Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 143



Vì thế, một kẻ kiêu ngạo, kiều mĩ như cô ta lần này rất biết thức thời. Cô ta nhịn, đáy lòng đè nén cảm xúc nhục nhã cùng cơn giận ngập tràn trong thân thể. Cô ta cắn chặt phiến môi phía dưới, không hề che dấu sự sợ hãi đang khuếch tán trên tứ chi run rẩy, đầu cúi xuống, mắt thất thần nhìn chằm chằm mặt đá lát. Men sứ trơ lì đập vào mắt cô ta khiến cô ta vô thức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân qua tấm lưng âm ẩm những giọt mồ hôi xộc thẳng lên não. Càng ngày, cô ta càng thống hận muốn biến nhanh khỏi chỗ này ngay lập tức.

Trái lại với ý muốn giuồng giãy nhưng vô lực của Minh Du, Giai Băng một bên như chơi đùa gặp nghiện, một chút nới lỏng cũng không. Những ngón tay "dịu dàng", "mềm mại" vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, tiếp tục lướt nhẹ qua đôi chân mày sắc sảo, chơi đùa đôi hàng mi cong dài, lướt lên chiếc mũi cao kiêu hãnh rồi dừng lại trên đôi môi đỏ thắm, đôi mắt đen sâu của cô tràn ngập ý cười đùa bớn, không che giấu, không lảng tránh, sỗ sàng chứng diện như thể đó là một món đồ trang sức không thể thiếu.

Những ngón tay ấy, đi qua nơi nào, một luồng hàn khí như điện lại từ nơi đó phát sinh, liên tiếp đả kích tinh thần đã rơi vào khủng hoảng của Minh Du. Thân thể của cô ta lúc này tựa hồ như một con sâu đo, uốn éo né tránh, rất khốn khổ. Đáy mắt cô ta giờ đây đong đầy nước mắt, phần đa, đều đượm nồng vị kinh sợ.

Thời gian ngắc ngoải trôi trong một mảnh u tối, Giai Băng lúc này như chơi chán, chậm rãi thu vuốt, chừa cho Minh Du một đường lùi. Minh Du lúc này sức lực hệt y đã bị con ác quỷ bên cạnh rút cạn, cả thân thể mềm mại quỵ lụy xuống đất, khuôn mắt nhạt nhòa nước mắt giận giữ lẫn thẫn thờ ngẩng lên, hướng về phía đôi mắt đen sâu hoắm ở trên cao, yết hầu không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt.

Giai Băng không thèm để ý đến sát khí trong đáy mắt nâu kia, kiêu ngạo bước về phía cửa, thong dong mở ra rồi lại đưa mắt nhìn người còn lại, nghiêm đầu, sóng mắt liếc nhìn ra bên ngoài hàm ý muốn kêu cô ta rời đi.

Đã bị đả kích còn "được" tạt cho thêm một "gáo" khinh thường, hận thù trong người Minh Du càng thêm chồng chất. Ngực cô ta phập phòng, hơi thở mãnh liệt như muốn nuốt chửng hết toàn bộ dưỡng khí. Cô ta lảo đảo đứng dậy, có chút rối loạn đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó rồi rất thức thời chộp lấy túi xách của mình, phóng người ra cửa.

Đến khi giao nhau với Giai Băng, cước chân cô ta chậm lại, khó khăn lắm mới gằn ra từng chữ:

-Kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng, tôi sẽ đợi đến lúc được phỉ nhổ lên đầu cô, Hạ Giai Băng!

Không nhanh không chậm nhún vai tỏ vẻ bất lực, Giai Băng cười nhẹ, đưa tay ra cửa, giọng điệu thánh thót như chuông bạc, thướt tha như gió thoảng vang lên:

-Cút!

Chấn động! Minh Du thở hắt một cái, mắt trợn trừng đỏ hoe nhìn Giai Băng rồi lao đi, cơ hồ không muốn quay đầu lại nhìn thêm bất cứ lần nào nữa.

