Đoá Hoa Màu Nắng - Hạ Tàn

Chương 10: Henry listyoon - Nguyệt khuyết tàn canh



Vì đã hoàn toàn trở thành một thiếu nữ tôi và em cũng dần tạo ra một khoảng cách nhất định. Em không còn ngủ chung chăn cùng tôi như trước nữa

Vốn là quốc sắc thiên hương nổi tiếng cả đại lục Snowy nhanh chóng rơi vào tầm ngắm của tên cẩu hoàng đế Dominic Listyoon... Mỗi lần vào cung diện kiến hắn điều giữ Snowy lại thư phòng cùng ngồi nói chuyện bỏ bê việc triều chính. Lúc đấy tôi cũng ở đó... Bên cạnh em. Cảm xúc em tỏ rõ sự sợ hãi với hắn ta... Dù rất khó chịu nhưng lúc đó chúng tôi chẳng thể làm gì hơn việc phải chịu đựng cảnh này qua từng ngày...

Việc bỏ bê công việc của Hoàng Đế đã truyền đến tai quan viên trong triều. Triều thần Nam Chu vốn xưng danh xưng bá từ thời cố hoàng hậu còn tại vị nên việc họ lên án gây gắt Snowy là chuyện không thể tránh khỏi. Là Cửu Vĩ Yêu Hồ,một trong số thần thú hiếm hoi của Hồ Tộc còn tại thế. Dù bản tính có thiện lành đến đâu người đời vẫn nhìn em bằng ánh mắt khinh rẽ.

3 năm 1 lần kì tuyển tú trong cung cũng diễn ra. Tên Hoàng Đế ngay lập tức chỉ đích danh Icye Snowy nhập cung làm thiếp thân, trở thành phi tần bên cạnh hắn.

Biết tin dữ tôi liền đến hoàng cung báo với ông ta một tiếng em đã là người của mình. Dù đã chắc chắn nói ra nhưng ông ta bán tính bán nghi cho truyền em vào cung kiểm tra thân thể rồi mới quyết định.

Tôi bàng hoàng không biết phải làm sao với những lời nói dối ấy... Cũng vừa hay là ngay lúc cấp bách Winter lại như một vị thần xuất hiện giải vây. Cậu ta đến để bàn chuyện quan trọng với ông ta để câu giờ, tạm thời Snowy được cứu.

Ngay trong đêm tôi thoát khỏi hoàng thành đến vùng ngoại thành với em. Nghe tin dữ em chả thiết tha nữa mà tuyệt thực bỏ ăn mấy ngày liền. Nhìn em tôi xót xa lòng mà không thể làm gì. Nhớ lại lời nói của mẹ năm xưa – Nữ nhân không còn trinh tiết sẽ không đủ điều kiện để tuyển tú!

Tôi trằn trọc một lúc lâu rồi quyết định sẽ nói điều này với em. Dù đã được học những thứ đó như thứ kiến thức không thể thiếu khi ở trong cung cấm nhưng tôi vẫn không thể nào thốt nổi tiếng khi đối diện với em.

Dù rất mệt mỏi em vẫn cố gắng đi ra cửa đón tôi vào trong. Tôi rất vui khi người trong tộc cũng yêu quý bé cáo tuyết này giống như tôi.

Đêm đó chúng tôi cùng về phòng tâm sự. Tôi dùng pháp thuật lên người hồi phục sức khỏe cho em. Em mỉn cười hạnh phúc nhìn tôi rồi nói – Em có bất ngờ cho anh nè!

Tôi tò mò không biết em đang có bất ngờ gì khi đưa tôi đến phòng em. Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện xấu đó nữa – Bất ngờ gì thế... anh muốn xem đấy!

Em ngại ngùng chỉ tay lên tráng tôi đáp lại – Đợi em xíu!

