Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 336: Lợi hại quá



“Diệp Bắc Minh?”

Ánh mắt của ông lão áo choàng đen hơi nghiêm trọng: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh đó ư?”

“Cái gì, hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

Mấy thanh niên của Côn Luân Hư đều tỏ vẻ mặt kiêng sợ.

Họ từng nghe nói về thực lực của Diệp Bắc Minh, có thể chém giết võ giả võ tôn đỉnh phong.

Lúc này.

Bọt nước nổi lên do cuộc chiến đấu với Băng Lân Mãng vừa nãy tiêu tan.

Đám người nhà họ Khương cũng nhìn rõ dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, bọn họ đã từng xem ảnh của Diệp Bắc Minh, cho nên vừa nhìn là nhận ra anh.

Tất cả đều căng thẳng!

Soạt!

Diệp Bắc Minh lướt ánh mắt nhìn qua, giống như thanh kiếm sắc.

Rất nhiều người nhà họ Khương cúi đầu theo bản năng, đường đường là thế gia cổ võ, lại bị một mình Diệp Bắc Minh chấn áp.

Diệp Bắc Minh suy tư một lát.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ ra tay.

Bây giờ.

Không có thời gian so đo với những người này.

Việc của Cửu sư tỷ quan trọng hơn.

Anh quay người, bước ra một bước đi trên không.

“Việc này…”

“Hắn biết võ kỹ bay trên không ư?”

Ông lão mặc áo choàng đen kinh ngạc đến mức sắp lồi cả con ngươi, vô cùng kích động.

Trên khuôn mặt già vốn có chút kiêng sợ, lập tức tràn đầy vẻ tham lam vô tận!

Võ kỹ bay trên không!

Đó là võ kỹ cấp thánh trở lên, cho dù là ở Côn Luân Hư cũng cực kỳ khó có được, chỉ có tông môn hàng đầu mới có,

Hơn nữa.

Không phải đệ tử nòng cốt thì không có tư cách được học, vậy mà Diệp Bắc Minh lại có võ kỹ bay trên không?

Liền sau đó.

Ánh mắt của ông lão áo choàng đen trở nên cay độc, ông ta hạ lệnh một tiếng: “Khương Thừa, bây giờ cậu lập tức về thông báo cho nhà họ Khương, nói là tôi phát hiện ra ở thế giới phàm tục có người biết võ kỹ bay trên không”.

“Bảo trưởng lão đích thân dẫn người đến!”

“Chỉ cần có được võ kỹ trên bay trên không, kết hợp với võ kỹ cấp thiên của nhà họ Khương, thì địa vị của nhà họ Khương nhất định sẽ tăng lên một bậc!”

Khuôn mặt già của ông lão mặc áo choàng đen Khương Nhân Tông đỏ bừng, kích động giống như uống phải xuân dược.

Những người này đến từ nhà họ Khương ở Côn Luân Hư.

Nhà họ Khương cổ võ ở núi Thái Hành chỉ là một nhánh mà thôi.

Hàng ngàn năm trôi qua, sớm đã không còn quan hệ máu mủ gì nữa!



Diệp Bắc Minh đi trên không với tốc độ rất nhanh.



Đáp xuống dưới chân núi Thái Hành.

Có một chiếc xe jeep đợi ở đây.

“Long soái, cậu quay lại rồi”.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh từ trên trời đáp xuống, hai chiến sĩ Long Hồn lập tức xuống khỏi xe jeep.

Thái độ kính sợ!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đi thôi”.

“Vâng”.

Hai người mở cửa xe, mời Diệp Bắc Minh lên xe,

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cau mày.

Trong bóng tối bên cạnh, một bóng người xông ra.

Hai chiến sĩ Long Hồn bước ra một bước, lần lượt đứng hai bên trái phải của Diệp Bắc Minh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Tiền bối Diệp, là tôi… Trần Lê Y”.

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trần Lê Y từ bóng tối đi ra.

Cô ta mặc áo của Diệp Bắc Minh.

Tuy rất rộng, nhưng vẫn không thể che đi dáng người hoàn hảo.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Cô đi theo tôi làm gì?”

Hai chiến sĩ Long Hồn thấy Diệp Bắc Minh quen cô gái này, bèn buông lỏng cảnh giác.