Nhìn hướng chạy lảo đảo của đối phương, Giai Băng nháy mắt thu hồi nụ cười vô cảm của mình, để sự âm tàn nhè nhẹ len lỏi trong sắc đen đồng tử. Cô trút một hơi thở dài, đưa tay nắm lấy núm cửa, toan đóng cửa lại thì một bóng đen cao lớn che khuất đi một chút ánh sáng yếu ớt bao trùm khoảng không trước mặt cô, đôi chân dài cũng thình lình choán hết tầm nhìn.

Giai Băng cả kinh, giật mình ngẩng đầu, đôi mắt đen trái lại rất trầm tĩnh lưu giữ hình ảnh đối phương, đại não cũng nhanh chóng kích thích cơ quan phản xạ, nặn ra một nụ cười không mấy tự nhiên.

Kẻ đột ngột xuất hiện đón nhận nụ cười của Giai Băng thì không nói gì, rề rà đưa bàn tay to khỏe lạnh lẽo phủ lên gò má hồng vì căng thẳng của Giai Băng, đôi môi bạc mím thành một đường dài bất động.

Cố ý như vô tình liếc mắt nhìn những ngón tay đang trêu ghẹo từng thớ lông tơ nhạy cảm của mình, mặt Giai Băng càng ngày càng đỏ, thần trí kiên định như tường thành phút chốc bị đạp đổ, hỗn loạn thành một mảnh. Cô thu hồi nụ cười không ra chủng loại gì của mình, mắt cụp xuống, chú mục nhìn mấy ngón chân cứng trững.

Kẻ kia vẫn không nói gì, bàn tay từ từ di chuyển, trượt xuống chiếc cằm nhọn kiêu kì, theo làn da trắng tụ xuống chiếc cô thon gầy, ngừng lại. Giai Băng chỉ cảm thấy ở cổ có một lực siết mát lạnh, không nặng cũng không nhẹ, tựa như chủ nhân của bàn tay đang do dự, phiền chán đấu tranh tâm lí. Trái tim Giai Băng giật nảy mình, hỗn loạn đập. Cô ngay lập tức giương mắt, không sợ hãi mà chỉ khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt đen vô cảm ở trên cao,cố gắng tìm ra một xúc cảm yếu ớt trộn lẫn bên trong, hai bàn tay theo bản năng nắm chặt lại. Tiếng xương bị "nhào nặn" the thẽ vang lên, như một kẻ săn mồi rục rịch, chỉ cần có hiểm, một kích chí mạng có thể xé gió phát ra.

Thính lực của kẻ kia rất tốt, anh nghiễm nhiên phát giác được điều này. Nhưng anh không có ý định buông tha cho cái cổ kia, lực đạo tăng thêm một phần, một phần vô hại không gây chết người.

Khuôn mặt Giai Băng vì dần thiếu đi dưỡng khí mà đỏ lên, cực khổ phả ra từng tiếng thở nặng nề cùng luống khí nóng thơm ngát. Lực trên tay đối phương không hề thuyên giảm, theo thời gian ngày một tăng thêm. Tuy nhiên, Giai Băng không hề kháng cự, đôi mắt cô chung thủy đeo bám ánh nhìn lạnh lẽo kia, không còn là hiếu kì cũng kinh ngạc, tất cả đều bị xóa sạch trọng sự trầm tĩnh cùng chờ đợi.

Cô chờ đợi cái gì?

Một sự buông tha?

Cô chờ đợi cái gì?

Chỉ là một sự buông tha thôi sao?

Đánh đổi tính mạng để chờ một sự buông tha, lỗ vốn như thế, kẻ ít nhất cũng có nơron phân tích như Giai Băng ngại phiền không làm. Thứ cô khao khát chờ đợi còn nhiều hơn thế. Là sự tin tưởng, là sự minh chứng...bao trọn hầu như là tất cả.

Và...cô đã thành công.

