Đoạn Tình Kết

Chương 74



“Phụ vương, người này là ai vậy?” Bắc Đường Diệu Nhật chợt chỉ Ngôn Phi Ly, hiếu kì hỏi.

Ngôn Phi Ly thầm sợ hãi, yên lặng nhìn hắn.

“Hắn là…” Bắc Đường Ngạo suy nghĩ một chút, “Nghĩa phụ của ngươi.”

Ngôn Phi Ly nghe vậy, lòng có chút nhói. Tuy sớm biết kiếp này không thể có một mối quan hệ chính thức với hài tử, dù có, cũng chỉ là “nghĩa phụ”, không thể không đau lòng.

Bắc Đường Ngạo đặt hài tử xuống, dẫn tới trước mặt Ngôn Phi Ly: “Nhật nhi, gọi một tiếng nghĩa phụ đi.”

Bắc Đường Diệu Nhật nhìn Ngôn Phi Ly, ngoan ngoãn gọi: “Nghĩa phụ.”

Ngôn Phi Ly có phần cảm động, rất muốn đưa tay ra ôm lấy con, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ mỉm cười: “Ly nhi đã lớn rồi.”

“Ly nhi?” Bắc Đường Diệu Nhật có chút nghi hoặc.

Ngôn Phi Ly chợt nhớ ra, Bắc Đường Ngạo vẫn luôn gọi nó là “Nhật nhi”, biết cái nhũ danh ngày xưa mình gọi đã không cần nữa rồi.

Bắc Đường Ngạo phất tay gọi thị vệ, bảo bọn họ dắt ngựa đến, ôm lấy Diệu Nhật lên ngựa, nói với Ngôn Phi Ly: “Đưa chúng ta đến mã tràng, xem mã vương ngươi đích thân nuôi dưỡng.”

Ngôn Phi Ly cả kinh: sao hắn biết?

Nhìn Bắc Đường Ngạo, thấy hắn bí hiểm nhếch môi, mỉm cười.

Lúc Lưu Thất trông thấy Ngôn Phi Ly đưa Bắc Đường vương và thế tử tới mã tràng, sợ đến tí thì té ngựa.

“Thảo dân tham kiến vương gia.”

“Đứng lên đi.”

Lưu Thất đứng lên, trộm nhìn Ngôn Phi Ly ở bên cạnh Bắc Đường Ngạo, dùng nhãn thần hỏi ý, nhưng chỉ thấy y cười gượng.

Bắc Đường Diệu Nhật lần đầu đến mã tràng, rất hưng phấn, ngồi phía trước Bắc Đường Ngạo, nhìn đàn ngựa hoang khí thế tràn đầy mà chạy băng băng trên thảo nguyên, mắt đen mở lớn.

“Phụ vương, phụ vương, chúng ta để Mặc Tuyết theo chúng a?”

“Nga? Nhật nhi không sợ sao?”

“Không sợ!”

“Tốt lắm, phụ vương đưa ngươi đuổi theo chúng.” Bắc Đường Ngạo hào khí bừng bừng, ôm chặt nhi tử, vung roi, Mặc Tuyết bốn vó khởi, đuổi theo đàn ngựa.

Ngôn Phi Ly thấy thế, vội vã thúc ngựa theo sau.

Bọn họ đuổi theo đàn ngựa hoang, Diệu Nhật lại ầm ĩ muốn đi săn, thế là lại vào núi, săn thú mới về.

Buổi chiều, tiểu gia khỏa tinh lực tràn trề nói thế nào cũng không chịu về, đành lại ở lại ngoại ô. Điều này trái lại, rất hợp ý Bắc Đường Ngạo, hắn sớm đã sai người để ý đến biệt viện ngoại thành rồi, định chuẩn bị cùng Diệu Nhật tới ở mấy ngày.

“Nghĩa phụ, nghĩa phụ cũng đến đi, về với Nhật nhi.” Cuối cùng vẫn là phụ tử thân tình, Bắc Đường Diệu Nhật chỉ nửa ngày đã quấn quít lấy Ngôn Phi Ly, rất thân thiết với y, kéo ống tay áo y không muốn rời.

Ngôn Phi Ly sao có thể chịu nổi? Đành phải nhìn Bắc Đường Ngạo.

“Phi Ly, ngươi cũng đi cùng đi.” Bắc Đường Ngạo nhàn nhàn nói.

Lưu Thất may mắn bồi bọn họ đến tận ngọ, được Bắc Đường vương ban thưởng rất nhiều, trong lòng tuy vui vẻ, nhưng vẫn lo lắng, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ hỏi Ngôn Phi Ly: “Ngươi muốn theo bọn họ về sao?”

Ngôn Phi Ly nhìn cha con Bắc Đường Ngạo và Diệu Nhật đang theo sát con mồi phía trước, gật đầu.

“Không sao chứ? Ngươi không phải đã rời khỏi Tứ Thiên Môn rồi sao?” Lưu Thất lo lắng nhìn y.