Nói rồi em đứng dậy đi về phía gian phòng bên cạnh lấy thứ gì đó. Ánh đè mờ le lói làm hiện lên bóng em sau tấm màn che. Đúng là bất ngờ... Một bất ngờ tôi không thể ngờ đến. Em đứng thay đồ dưới ánh đèn trước mắt tôi còn vui vẻ nói cười – Henry anh biết chuyện mấy cung nữ nói không... Họ bảo....

Tôi xấu hổ che mặt không dám nhìn nữa – Snowy cái đó... Sao em lại làm vậy...

Chưa để tôi kịp định thần em đã mặc bộ đồ mỏng toanh đứng trước mặt tôi. Trên tay em cầm theo bình rựu... Dáng vẻ quyến rũ em ngồi lên đùi tôi cầm theo chén rượu màu đỏ máu – Henry... Uống cái này đi...

Tôi không thể không đáp lại, nhìn em tôi cầm lấy ly rượu uống cạn.

Đôi bàn tay nhỏ bé của em từ từ choàng qua eo tôi cởi đi chiếc đai lưng. Rồi em lại chủ động hôn lên đôi môi đang ửng đỏ của tôi... Từ từ... Từng chiếc áo bị em cởi xuống. Thân tôi trần trụi cảm nhận đôi tay ấy từng lúc mân mê cơ thể. Tác dụng của thuốc đã khiến tôi khơi bừng cảm xúc... Ôm em trong tay... Tôi cởi hết bộ y phục mỏng manh ấy ra...

Đêm đó lần đầu chúng tôi đi quá giới hạn. Tôi không thể quên cái gương mặt đê mê lúc đó của em... Từng tiếng rên rỉ ngọt ngào như hút lấy đôi hồn thơ. Trong cơn mê tôi vẫn sót trong lòng khi thấy em quằn quại đau đớn lúc ban đầu. Nhưng sau tất cả... Người con gái ấy vẫn không hề kháng cự... Tay nắm lấy tay đắm chìm trong cơn mê mụi.

Tuyển tú thất bại em đã được trả về với tự do như em hằng mong ước. Sau bao trắc trở tôi quyết định cùng em kết tóc nên duyên vợ chồng sống cuộc đời vui vẻ ngắn ngủi ấy.

Vì cũng biết chút y thuật tôi cũng thường hay thăm khám cho em. Trong lòng tôi cũng mong cô vợ nhỏ sẽ sinh cho mình một đứa con nhỏ. Ở cái độ tuổi này trong hoàng tộc anh em tôi cũng đã 2 3 người con rồi...

Lại một đêm chúng tôi quấn lấy nhau tôi đã nói với em – Nếu sau này em sinh con anh sẽ dùng Minh Linh Thuật để chữa trị cho em không để em phải đau đớn đâu Snowy!

Em buồn bã ôm lấy tôi im lặng không nói gì. Biết có chuyện gì đó tôi lại rặn hỏi em. Lúc đó em đã nói tôi biết bản thân bị vô sinh. Tôi bàng hoàng một lúc rồi cũng nhẹ lòng hẳn... Ít ra em không phải chịu đựng nỗi đau khi sinh con như bao người khác...

Em lại tuổi thân nép vào lòng tôi, ngập ngừng em nói với giọng gượng gạo – Xin lỗi anh Henry... Nếu anh thấy chán ghét em... Anh... Anh...có thể lấy người khác...

Tôi chặn em lại bực bội nói – Ơi con ngốc này... Ai nói anh sẽ chán em rồi bỏ rơi em hả?

Snowy – Henry à... Em nói thật đó... em không trách anh... Em...



- Snowy... Anh chỉ muốn nói là... Nếu cuộc đời anh là bản hoà ca thăng trầm thì anh muốn người cất lên lời hát ấy chính là người anh yêu! Bởi vì khúc hát ấy chỉ được viết cho riêng mình em thôi!

Em nhẹ đánh lên vai tôi rưng rưng nước mắt – Cái tên này... Thơ với chả ca...