Khi chân Giai Băng đã nhũn mềm, tầm mắt mơ hồ, nhạt nhòa, hình ảnh trước mắt lập lòe gần như không còn nhìn rõ, bàn tay trên cổ cô chợt buông lỏng, cái đầu to lớn của người kia bất ngờ cúi xuống, nhào vào hõm cổ của cô. Một trận hít mạnh vang lên rơi vãi quanh vùng da thịt nổi mẩn đỏ, kèm theo đó là thứ thanh âm trầm tính mê hoặc vang lên, nhẹ nhàng, có chút hờn dỗn, lại mơ hồ như một lời nỉ non ngọt ngào:

-Sao không tránh!

-Em cần một sự tin tưởng tuyệt đối!_Tham lam hít thở thu hồi dưỡng khi mất đi, Giai Băng vô lực nói, khóe môi vẽ cong một nụ cười ngọt như mật. Trong phút chốc, cô cảm thấy lòng mình như có một dòng nước suốt tinh khiết ấm áp rót vào từng mạch máu, khiến thân thể cô sảng khoái như được gột rửa. Cô biết, cái này chính là sức mạnh vô hình của thứ tình cảm không nên có đang bén rễ trong trái tim cô. Không hẳn là hại, đôi khi cũng có lợi đấy chứ.

-Đồ ngốc! Tôi là chồng của em! Giữa hai ta đã có hẳn một sự tín nhiệm rồi_Người kia nhanh tay ôm lấy người Giai Băng, ủ ấm cô bằng luồng nhiệt nóng tỏa ra từ cơ thể cao lớn của mình. Anh đặt chiếc cằm tinh mĩ lên vai cô, đôi mắt hiện lên chút xa xăm trầm tư rồi mới buông lời.

-Dựa vào tình vợ chồng để gầy dựng tín nhiệm, Đằng Dạ, anh vụng chèo khéo chống như chống không được rồi!_Giai Băng cười khẽ, tiếng cười thanh thúy chứa đựng một sự chua xót. Cô biết, với thân phận như Đằng Dạ, tín nhiệm là ngu dột, ngay cả với thân nhân cũng phải có một khoảng cách tuyệt đối. Anh dùng cách này thử cô, tức là anh muốn tín nhiệm cô một lần. Trước đây anh không làm thế, bởi vì ảnh anh nghĩ cô đơn thuần, nhưng giờ, cuộc trò chuyện kia chắc hẳn anh đã nghe thấy hết, bản tính hơi hơi độc ác trong người cô trỗi dậy, anh tất nhiên phải dè chừng.

-Được thôi! Nếu em đã biết, tôi cũng sẽ không giải thích nữa_Đằng Dạ nhẹ nhàng nói, bàn tay bắt đầu lướt lên vùng cổ Giai Băng, có chút hối lỗi_Có đau không!

Thoáng kinh ngạc một cái, Giai Băng không nói gì, im lặng. Cô đưa mắt nhìn mấy sợi tóc lơ thơ rơi trên mặt mình, có chút ngứa ngáy khó chịu đến méo mặt liền quay đầu lảng tránh. Thân thể cô động, vòng tay kia như sợ cô chạy nên càng giữ chặt, hơi thở trên vùng cô càng lúc càng nóng.

Chừng 15 phút trôi quá, Giai Băng cảm thấy mỏi lưng mỏi cổ mỏi chân liền cắn răng không đành lòng mà đánh thức bầu không khí an ổn này.

-Đằng Dạ! Chúng ta...

Thân thể Đằng Dạ khẽ động như chứng minh anh nghe thấy và bảo cô tiếp tục. Nhưng Giai Băng như mất đi tiếng nói, rề rà không lên tiếng. Điều này chọc tức Đằng Dạ, anh ngẩng đầu, nheo mắt nguy hiểm nhìn Giai Băng dò xét, khuôn mặt lạnh lẽo hiếm hoi lộ rõ biểu tình bất mãn.

-Ách! Chúng ta..._Giai Băng cắn môi chần chờ.

-Đi tắm, ăn uống, vật lộn, cãi nhau, gào thét,...rốt cuộc em muốn làm gì?_Như không còn kiên nhẫn nữa, Đằng Dạ rít lên, hốc mắt đỏ hàm chứa sự tức giận làm Giai Băng giật mình, cô không ngờ người trầm như anh cũng có chút phát cau, rất nhẫn tâm muốn thưởng thức tiếp.

