Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 280: Mẹ cậu chưa chết



Lão Kiếm cười gằn: “Nhóc con, có thể khiến tao ra tay, mày cũng đủ tự hào rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Kiếm không phải dùng như vậy”.

“Mày nói gì?”

Lão Kiếm nhướng mày.

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!

Bổ môt kiếm về phía trước!

Kiếm khí lão Kiếm chém ra bị một kiếm của Diệp Bắc Minh hóa giải!

Kiếm Lão đột nhiên biến sắc: “Sao có thể!”

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng:

“Thương Long Trảm!”

Tổ hợp võ kỹ Thương Long Kình và Kinh Lôi Trảm!

Một kiếm chém ra, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một con thương long do kiếm khí hóa thân đang dâng trào mãnh liệt!

“Ngao ồ!”

Trong tai tất cả mọi người thậm chí nghe thấy được tiếng long ngâm, sắc mặt biến đổi lớn.

Trong mắt lão Kiếm phản chiếu lại con thương long kia, cơ thể không cách nào nhúc nhích: “Sao có thể? Đây là kiếm kỹ đẳng cấp gì?”

Phụ!

Nói xong câu nói cuối cùng của kiếp người!

Lão Kiếm nổ tung, sương máu đầy trời!

Con ngươi người đàn ông áo gấm co rút lại: “Lão Kiếm!”

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh nhìn nhau: “Thực lực của tiểu sư đệ đề thăng nhanh quá”.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Đến lượt các người!”

“Cái gì?”

Đám người đàn ông mặc áo gấm kinh hãi, không cách nào giữ được bình tĩnh.

Một lão giả Võ Tôn đỉnh phong đi ra: “Cậu thanh niên, cậu đang đi đường hẹp đấy”.

“Người của Côn Luân Khư mà cậu cũng…”

Vèo!

Một tàn ảnh thoáng qua như điện chớp!

Tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì xảy ra!

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau lưng lão giả Võ Tôn đỉnh phong.

Chậm rãi thu kiếm!

Lão giả Võ Tôn đỉnh phong kinh hãi quay đầu, che cổ mình: “Thân pháp nhanh… nhanh quá… mày… đánh lén!!!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Đánh lén?”

“Là ông phản ứng không đủ nhanh mà thôi!”

“Mày!!!”

Con ngươi lão giả Võ Tôn đỉnh phong điên cuồng co rút.

Giữa khe hở ngón tay trào ra máu tươi!



Đầu đã rơi xuống đất.

“Hả?!!! Lão Trịnh!!!”

Người đàn ông áo gấm bị dọa đến mức da đầu tê dại, tim điên cuồng đập thình thịch.

Nhưng người trẻ tuổi khác của nhà họ Ngụy Côn Luân Khi cũng như nhìn thấy quỷ!

Dọa người!

Con mẹ nó quá dọa người!

Lão Kiếm bị một kiếm chém thành sương máu!

Lão Trịnh bị một kiếm chém rớt đầu!!!

Mẹ nó!

Là ai vậy?

Long Quốc của giới thế tục sao có thể có võ giả khủng khiếp như vậy?

Người đàn ông áo gấm bị dọa cho lùi liên tục về phía sau: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Người giết mày!”

“Mày dám giết tao, tao là…”

Phốc!

Một kiếm chém ra!

Người đàn ông áo gấm ngay cả cơ hội nói ra thân phận cũng không có, liền bị một kiếm chém bỏ mạng.

“Thiếu chủ!!!”

Những thanh niên nhà họ Ngụy Côn Luân Hư quả thực sợ chết khiếp!

Đây là thiếu chủ của bọn họ!

Xuất thân từ nhà họ Ngụy Côn Luân Khư, thân phận hàng đầu!!

Lại bị một người của giới thế tục dùng một kiếm chém chết?

Thậm chí cũng không kịp nói ra thân phận lai lịch của mình!!!

Những thanh niên của Côn Luân Khư này tu vi đều khoảng từ Võ Hoàng đến Võ Tông, cơ bản không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều bị một kiếm của anh xóa bỏ!

Hội trường tĩnh mịch!

