậy được? Không nhanh đến vậy chứ?

Chu Thăng cùng với Dư Hạo cũng có chút mờ mịt, Chu Thăng lập tức nói: "Có nhé, Khải Khải, anh làm gì đấy? Mau vào đây ngồi chút đi!"

Tiết Long: "..."

"Muốn đến đây ngồi chút ấy mà."

Trần Diệp Khải đẩy cửa đi vào, phía sau còn có Hoàng Đình đi theo, cùng đi vào còn có cả nữ phóng viên mà Dư Hạo với Chu Thăng từng gặp qua một lần khi trước. Nữ phóng viên kia cũng như quen thuộc mà vắt chéo chân ngồi xuống, cười nói: "Ôi, may vẫn còn kịp, không qua hai ngày nữa trường học lại không có người!"

Hoàng Đình nói: "Thật trùng hợp, chúng tôi đại diện cho bên đồn đến đưa cờ thưởng cho hai bạn học này."

Trần Diệp Khải nói: "Trong kỳ nghỉ hè thì cứ treo trong phòng làm việc, lúc nào đi học thì lấy lại sau?"

"Treo treo treo!" Chu Thăng nói, "Còn có hai cái cơ à? Viết cái gì đấy?"

Hai cái của cờ thưởng đều viết lời cảm ơn đối với Chu Thăng và Dư Hạo.

Cờ thưởng đầu tiên đến từ đồn khu vực huyện Phong Dương: Kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa hăng hái làm)

Cờ thưởng thứ hai đến từ đồn công an thành phố Dĩnh: Khôn ngoan chống lại kẻ xấu.

Tiết Long: "............."

"Tiện thể phỏng vấn hai anh chàng đẹp trai này chút." Nữ phóng viên kia nói, "Chị tên Quân Quân, hai em gọi chị Quân là được."

Trần Diệp Khải chú ý tới cái liếc mắt ra hiệu của Dư Hạo, giây sau đã hiểu ý: "Đúng rồi, hai đứa ở đây làm gì?"

"Nhận đơn xin học bổng." Chu Thăng nói, "Mới vừa nhận của Dư Hạo xong, đang chuẩn bị nhận của em."

"Ồ! Không tệ nhỉ!" Quân Quân nói, "Cầm học bổng rồi có mời ăn không?"

"Nhất định có!" Dư Hạo lập tức nói.

Tiết Long triệt để hôn mê, ba cái cờ thưởng được treo lên, Dư Hạo nói: "Nghỉ hè này em không về nhà, cho em cầm về phòng ngủ đi?"

Trước đó, cờ thưởng "Không nhặt của rơi" là bởi vì Trần Diệp Khải nên mới được nhận, Dư Hạo thuận tiện để anh treo nó trong phòng làm việc, hiện tại Trần Diệp Khải chuyến đến văn phòng của Lương Kim Mẫn, lại thêm việc anh không còn ở ban chủ nhiệm nữa nên có thể tháo xuống. Chu Thăng nghĩ cũng phải, đơn giản không làm gì khác, nhìn Tiết Long nói: "Cờ thưởng chúng em sẽ lấy về."

"Chị bắt đầu phỏng vấn nhé." Quân Quân mở bút ghi âm, Trần Diệp Khải nói: "Thầy Tiết?"

"Rất vinh hạnh! Rất vinh hạnh!" Tiết Long nhìn theo chiều gió rồi lật mặt còn nhanh hơn lật sách, ngay lập tức đưa tờ đơn cho Chu Thăng, nói, "Thành tích học tập của hai bạn học này cũng đứng hàng đầu!"

Dư Hạo nghĩ thầm, Tiết Long khi trở nên buồn nôn đến một cảnh giới nhất định thì đã có một vẻ đẹp quỷ dị rồi.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, ba người ở ngoài nghe Dư Hạo tố cáo một cách căm phẫn sục sôi xong thì nhất thời cười đến mức không đứng thẳng nổi. Trần Diệp Khải muốn mời cơm, nhưng tuần sau Chu Thăng còn phải tham gia đua xe đạp, nên đặc biệt chú ý đến phối hợp ẩm thực, cuối cùng chỉ có thể hẹn sau khi thi đấu kết thúc thì lại tụ tập.

Trong phòng ngủ.

"Bọn mày thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy có thể thỉnh thoảng gọi cho tao một lần được hay không?" Phó Lập Quần nhìn cờ thưởng xong, trong lòng hắn thực sự thấy trống vắng, "Chúng ta thật sự là bạn cùng phòng đấy à?"

Chu Thăng nói: "Lần tới tao nhất định nhớ thông báo cho bọn họ, thêm tên mày ở trên cờ thưởng, mày chỉ cần nằm im trong phòng là được."