- Thật mà... Hứa đi! Ở bên anh... Hết cuộc đời này!

Em đưa tay lên móc tay lại cùng tôi – Em hứa!

Để bầu không gian lắng đọng lại tôi hỏi chuyện em thêm giây lác. Em cũng nhẹ lòng kể tôi nghe rằng:

- Lúc em còn 5 6 tuổi gì đó... Có một đoàn người đến bắt em đi... Họ cho em uống thứ thuốc gì đó khiến bụng em rất đau... Chỗ đó cũng chảy rất nhiều máu... Em không biết họ đã làm gì trong thứ thuốc đó nhưng khi lớn lên... Lúc em bị bán về nhà tên William, họ đã nói với em... Em bị vô sinh không thể nối tiếp dòng máu của gia tộc bọn họ.

Nói đến đây em gạt đi dòng nước mắt rồi ấm ức tiếp tục câu chuyện – Từ lúc họ biết chuyện... Từ một tiểu thư được yêu chiều hết mực em đã trở thành một nô lệ không hơn không kém... Họ mắng em là yêu nghiệt... Họ mắng em là kẻ vứt đi... Thật sự em không biết mình đã làm gì sai... Đúng... Em không thể... Nhưng có thật sự em đáng bị thế không...

Tôi ôm lấy em trong cơn đau thắt tim lại – Đừng kể nữa... Em không sai... Em không làm gì sai cả...

Nghe đến đây lòng tôi lại đau đớn tột cùng... Hoá ra dáng vẻ ngây thơ đó của em chỉ là mặt nổi trong lòng em... Em chẳng muốn đối diện với thế giới tàn khóc này... Cũng chẳng muốn chấp nhận sự thật phũ phàng ngoài kia...Bản Thân Em chỉ muốn làm một đứa trẻ con không lo nghĩ...

Em kể tôi nghe mọi chuyện... Nhưng người khóc không phải em mà lại là tôi... Tôi thương em đến tận xương tủy... Nỗi đau của em tôi điều có thể cảm nhận lấy... Nếu thế giới này không ai thương em cứ để tôi thương em yêu em bằng tất cả những gì tôi có...

Em nói với tôi – Em chẳng có gì trong tay... Chỉ có tấm thân còn trong sạch... Mong anh sẽ không chê...

Snowy... Lúc nói ra câu đó em có biết trong lòng anh em chính là thiên sứ... Chính em đã kéo anh khỏi vũng lầy của đau khổ... Chính em mang ánh sáng đến bên anh... Có em mà Tam Hoàng Tử kia một lần nữa sống lại... Em mang anh ấp áp của buổi đông đem mát lành nơi hạ đến... Chỉ khi ở bên em anh mới có thể làm chính bản thân mình không phải là con người giả dối ấy nữa...

Tôi tiến đến vén mái tóc trắng của em lên dịu dàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh ấy – Chỉ cần em ở bên anh... Dù một sợi tóc làm sính lễ anh cũng bằng lòng!

Em chủ động hôn lấy môi tôi – Em yêu Anh! Heney Listyoon!

Dịu dàng nhìn em tôi đáp – Anh yêu Em! Icye Snowy!

Hạnh phúc không kéo dài, 6 tháng sau Hoàng Đế vì sinh hận truyện lúc trước đã đích thân cử tôi ra biên giới. Một trận chiến sinh tử... Lần này đi lành ít dữ nhiều lòng tôi chỉ mong cô vợ nhỏ ở nhà sẽ không gặp chuyện gì...

Đó là trận chiến ác liệt nhất tôi từng thấy trong đời... Tôi dùng hết tất cả sức lực chiến đấu nhưng điều vô nghĩa trước thế lực áp đảo bên phe địch. Chưa được 3 ngày 4 lớp phòng thủ cùng 1 lớp tường thành đã nhanh chóng tan thành cát bụi. Pháp lực của pháp sư phe tôi đã cạn kiệt không còn chiến đấu được nữa...