Tuy trông Trần Lê Y hơi nhếch nhác, nhưng vô cùng xinh đẹp.

Tuyệt đối không thua kém nữ minh tinh hạng nhất, đặc biệt là trên gương mặt còn có khí chất quật cường: “Tôi… tôi muốn đi theo anh”.

“Không cần”.

Diệp Bắc Minh từ chối tại chỗ.

Trực tiếp lên xe: “Lái xe đi!”

“Đợi đã!”

Trần Lê Y xông ra, đưa hai tay ngăn phía trước xe jeep: “Tiền bối Diệp, tôi có thể làm mọi việc, cầu xin anh thu nhận tôi đi”.

“Bất luận là làm người hầu, hay tỳ nữ”.

“Cho dù là… cho dù là hầu hạ trên giường cũng được, cầu xin anh nhận tôi đi”.

Khi nói đến hầu hạ trên giường, khuôn mặt tái nhợt của Trần Lê Y hơi ửng đỏ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thứ nhất, tôi chỉ trùng hợp cứu cô một lần, không có hứng thú với cô”.

“Thứ hai, cô không có chút giá trị nào đối với tôi”.

“Thứ ba, bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ, tôi không thiếu phụ nữ, cô có giá trị gì đây?”

Trần Lê Y cắn răng: “Tôi nghe lời, vô cùng nghe lời”.

Diệp Bắc Minh chỉ vào một vách đá tối tăm bên đường: “Nhảy xuống đi!”

Hai chiến sĩ Long Hồn kinh hãi.

Vừa nãy khi họ chờ đợi ở đây đã kiểm tra qua, vách đá cao ít nhất hai trăm mét.

Đừng nói là một cô gái, cho dù là võ giả đại tông sư trở lên nhảy xuống cũng có thể ngã chết.



Điều khiến bọn họ chấn kinh là.

Trần Lê Y lại không phản bác một tiếng, trực tiếp lao ra.

Cơ thể gày yếu nhảy vọt lên.

Nhảy vào trong bóng tối!

Còn quyết đoán, dứt khoát hơn đàn ông!

“Vãi!”

Hai chiến sĩ Long Hồn kinh hãi ngẩn người.

Cô gái này cũng thật mạnh mẽ, thật dứt khoát!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, không ngờ Trần Lê Y lại không phản bác đến một chữ.

Nhảy thật hả?

Cuồng phong gào thét thổi bên tai Trần Lê Y.

Cô ta cắn chặt răng, chỉ cần Diệp Bắc Minh chịu giữ cô ta, cho dù là chết cũng đáng!

Thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh vừa nãy, và cả công hiệu thần kỳ của viên đan dược đã khiến Trần Lê Y chấn kinh.

Cô ta cũng không muốn giống như bố mẹ, cả đời làm người hầu trong nhà người khác.

Chỉ có đi theo Diệp Bắc Minh, cô ta mới có tương lai!

Cuối cùng.

Trần Lê Y đã nhìn thấy mặt đất phía dưới vách đá.

Quay đầu nhìn về hướng vừa nhảy xuống!

Cao quá!

Có lẽ mình sắp chết thật rồi đấy?

‘Bố, mẹ, Trần Lê Y đến với bố mẹ đây”, Trần Lê Y nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi ra.

Soạt!

Đột nhiên.

Một bóng người xuất hiện bên vách đá, tốc độ của anh cực nhanh, giống như điện giật, lao xuống dưới.

Soạt!

Gần như là trong nháy mắt, đuổi kịp Trần Lê Y.

Một cánh tay vòng qua ôm lấy cái eo thon của cô ta, Trần Lê Y chỉ cảm thấy mình được một vòng tay ấm áp ôm chặt, cơ thể hai người lật trong không trung.

Phập!

Diệp Bắc Minh dẫm chân lên vách đá.

Dồn lực vào chân!

Soạt!

Vọt ra như hỏa tiễn bắn thẳng lên trời, đáp xuống vững vàng ở đỉnh vách đá.

“Long soái! Lợi hại quá!”

Hai chiến sĩ Long Hồn đều ngẩn người, con ngươi cũng sắp trố ra.

Vách đá cao hơn hai trăm mét, vậy mà cũng có thể nhảy xuống cứu người, đúng là nghịch thiên.

Diệp Bắc Minh buông Trần Lê Y ra: “Lên xe”.