-Cái này..._Lần này, cô thực chất là giả vờ câu giờ.

Hiển nhiên, Đằng Dạ thông minh không gầm gừ nữa mà biết răng thành dao, nghiến lên kèn kẹt.

-Em..._Nín nhìn tràng cười có thể vỡ òa lúc nào trong cổ họng, Giai Băng rất thành thật nặn nước mắt, long lanh lóng lánh nhìn Đằng Dạ, rất tội nghiệp, như ủy khuất. Khuôn môi hồng rất chậm phát ra từng tiếng nỉ non giả tạo_...em đau bụng!

Mặt Đằng Dạ tức khắc đen hơn đít nồi, mắt trợn tròn nhìn Giai Băng trừng trừng. Mà Giai Băng, vì thành công trong việc chọc phá Đằng Dạ tâm tình vui vẻ như được vàng, hoàn toàn không để ý mà đẩy anh ra, thanh nhã xoay người, bước chân "hùng hồn" đi "ngoại tình" với "Willam Cường".

Thực sự khó mà thấy được đôi mắt tức đến nổ đom đóm của Đằng Dạ lúc này, tuy anh cố che giấu rất khéo, nhưng không phải không nhận ra. Anh cắn môi, tay nắm chặt thành quyền, hung bạo quét mắt một vòng quanh phòng, cân nhắc lựa chọn đồ vật thích hợp cho mình đập phá.

Bỗng, Giai Băng quay người lại, ôn nhu nhìn Đằng Dạ. Trước khi đóng cửa phòng WC kiêm phòng tắm lại, cô mới cất tiếng dịu dàng như nước.

-Đằng Dạ, chúng ta hẹn hò nhé?

Bàn tay đang cầm cốc nước lọc trên bàn chuẩn bị nện của Đằng Dạ khựng lại, anh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đưa đôi mắt nghi hoặc bao trùm lên thân ảnh kia.

-Em nói, chúng ta hẹn hò được không?_Giai Băng không ngần ngại nở nụ cười tươi rói nhắc lại.

Có lẽ, Đằng Dạ bị chấn động đến mức trì độn, không nói được gì, im lặng nhìn Giai Băng.

-Bây giờ, 15 phút sau tập trung tại đây nhé!_Đột ngột, Giai Băng rất "lẳng lơ" đá lông nheo một cái rồi vô cùng vui vẻ quay gót bước vào phòng tắm. Khi cô đóng cửa, một tràng cười khoan khoái đục nứớc béo cò vang lên, bao trùm cả căn phòng u lạnh.

Giai Băng không hề biết rằng, cô vừa bỏ lỡ một thứ, đó là khuôn mặt ráng đỏ của Đằng Dạ. Anh bối rối nhìn về phía ráng trời đỏ rực, rất nhanh giật mình nhận ra mình bị hố, nhưng lại hiếm nở một nụ cười khổ.

-Thiếu gia!_Ngay lúc tâm tình Đằng Dạ đang thoải mái, một giọng nói hết sức nghiêm túc trầm ổn vang lên.

Đằng Dạ nghiêng đầu quay lại nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu không còn sót lại mảnh nào, chỉ có sự băng lạnh đông đặc.

-Người chúng ta đã bố trí xong xuôi trên tàu dạ tiệc của Cố Ngạo Vĩ, chắc chắn sẽ bắt được chú của hắn ta, lúc đó hắn có muốn thoát tội đoạt hàng của chúng ta cũng không được.

Nghe thế, Đằng Dạ đưa mắt nhìn lại ráng trời đỏ rực, không nhanh không chậm đáp lời:

-Đừng khinh suất, Cố Ngạo Vĩ là tay nham hiểm.

-Thiếu gia, thuộc hạ biết!_Tên thuộc hạ cúi đầu rồi lui đi, lúc đến không phương thức, lúc về cũng chẳng gây tiếng động nào.

Cố Ngạo Vĩ! Bàn tay Đằng Dạ siết chặt, như muốn bóp nát tất cả mọi thứ.

P/s: Haizzz, rán rọt mới viết xong