Đoá Hoa Màu Nắng - Hạ Tàn

Chương 12: Trời đông



Đám người hầu rất nhanh đã đi báo cáo chuyện Đại Hoàng Tử Darius cùng Tam Hoàng Tử Henry đánh nhau tại đại điện đến cho Hoàng Đế. Ông tức giận truyền lệnh xuống cấm túc Darius 3 ngày sau đó

Henry đang đứng bên hiên đình hóng gió thì một tên tình báo đã chạy đến quỳ xuống sau lưng anh. Hắn vui vẻ cất tiếng gọi – Hoàng Tử! Tên kia đã bị cấm túc rồi ạ!

Henry hài lòng phẩy tay ra hiệu cho hắn lui ra ngoài. Đợi người đi anh hả dạ chạm tay lên vết thương đang ửng đỏ trên mặt nghĩ – “Chiêu này dùng cùng tốt đấy chứ! Chỉ là chút thanh danh với ngươi chắc cũng không ảnh hưởng là mấy chứ Darius?”

Đang hả hê vui sướng thì anh chợt nhớ ra chuyện gì đó. Nay cũng đến ngày anh hứa sẽ đi ngắm hoa cùng Lyli. Thấy cũng đến giờ gặp mặt anh liền quay bước rời khỏi chốn hoàng cung bon chen này.

Henry theo lời hứa đi đến dinh thự nhà Lyli đứng đợi bên ngoài.

Người canh gác thấy anh đến cũng liền niềm nở chào đón – Tam Hoàng Tử người đến rồi! Mời ngài vào trong!

Henry cuối đầu từ chối – À tôi đứng đây đợi được rồi! Không phiền!

Ả nô tì thân cận của Lyli liền vội vàng chạy vào bên trong báo cáo – Tiểu Thư! Tam Hoàng Tử đến rồi!

Cô đứng trước gương chỉnh lại bộ đồ đang mặc rồi vui vẻ đi ra ngoài đón anh.

Lyli bước đến bên Henry với bộ váy trắng xinh đẹp cùng mái tóc dài được tết gọn gàng. Nhít lại gần hơn cô khoác tay anh dịu dàng nói – Nay mình đi xe đi! Được không!

Anh khó chịu kéo tay cô ra đáp– Dịch Chuyển cho nhanh... Anh có còn vài việc phải về sớm!

Trên nụ cười của cô có chút thất vọng. Miễn cưỡng cô đáp lại anh – Vậy đi thôi!

Thiên Không Thức Tử - Dịch Chuyển!

Dòng pháp thuật sáng loá hiện lên đưa cả hai đến đồi hoa Tulip đó.

Chuyển đến vài ngày trước

Đứng trước tủ đồ, Haan nhìn vài ba bộ đồ đã cũ nát của mình Haan thở dài một tiếng rồi đóng sầm tủ lại. Căn nhà đã cũ nát còn không phải nhà của cô, hết tháng thuê rồi cô còn nợ người ta 3 tháng tiền nhà chưa trả.

Nằm trên giường cô trằn trọc bứt rứt – Ơi... Chết tiệt lại phải đi làm cái công việc đó... Mình chẳng muốn làm đâu...

Nhìn cái gương chưa đồ bên góc tủ cô cắn răng ngồi dậy đi đến mở nó ra.

Bên trong là một tá những trang sức đắc tiền cùng bộ đồ rất lộng lẫy. Cô ngậm ngùi cầm nó lên mặc vào người rồi lê thân đến Tửu Lầu Hương Khê xin làm vũ công múa tại đó để lấy tiền kiếm ăn.

Vì chưa nổi tiếng mấy cô cũng bị bòn tiền đi mất. Cầm trên tay vài đồng bạc lẻ sau cả đêm nhảy muốn rụng rời tay chân cô ngao ngán nhìn – Không lấy tiền tiếp thì có mà ăn cám sống qua ngày... Kinh tởm thật... Nhưng biết sao bây giờ.... Ơi... Tiền trường chưa trả tiền trọ chưa trả tiền ăn còn không đủ... Chán...

Cô ngước mắt lên nhìn trời kêu – Ước gì có một phú ông phú bà nào đó bao nuôi... Aaaa... Đói quá...

Không suy nghĩ thêm cô liền thay đồ rồi xách chân lên chạy đến chỗ cánh đồng hoa Tulip để làm việc kiếm thêm.