Người của thế gia lớn, hiệp hội võ đạo, Long Hồn cũng mất tiếng.

Kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh!

Ngụy Công sợ đến ngây người.

Nằm trên đất, cả người run rẩy.

Tay chỉ Diệp Bắc Minh: “Mày… mày… Diệp Bắc Minh…”

Trong con ngươi Diệp Bắc Minh đều là tia máu: “Ngụy Lão Cẩu, ông giết mẹ tôi, bây giờ hối hận chưa?”

“Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao…”

Trong mắt Ngụy Công tràn đầy vể khiếp sợ, giọng ông ta khàn khàn, nằm trên đất, không ngừng lui về phía sau.

Diệp Bắc Minh bước đến, xuất hiện phía sau lưng Ngụy Công, giơ chân đạp xuống.

Giẫm trên đầu Ngụy Công!

Lúc này.



Vị quốc sĩ vô song, cánh tay của quốc gia này sợ đến sợ hãi run rẩy.

“A... Tha mạng… tôi không muốn chết, Diệp Bắc Minh, tôi không muốn chết…”

Ông ta liều mạng bò!

Nhưng phát hiện đầu mình bị Diệp Bắc Minh giẫm xuống.

Căn bản không thể nào chạy trốn!

“Các người còn đang chờ cái gì?”

“Người của Long Hồn không có mắt sao? Mau giết hắn cho lão phu!”

“Đám gia tộc võ đạo các người bị mù hết hả? Ra tay, con mẹ nó ra tay cho lão phu ngay!!!”

“Còn cả đám quan lớn biên cương các người, lão phu đào tạo các người mấy chục năm, bây giờ đến lúc các người trung thành rồi, giết! Giết đi!!!”

Ngụy Công run rẩy gào thét.

Sắc mặt mọi người lạnh tanh!

Nếu như vừa rồi Ngụy Công không quỳ trước người của Côn Luân Khư, không chê bai Long Quốc.

Chắc chắn có người dù liều mạng cũng phải ra tay!

Nhưng.

Tất cả những gì Ngụy Công làm vừa rồi đã coi Long Quốc thành cái gì?

“Đi chết đi!”

Diệp Bắc Minh hai tay cầm kiếm Đoạn Long, chuẩn bị chém đứt đầu Ngụy Công.

Toàn thân Ngụy Công run rẩy, nửa người đã tiến vào Quỷ Môn Quan, ông ta dùng hết sức lực cuối cùng hét lớn: “Chưa chết… Bà ta chưa chết!”

“Diệp Bắc Minh, mẹ cậu chưa chết…”

Diệp Bắc Minh quả nhiên dừng lại: “Cái gì?”

“Nói, xảy ra chuyện gì!”

Ngụy Công thở phào nhẹ nhõm: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu thề, thả…”

Ầm!

Kiếm Đoạn Long chém xuống, hai chân của Ngụy Công trực tiếp bị chém đứt.

Mí mắt mọi người nhướng mạnh!

Ác!

Quá độc ác!

Đây chính là Ngụy Công!

“A!!!”

Đau đến mức cơ thể Ngụy Công run rẩy kịch liệt, đầu điên cuồng đập xuống mặt đất.

Giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Ông còn có tư cách nói điều kiện với tôi?”

“Lãng phí thêm một giây của tôi, kiếm tiếp theo sẽ chém đứt đầu ông!”

Ngụy Công bị sát phạt quả quyết của Diệp Bắc Minh hù dọa!

Ông ta chịu đựng đau đớn: “Diệp Bắc Minh, mẹ cậu chưa chết”.

“Cậu hãy tin tôi, bà ta thật sự chưa chết!”

“Hai mươi ba năm trước, nhà họ Ngụy tôi nhận được lệnh truy nã của Côn Luân Khư gửi đến, trên đó chính là bức hình của mẹ cậu”.

“Sau đó chúng tôi phát hiện ra mẹ cậu ở Giang Nam, lại còn bán ra đan dược cực phẩm ở đại hội đấu giá Sotheby's…”

“Vì vậy, rất nhiều cao thủ và thế lực võ đạo đỏ mắt, đồng loạt ra tay muốn giết mẹ cậu!”