Đoàn Sủng Tiểu Kiều Của Baba Bạo Quân

Chương 13: Công chúa, ngài mau buông tay!



Nếu bé con lấy được một đồ vật thích nhất thì Cố Dập Hàn liền thưởng cho người tặng đồ vật này.

Đôi mắt mượt mà của Cố Nặc Nhi đảo qua văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút và nghiên mực), sách cổ thư tịch, một đống bạc, đồ trang sức, bức tranh…

Hơn nữa ngày cũng không phản ứng.

Người phía dưới nhìn mà nôn nóng.

Rốt cuộc thì tiểu công chúa thích cái nào? Sao còn chưa chọn được?

Cố Dập Hàn đặt Cố Nặc Nhi ở trên bàn, tầm mắt của mọi người ở đây đều dừng lại trên người bé con này.

Cố Nặc Nhi bò đến sách vở trước mặt, tay nhỏ đẩy đẩy hai cái, giống như không có hứng thú tí nào.

Bé xoắn mông nhỏ, lại chạm vào đồ trang sức, vẫn là không cầm lấy.

Cuối cùng Cố Nặc Nhi dường như cảm giác có một tia khí đen mới loé ngang qua.

Bé con vội vàng ngẩng đầu, đi tìm ngọn nguồn của tia khí đen này.

Bé chớp đôi mắt to, trong suốt mà đảo qua tất cả mọi người.

Bỗng nhiên tầm mắt tạm dừng ở một nơi, một ma ma cúi đầu đứng ở một góc khuất.

Trên eo của bà ta có một tầng khí đen nhàn nhạt lượn lờ.

Hiển nhiên người khác không nhìn thấy được.

Trong miệng Cố Nặc Nhi nói thầm: “Đánh người xấu.”

Hai tay nhỏ của bé ôm góc bàn, trượt theo khăn trải bàn.

Tiểu gia hoả như một cái bánh bao sữa lập tức ngã thành hình chữ X trên thảm mầm mụp.

Trong lòng người bên cạnh căng thẳng.

Sợ tiểu công chúa ngã đau.

Nhưng Cố Nặc Nhi tự mình nâng mông nhỏ một lần nữa ngồi dậy.

Sau đó nhanh chóng mà bò đến nơi có khí đen.

Cố Dập Hàn đứng lên: “Nặc Nặc, con muốn đi chỗ nào?”

Ánh mắt mọi người đuổi theo tiểu công chúa, cho đến khi bé bò đến trước mặt một ma ma.

Cố Nặc Nhi bò đến mệt mỏi.

“Hô… nghỉ ngơi nghỉ ngơi…” Bé con cố gắng ngồi thẳng thân mình, ngửa đầu nhìn ma ma kia.

Không biết vì sao ma ma lại khẩn trương đến mức trên trán có một lớp mồ hôi lạnh.

Nhìn nhóc con ba tuổi này, hiển nhiên vẫn là một đứa trẻ con.

Ánh mắt cũng tràn ngập ngây thơ cùng chất phác, liên tục chớp mắc chọc người người yêu thích.

Nhưng mà bà ta vẫn khẩn trương như cũ, vô thức mà nắm chặt góc áo.

Khuôn mặt ma ma nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói: “Tiểu công chúa, ngài có gì phân phó?”

Cố Nặc Nhi nghiên đầu, xác nhận khí đen là từ trên túi nhỏ trên người bà ta.

Tiểu gia hoả vươn hai cánh tray trắng nhỏ trực tiếp nhào đến trên đùi ma ma.

Sau đó nhanh chóng bò về phía trước.

Cho đến khi cầm được túi thơm bên hông của ma ma mới dừng lại.

Trong phút chốc sắc mặt ma ma trở nên vô cùng hoảng loạn.

“Công chúa, ngài mau buông ra!”

Không nghĩ tới không chỉ Cố Nặc Nhi không buông tay.

Mà còn dùng giọng nói bập bẹ của mình mà kêu to: “Ở đây có đồ xấu.”

Kiều quý phi từ trên ghế đứng dậy, nàng khẽ nhíu mày.

Từ khi Cố Nặc Nhi được một tuổi, dường như bé con rất có linh tính, có thể dự cảm được sẽ có chuyện xấu xảy ra.

Đã có lúc Kiều quý phi muốn mang Tiểu Nặc Nhi một tuổi đi tạ lễ chùa Thái Thuỷ.

Nhưng lại không nghĩ rằng trước khi xuất phát, bé con này lại khóc không ngừng.

Thậm chí ôm giường, một mực không chịu đi.

Ban đầu, Kiều quý phi còn tưởng rằng, Cố Nặc Nhi không muốn ra cửa nên cáu kỉnh.

Đến buổi tối mới biết được, đường lên núi chùa Thái Thuỷ có sơn tặc tập kích.

Không chỉ có vài người bị thương mà còn nghe nói, có một nha hoàn rơi xuống vách núi!

Có thể biết trước chuyện tốt xấu còn xảy ra vài lần.

Cho nên đến bây giờ Kiều quý phi cùng bé con có một cái ăn ý.

Nàng biết, Tiểu Nặc Nhi luôn nghe lời ngoan ngoãn, không bao giờ làm chuyện gì mà không có đạo lý.

Lúc này, mắt phượng của Kiều quý phi trầm xuống.

Nàng nhìn về phía đại cung nữ Uyển Âm bên cạnh: “Ngươi đi tra xem, trên người ma ma kia mang theo thứ gì.”

“Vâng!”

Mắt thấy đại cung nữ bên người quý phi đi tới, biểu tình của ma ma càng lúc càng loạn.