Trong cái nghèo có cái xui, nay đang làm việc ở cánh đồng hoa cô lại gặp ngay Henry và Lyli đang đi chơi cùng. Bàng hoàng cô hướng mắt nhìn chầm chầm cả hai một lúc trong lòng không khỏi thất vọng – “ Bỏ đi... dù sao mình cũng chẳng muốn dây dưa với anh ấy...”



Trong giây phút giây anh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Quay đầu lại đã thấy ánh mắt thân quen ấy. Đó là Yuna Haan, cô đang đứng bên dưới ngọn đồi cắt hoa.

Trời lập đông lạnh buốt mà cô chỉ có 1 lớp áo mỏng manh trên người không khỏi làm lòng ai lo lắng. Nhìn dáng người nhỏ nhắn cậm cụi hái từng đoá hoa lòng anh chợt thắt lại.

Lúc đầu anh còn chẳng tin cô có gia cảnh nghèo khó lại vào được học viện Tinh Tú. Còn nghĩ đó là một lời bịa đặt của người khác để hạ thấp nhưng bây giờ anh đã tận mắt chứng kiến tất cả. Và anh cũng tin vào điều đó...

Lyli bất chợt kéo tay Henry thất tỉnh anh khỏi mộng tưởng – Henry Chúng ta mua hoa giúp họ đi!

Anh vừa định nói vậy thì cô đã trực tiếp đề nghị. Vui vẻ đồng ý, anh đã cùng Lyli đi xuống bên dưới đồi hoa.

Thật chất Lyli cũng thấy Haan và nhận ra cô. Biết Henry đang có tình cảm với người con gái này nên nhân tiện lúc này cô muốn làm nhục mặt Haan trước rồi tính tiếp. Cô muốn cho anh thấy vẻ thấp kém của cô ấy so với đẳng cấp của cả hai người là một khác biệt quá lớn.

Lyli – “ Nhìn đi... con ả thấp hèn đó! Chính là cái dáng vẻ đó... Henry anh hãy nhìn xem đẳng cấp của cô ta thấp hơn em như thế nào!”

Thấy Lyli đi đến, Haan đã biết ả đến tìm mình có 8 9 phần là muốn gây chuyện. Cô cầm giỏ hoa lên quay đầu bỏ đi thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi – Đứng lại!

Đó không đâu khác chính là giọng của Lyli. Haan quay đầu lại cuối thấp người đáp – Tiểu Thư người gọi tôi!

Lyli tiến đến, trên tay cô cầm cây quạt nâng càm Haan lên cười gian nói - Ả... Hoá ra là Yuna Haan... Tôi không biết bạn học cùng lớp lại ở đây nhỉ?

Haan ngập ngừng đáp lời – Lyli sao nay cậu lại có nhả hứng đến đây vậy...

Lyli – Tôi muốn đi đâu mà chả được hả?

Lyli lấy ra một sắp tiền rồi thả xuống đất cười nhạo Haan – Tôi mua hết chỗ hoa này nhé! Bạn Cùng Lớp!

Cái nụ cười tráo trở đó của Lyli làm Haan câm phẫn đến tuột độ. Dù có nghèo đến mức không có gì ăn cô cũng còn có tôn nghiêm của một con người. Cô hướng mắt nhìn về phía sau thì thấy Henry đang đứng bất động. Trong lòng tha thiết vang xin – “ Henry... anh có thể giúp em lần này đi... có được không...”

Cứ ngỡ anh sẽ ra tay giúp đỡ nhưng cô lại thất vọng. Anh vẫn đứng ngơ ra đấy mặc kệ cô có nhìn anh ra hiệu thế nào đi nữa. Tuyệt vọng cô lại cuối đầu xuống nhặt số tiền vừa bị Lyli ném đi

Haan – “ Bỏ đi... Mình đợi gì từ anh ta chứ...”

Cô đang nhặt tiền lên thì thì Lyli đưa chân đến giẫm lên tay cô rồi lui ra sau. Giọng oan uổng cô ta nói – Ôi... Lỡ chân giẫm phải cô rồi... Xin lỗi nhé!

Đến lúc này Haan đã tức tối mặt – “ Lyli Rysyeia... Lúc này tôi chỉ tiếc không thể xé cô ra thành ngàn mảnh... Nỗi thù này tất trả! Hãy đợi đó con tiện nhân vô liêm sỉ...”

Henry chịu hết nổi liền đi lên kéo Lyli về phía sau – Quá đáng rồi đó Lyli... Em thôi đi...