Ngay lúc tuyệt vọng nhất thì tôi đã nghe tin từ nội thành báo cáo - quân tiếp viện đang đến với một con Thượng Cổ Thần Thú

Nghe tin tôi vui mừng chạy ra xem... Thì ra Thượng Cổ Thần Thú đó không ai khác chính là em Icye Snowy... Tôi sững sốt nhìn dáng hình người con gái mảnh mai đó khoác lên mình bộ chiến bào một tay điều động binh sĩ. Tôi thật sự bất ngờ vì bấy lâu nay tôi cũng chẳng nghĩ em có thể sử dụng pháp thuật... thật hổ thẹn với em. Thân là một nam nhân lại phải để em gánh hộ.

Sức mạnh kinh hồn của Icye Snowy lúc đó đã áp đảo hoàn toàn quân lực của phe địch. Đông Chí Huyền Thiên Thuật được triển khai. Giữa thu cả trời phủ đầy tuyết trắng...

Phải biết Đông Chí Huyền Thiên Thuật là Cấp Pháp Thượng Cổ đã từ lâu thất truyền. Nay lại được em thi triển tấn công thành thạo đến không tưởng. 90 ngàn quân địch chết thảm trong tay em... Nền tuyết cũng hoá đỏ...máu chảy thành sông chính là viễn cảnh tôi đang thấy. Quả không hổ danh Sát Thần Đông Chí... Em không còn là dáng vẻ yêu kiều yếu đuối đó nữa... Giờ đây trước mắt tôi chính là Sát Thần vang danh tam lục...

Em hiện chân thân triệu hồi bão liên tục càng quét cả vương quốc xa mạc như Tây Hạ mấy ngày liền không hề ngơi nghĩ. Em vẫn đứng sừng sững trên tường thành đối đồi với 89 đạo lôi đình váng xuống chiến trường đấy.

Tôi bay lên thành đứng cùng em hỏi – Snowy... Em là trấn thần của Bắc Hoang sao...

Em gật đầu siếc chặt tay biến thành hình dáng của một nam nhân – Thần Sứ Tây Hạ sắp đến rồi... Anh về đi Henry...



- Snowy... Anh đi ai sẽ chữa trị cho em đây...

Snowy mỉm cười dịu dàng – Vậy ở yên đây... Em sẽ về sớm thôi!

Nói rồi em vút bay về phía tâm bão

Quân của Tây Hạ là lực lượng hàng đầu trong việc tấn công. Rất nhanh phòng tuyến cuối cùng của chúng tôi đã sụp dỗ... Một bàn thua thảm hại trong thấy. Lúc này tôi cố hết sức thi triển pháp thuật nhầm giữ lại tấm kết giới ít ỏi ngoài kia để binh sĩ rút về.

Snowy thân bê bếch máu bay về từ chiến trường với chiếc đầu của thống soái phe địch. Em dịu dàng hôn lấy tôi rồi lại tiếp tục hoá thần thú càng quét quân địch

Tôi khẩn thiết gửi thư cầu cứu đến Winter nhưng tất cả điều bị quân Tây Hạ vây khốn

Snowy cầm cự thêm 2 ngày mà kiệt sức. Đại Giám Quốc Tây Hạ liền đợi thời cơ xuất trận bắt lấy em. Không để người thương gặp nguy hiểm tôi dùng toàn bộ sức mạnh mình có quyết đấu lấy mạng hắn

Trận chiến kết thúc là lúc quân Đông Lãnh với sức mạnh áp đảo kéo đến đánh tan tất cả quân Tây Hạ không sót một ai

Phút cuối tôi lơ là bị một binh lính của tây hạ nả một nhát súng xuyên tim mà ngã xuống. Nền tuyết trắng in hằng vết máu như đoá hoa rực rỡ... Mắt tôi mờ dần

- Chỉ chút nữa thôi... Snowy... Chúng ta thắng rồi.. quay về đi....