Phó Lập Quần sảng khoái: "Vậy thì tốt hơn, như vậy thì cũng sẽ không bị chị dâu mày mắng cả ngày nữa, cô ấy cứ nói tao ngày nào cũng chỉ nằm ườn trong phòng."

Dư Hạo: "..."

Ngày hôm sau, Chu Thăng vẫn đi huấn luyện, chung quy Dư Hạo vẫn cứ nghi ngờ Chu Thăng gần đây đang lén lén lút lút gì đó, có phải là lại đi ra khỏi trường nữa không. Vừa vặn tối nay Phó Lập Quần cũng rời trường về nhà, Dư Hạo liền nói: "Anh trai, đi mua quà sinh nhật cho Chu Thăng cùng không?"

"Mua cái gì?" Phó Lập Quần nói, "Tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này đây, tôi cũng phải mua quà nữa."

"Đến lúc đó cậu mua cho cậu ta cái banh ga tô đi." Dư Hạo nói, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, tiền thì đã chuẩn bị đủ rồi."

Phó Lập Quần đồng ý một cái, kéo khóa túi thể thao lại, nhét hai tay vào trong túi quần rồi đi dạo phố cùng Dư Hạo. Đi ra ngoài cùng với Phó lập Quần, Dư Hạo có thể cảm giác được ánh mắt của các cô gái bắn đến từ bốn phương tám hướng, thật giống như lúc đi ra ngoài cùng Trần Diệp Khải vậy, nhưng mà đi cùng Chu Thăng thì lại hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác này... Rõ ràng giá trị nhan sắc của Chu Thăng cũng rất cao nha!

"Mua đồ tầm bao tiền?" Phó Lập Quần đứng trong trung tâm thương mại nói, "Nói đi, anh đây giúp cậu chọn."

Dư Hạo nói: "Tầm 8... 9000 nhỉ? Không vượt quá 10000, chừa chút tiền để dành làm phí sinh hoạt cho học kỳ sau, học phí thì có khoản vay hỗ trợ học tập sinh viên, cái có thể mượn thì đều mượn được, xong xuôi rồi. Cậu cảm thấy mua điện thoại di động có được không?"

Phó Lập Quần cười nói: "Mẹ kiếp."

Dư Hạo: "??'

Phó Lập Quần nói: "Đồ đắt nhất chị dâu cậu tặng tôi cũng tầm hơn 10.000."

Dư Hạo nói: "Tôi không tiêu đến 10000 đâu."

Phó Lập Quần: "Thẻ tín dụng của chị dâu cậu có hạn mức 300.000, muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu. Cậu mới có được bao nhiêu tiền chứ, đây hẳn là tổng tiền lương thu nhập trong hai tháng của cậu rồi nhỉ!

"Không thể so sánh như vậy được." Dư Hạo cười nói, "Chị dâu là sợ cậu có gánh nặng tâm lý. Tôi nghĩ muốn mua điện thoại di động, sau đó lại mua thêm cho cậu ấy một đôi giày đắt tiền chút..."

"Mua điện thoại như nào? Phó Lập Quần nói, "Anh trai mang cậu đi mua giày đi!"

"Đợi một chút..." Đột nhiên Dư Hạo nhìn thấy Chu Thăng đang đứng trên thang cuốn tự động, đang dọc theo đi lên lầu hai trung tâm thương mại, nói, "Chu Thăng không đi huấn luyện, chạy đến đây làm cái gì?"

Chu Thăng vẫn mang vẻ biếng nhác như cũ, đứng ở trước một cửa hàng thú cưng nhìn mấy con chó một lúc rồi lại đi dọc theo lối đi của trung tâm thương mại, rồi tiếp đó lại đi dọc theo các hàng quán thủ công mỹ nghệ.

"Há?" Phó Lập Quần liếc nhìn đầy vẻ nghi hoặc, nói, "Theo dõi cậu ta không?'

Dư Hạo vẫn chưa lấy lại tinh thần, Phó Lập Quần lại nói: "Còn đi nữa không? Cửa tiệm kia còn phải đóng cửa nữa đấy, muốn biết cái gì thì cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ta là được, dựa vào quan hệ của hai người, cậu ta còn dám gạt cậu nữa à?"

Dư Hạo nghĩ thầm bỏ đi, để cho Chu Thăng có chút không gian của riêng mình, không nên hỏi dài hỏi ngắn với hắn nhiều quá, có lã là do áp lực lớn nên muốn đi giải sầu chút? Nếu như cậu ấy không muốn nói cho y biết thì cũng có lý do để không nói cho y, y sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, quay sang nhìn Phó Lập Quần nói: "Đi thôi, đến cửa hàng đấy đi."