Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)



Thường Yến Hành rên lên một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay cô ngậm vào trong miệng, khẽ cắn một cái, một tay siết chặt phần thịt trong đùi của cô, dưới thân vẫn chưa từng ngừng lại, nặng nề va chạm, tùy ý cọ xát, lăn lộn Phùng Chi đến nỗi mái tóc rời rạc, gương mặt ửng hồng, miệng nhỏ đóng mở thở dốc rên rỉ không ngừng, Yến Hành Yến Hành gọi đến tim hắn mềm nhũn: “Có sảng không, muốn mạnh thêm chút nữa sao?”

“Không thể muốn.” Phùng Chi nghe hắn còn muốn mạnh hơn, bị hù dọa mà ngồi bật dậy, Thường Yến Hành không nghĩ tới cô sẽ ngồi dậy, không khống chế được mà đâm sau một cái, thế là phá cửa tử cung, tức thì nghe thấy cô thét chói tai ôm chăt vai hắn, cả người co rúm lại run lên, mà bên trong lại bị cô siết chặt không thoát được, mã mắt vừa bị hút chặt, vừa bị dòng xuân thủy nóng bỏng xối thẳng vào, phần hông của hắn căng cứng lại, nhưng tư vị thật sự quá sung sướng hắn cũng luyến tiếc bắn ra, cắn răng nhịn xuống tiếp tục đẩy mạnh vào bên trong, chợt thấy mã mắt giống như bị thứ gì đó chích vào, vừa tê vừa đau, tức khắc không giữ được, gầm nhẹ một tiếng, tịch dịch trắng đục trào ra, thật nhiều, nhất thời tiết không hết.

Phùng Chi đẩy ngực hắn, thật không biết xấu hổ, cũng bắn ra rồi còn ăn vạ ở trong người cô, nhét một cây to như thế khiến người ta trướng trướng khó chịu, uể oải trách: “Nhị gia ra ngoài đi.”

Thường Yến Hành đâu chịu, hôn gò má mướt mồ hôi của cô, cười khẽ hỏi: “Mới rồi dùng cái gì chích tôi?”

Phùng Chi kinh ngạc mở to mắt: “Chẳng lẽ có rệp?” loại này trời nắng nóng này của Thượng Hải, ván giường thậm chí đệm giường sẽ có rệp, cô sợ nhất mấy con này, da cô vốn trắng, bị cắn sẽ bị mấy nốt đỏ không nói, còn vừa đau vừa ngứa.

Thường Yến Hành cười lắc đầu, nào phải con rệp, rõ ràng là cô ong nhỏ chích người.

Phùng Chi ôm lấy vòng eo của hắn, đợi lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Nhị gia, ca hát ở nơi như Đại Thế Giới có thể giữ mình trong sạch được sao?”

Thường Yến Hành vuốt ve lưng cô, nhàn nhạt nói: “Em cho rằng người như Tiểu Kim Bảo chỉ ca hát ở Đại Thế Giới thôi sao? Đàn ông ra vào nơi đó toàn là người từng trải, ra sức tiêu tiền bao con hát làm vui sao? Thật sự là do cô ta hát hay nhảy đẹp hảo? Ngây thơ, chẳng qua là muốn làm tình với cô ta mà thôi.”

Hắn nói lời thô bỉ cũng chẳng thèm tô son trát phấn cho nó: “Không muốn bị làm? Ông chủ Hoàng không đáp ứng được sao, ông ta sẽ có rất nhiều thủ đoạn để cô ta sống không bằng chết, chỉ phải phục tùng nghe lời. Cô gái tên là Nguyệt Mai kia, tự nguyện bước lên sân khấu của Đại Thế Giới thì hai người đã là người lạ rồi, sau này không gặp mặt thì đừng gặp lại nữa.”

Phùng Chi nghe mà ngơ ngẩn: “Nguyệt Mai thật sự là cùng đường, cô ấy cũng không muốn!” Chờ một chút mới nhấp môi nói: “Nhị gia có thể hay không….”