Ngôn Phi Ly cười xòa: “Không sao, môn chủ sẽ không làm khó ta, không có việc gì đâu.”

“Được rồi. Ngươi phải cẩn thận, ta thấy Bắc Đường vương đối với ngươi cũng không tệ.” Lưu Thất quan sát cả ngày cũng thấy quan hệ giữa bọn họ có vẻ rất tốt, Bắc Đường vương cũng không làm khó Ngôn Phi Ly. Lòng lại hiếu kì, không biết vì sao tiểu Ngôn khi đó lại rời đi.

Chạng vạng, Ngôn Phi Ly theo đại quân xuất du của Bắc Đường Ngạo trở về biệt viện nơi chân núi. Tôi tớ ở đây đã sớm chờ ở đại môn, đón bọn họ vào.

Bắc Đường Diệu Nhật hôm nay dùng tiểu cung của nó săn được thỏ rừng, hưng phấn không thôi. Bắc Đường Ngạo thấy vậy, liền gọi trù tử tới, làm thịt thỏ, nấu thành canh.

Diệu Nhật ở bên nói: “Phụ vương, canh thịt thỏ đưa về phủ một chút đi.”

“Đưa về phủ làm gì?”

“Cho Huy nhi nếm thử a. Đừng quên nói cho hắn biết, là do ta bắt được đấy.”

“Hảo. Nhật nhi nghĩ đến đệ đệ, thật là một ca ca tốt.”

“Hắn không phải đệ đệ ta.”

“Nói bậy!” Bắc Đường Ngạo trầm mặt.

Diệu Nhật le lưỡi, biết mình lỡ lời, vội chạy đến bên Ngôn Phi Ly. “Nghĩa phụ, hãy nếm thử thịt thỏ của Nhật nhi nha.”

“Hảo.” Ngôn Phi Ly không hiểu bọn họ đang nói về chuyện gì, chỉ cần thấy Nhật nhi là y thỏa mãn rồi.

Buổi tối, ba người cũng dùng bữa, ngồi cùng một chỗ thấy sao mà hài hòa. Ngôn Phi Ly vốn có phần cố kỵ, nhưng chỉ cần Diệu Nhật kéo ống tay áo y, y liền chẳng còn để chi trong lòng nữa.

Trên bàn cơm, Bắc Đường Ngạo không nói câu nào với y, chỉ có Diệu Nhật hưng phấn mà nói không ngừng. Ngôn Phi Ly đối với đứa con thương nhớ không nói được gì nhiều, chỉ chăm chú lắng nghe nó nói, luôn mỉm cười với nó, ăn cũng không để ý.

Mãi mới xong được bữa cơm, Bắc Đường Diệu Nhật một bên vừa kéo phụ vương luyện công, một bên lại khoe khoang sự lợi hại của bản thân với nghĩa phụ, nhiều việc khỏi bàn ấy! Một vài nha hoàn phó dịch trong biệt viện có chút kinh ngạc, biết tiểu thế tử tuổi tuy nhỏ, nhưng tính tình lại rất cao ngạo, trời sinh hơi lạnh nhạt, rất ít thấy nó hưng phấn, lúc này mới thấy nó giống hài tử cùng trang lứa.

“Nghĩa phụ, ta rất thích người, sao trước đây người không đến thăm ta?” Bắc Đường Diệu Nhật quậy đủ một ngày, cuối cùng cũng mệt mỏi, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nằm trong chăn nắm lấy tay Ngôn Phi Ly hỏi.

Lòng Ngôn Phi Ly đau xót: “Nghĩa phụ bận quá, chẳng có thời gian thăm ngươi.”

“Vậy sau này nghĩa phụ đừng đi nha, mãi theo Nhật nhi nha.” Diệu Nhật rất ít khi làm nũng thế này, nhưng với Ngôn Phi Ly cứ tự nhiên mà nói vậy.

Ngôn Phi Ly cứng người, không biết phải đáp sao, ngực đau lắm, vành mắt cũng đỏ lên. Hồi lâu, mới nhẹ đáp: “Nhật nhi mệt rồi, ngủ đi thôi.”

“Ân… Nghĩa phụ không gọi ta là Ly nhi sao?” Diệu Nhật nhắm mắt, lẩm bẩm: “Ly nhi… cũng được… Trước đây… Phụ vương… gọi…” Nói chưa xong, tiểu nhân nhi đã trầm trầm ngủ.

Ngôn Phi Ly yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, mãy cũng không muốn rời. Không biết đã bao lâu, mới dè dặt rút bàn tay lại, chậm rãi đưa bàn tay nhỏ vào chăn, dém chăn cho con, hôn nhẹ vào trán con, lưu luyến ly khai gian phòng.

Bên ngoài, trăng thật sáng, thật cao, thật xa, dịu dàng chiếu tỏa, kiểu khiết mà viên mãn.

Ngôn Phi Ly lại nhìn, ánh sáng nhàn nhạt cũng tỏa ra từ người nọ, tay áo bạch sắc phiêu dật như tiên.