Nói rồi anh hạ mình ngồi xuống nhặt tiền lên cho Haan. Vì là chỗ đông người anh cũng không muốn dùng pháp thuật để bị chú ý.

Lyli nhìn Henry quan tâm Haan cô liền ghen tuông lớn tiếng gọi – Henry... Anh làm gì vậy... Chỗ đó dơ lắm đó!

Henry quay lại mắng Lyli – Cô thôi đi! Đủ rồi đó...

Lyli sửng sốt trước lời nói đó của Henry. Cô không thể tin anh lại nổi giận vì loại chuyện như thế này.



Lyli – Anh... Anh nói vậy là có ý gì...

Henry – Ý gì thì tự cô rõ đi! Không biết xấu hổ....

Con tì nữ đứng cạnh Lyli khiêu khích – Con tiện nhân đó dám quyến rũ Tam Hoàng Tử... Tiểu Thư người hãy dạy dỗ cô ta để cô ta biết thế nào là lớn nhỏ cao thấp!

Henry kéo tay Haan đứng dậy, anh thấy chua xót thay thân phận của cô

Henry – Còn không có tiền sao lúc đó em lại đưa áo cho anh hả...

Lúc này cô đã ấm ức tức tưởi đến không thể kiềm nổi dòng nước mắt đang cuồn cuộn tuôn trào. Nghẹn ngào cô đáp lời anh – Em thấy anh cũng giống em nên...

Henry trong lòng lại có chút giận dỗi đáp lời cô – Nên gì mà nên... Từ nay không được làm mấy thứ này nữa... Đi về nhà đi...

Cô khó hiểu nhìn anh lấp bấp cất tiếng – Hức... Không làm thì lấy gì mà ăn hả... Cái tên ngốc này...

Thấy cảnh tình tứ của hai người họ Lyli không thể kiềm nổi cơn nghen. Cùng lời khích tướng lúc nãy của tì nữ cô liện vận sức tung một chiêu thẳng về phía Haan

Lyli – Thủy Thần Thuật – Công Phá!

Một cột nước cao vút đổ thẳng xuống người Haan. Giữa trời đông âm 23 độ như hiện tại cô không thể cầm cự được mà gào lên đau đớn – Á... Lạnh... Lạnh quá...

Nước trên người rất nhanh đã đóng băng ngấm vào lớp quần áo mỏng manh của cô. Cơn rét buốt nhanh chóng đánh gục cái ý chí đang dâng trào trong lòng cô, một lần nữa đẩy cô đến bến bờ bất hạnh.

Henry lập tức dùng hoả thần thuật xoá tan hàn khí vây quanh Haan, sửi ấm cho cô. Anh còn chả quan tâm đến Lyli mà trực tiếp dịch chuyển cô gái ấy đi cùng câu cảnh cáo

Henry – Đừng động đến người bên cạnh tôi!

Lyli sửng sờ nhìn cả hai biến mất, trong lòng vừa tức giận vừa đau khổ cô như ngã quị đi. Tì nữ hoảng hốt đỡ lấy cô hỏi – Tiểu Thư... Người có sao không...

Lyli nhắm chặt mắt lại rồi mở ra cố gắng không để rơi nước mắt. Gắng gượng cô bảo với tì nữ - Chúng ta... Về thôi....

Vừa về đến nhà Hàn Khí trong người Haan lại phát tán khiến cô lên cơn điên dại. Cô ôm đầu đau đớn gục xuống đất – Đầu mình... Đau... Quá...

Henry thi triển thuật thanh tẩy rửa sạch vết dơ trên người cả hai ra. Anh cũng cẩn thận đóng hết các cửa lại rồi thấp đèn trong nhà cô lên.

Lần này anh can tâm tình nguyện để cô cắn để chữa bệnh cho cô. Cô cũng ngồi dậy sau đau đớn quay mặt nhìn anh.

Henry dang tay ra nói – Lại đây! Yuna Haan!

Cô lao đến ôm lấy anh, đôi mắt đã đỏ bừng cô vẫn không nở ra tay với anh. Một chút lương tri còn sót lại cô cố gắng quay đi chỗ khác.

Lúc này Henry cũng chuyển hướng nghi ngờ qua chỗ Haan. Anh nghi cô chính là Snowy nhưng vẫn không thể chắc chắn suy nghĩ của bản thân. Nhưng ngoài Snowy ra thì anh chẳng thể dễ dãi với một người con gái xa lạ dễ đến vậy.

Henry – “ Snowy.... Có phải là em không