Em gượng dậy bước về phía tôi cùng chiếc áo choàng của em – Henry... Em xin lỗi...

Đó là lần cuối cùng tôi nghe được lời nói của em trước khi tôi ngất lịm vào cơn mê.

Tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên giường ở phòng mình trong hoàng cung... Một cảm giác đau đớn vụt lên trong tim tôi... Tôi gắng mặc vội chiếc áo choàng rồi đi ra bên ngoài.

Tiếng la hét điên cuồng của tên cẩu hoàng đế văng vẳng bên tai tôi rằng – Chết tiệt ta đã bảo các ngươi bảo vệ cô ta cơ mà?

- Thưa bệ hạ... Quân số chúng thần gửi đi đều bị chặn lại thật sự không biết làm sau...

Hắn ta tức giận đập mạnh chân vào vai tên đang quỳ - Khốn khiếp mất con Yêu Hồ đó thì ta làm sao có thể tẩy tủy đây hả? Chỉ chút nữa thôi... Chỉ cần đụng vào thân thể ả là tất cả máu đều được thanh tẩy rồi... Khốn khiếp....

Tôi bàng hoàng chạy về cung hỏi tì nữ thì được đáp tôi đã hôn mê hơn 1 tháng... Mơ hồ tôi lại nhớ đến em... Lúc đó trên tuyết em đã đưa nội đan của bản thân cho tôi giữ rồi hiện thân Hoả Thần Chân Huyết Phượng Hoàng dùng thanh kiếm cắt đi đôi cánh ấy. Tôi mê man nằm trong lòng em rồi một cơn đau lần nữa ập đến cả thân xác như bị thiêu cháy tôi mất cả ý thức cuối cùng

Về lại phòng tôi vạch lưng ra đã thấy 2 vết sẹo nằm đấy nhưng nó đần biến tan đi vì vết thương cũng lành dần. Không nói cũng biết em ấy đã đưa tôi đôi cánh phượng hoàng ấy rồi đi mất... Biết người còn sống tôi không khỏi vui mừng...

Vài ngày nữa Winter lại đến thăm tôi. Cậu ấy bảo chính Snowy đã thanh tẩy huyết mạch của tôi... Ngày ngày em điều vuốt ve mái tóc tôi rồi lặng lẽ dùng pháp thuật lên cơ thể tôi nhưng tôi chưa hề hay biết... Đến cuối cùng em lại đưa cho tôi thứ em giấu bây năm qua rồi rời đi không một dấu vết.

Cuốn sổ tay của tôi cũng bị em phong ấn lại không để tôi mở ra thêm lần nào nữa

Bản thân yếu kém vô tích sự, tôi quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn để một ngày không xa có thể chính tay sang bằng tây hạ trả thù cho nỗi đau của em ấy phải gánh chịu.

1 tháng sau đó tôi thi đậu vào Học Viện Tinh Tú lừng danh Tam Đại Lục Địa... Cố gắng luyện tập từng ngày tôi đã thành công lấy được chức thủ khoa khối Vật Chất 3 năm trung cấp rồi tốt nghiệp xuất sắc đứng đầu tất cả những người cùng khóa năm đó.

Dù đã rất nỗ lực nhưng so với Snowy thì sức mạnh đó không có nghĩa lý gì cả. Tôi cố gắng hơn 3 năm để mở khóa cấm pháp mà em chỉ dùng một ngón tay để thi triển... Nếu em có thấy thất vọng về tôi tôi cũng chẳng oán trách nữa lời...

Dù qua rất rất lâu số tin tức về em không hề có.. chẳng ai biết em đã đi đâu về đâu khi toàn bộ pháp thuật điều bị phong phế trong trận chiến đó.

4 năm tôi tìm em... Tôi bây giờ đã 20 tuổi còn em vẫn mãi ở cái tuổi 15 ấy... Vì sao nên nổi thế hả Snowy...