Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 277: Nhân đồ



Trong đôi mắt của Ngụy Công lóe lên vẻ khinh thường.

Cuối cũng vẫn là thanh niên trẻ!

Như vậy mà đã trúng kế rồi?

Ông ta cất giọng lạnh như băng: “Tất cả ra đây đi!”

Cạch cạch cạch!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Sau đó.

Vô số tướng sĩ xông vào, bao vây cả nhà họ Nguy không lọt được giọt nước.

Hàng ngàn tướng lĩnh đội Thần Cơ, đội Huyền Cơ xuất hiện.

Mấy chục võ hoàng!

Hai mươi võ tông!

Và… ba võ tôn!

Ngụy Công mỉm cười: “Diệp Bắc Minh, tao đã nghiên cứu mày rất kỹ rồi!”

“Tất cả hành vi của mày, tao cũng tính được hết!”

“Kể cả hôm nay, tao cũng tính được, mày sẽ đến hội trường tiệc mừng thọ của tao!”

“Ha ha ha!”

Ngụy Công cười lớn điên cuồng.

“Bên ngoài có ba trăm ngàn đại quân Long Hồn!”

“Tất cả quân tinh nhuệ của đội Thần Cơ!”

“Hai mươi chín thế gia võ đạo Long Quốc ủng hộ tao!”

Một tiếng quát lớn: “Còn mày? Lấy gì để đấu với tao?”

Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói, con mắt vô cùng băng lạnh!

Ngụy Công lắc đầu: “Đưa lên đây!”

Rào rào rào!

Tiếng xiềng xích leng keng vang lên.

Một chiếc lồng sắt vô cùng to lớn được kéo ra, một người bị nhốt bên trong.

Như con thú hoang!

Một luồng sát khí đáng sợ tràn ngập toàn hội trường.

Hắn vừa xuất hiện, đại quân xung quanh đều không nhịn được lùi lại.

Ngụy Công lạnh giọng nói: “Nhân đồ, giao cho mày đấy!”

“Giết Diệp Bắc Minh, trả tự do cho mày”.

Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long, Tần Tướng Thần, ông cụ Hoa, ông cụ Phó, toàn thân chấn hãi!

Nhìn qua với vẻ mặt chấn kinh!

Đồng tử của Diệp Cấm Thành co lại: “Nhân đồ?”

Hàn Kim Long hít khí lạnh: “Là hắn!”

“Bố, nhân đồ là ai?”

Tần Vinh An nghi hoặc.

Ánh mắt của Tần Tướng Thần kiêng sợ: “Năm mươi năm trước, vua giết ngươi tối thượng tiêu diệt một trăm linh tám gia tộc, tàn sát hơn một trăm ngàn người – nhân đồ!”

“Cái gì? Chẳng phải hắn bị nhốt ở tầng thứ mười thiên lao Long Hồn rồi sao?”



Các vị khách đều kinh hãi.

Có vài người từng nghe nói đến cái tên của nhân đồ.

Trong lồng giam vang lên giọng lạnh lùng: “Được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không lên tiếng nhắc nhở.

Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào cảnh giới võ hoàng, có thể tự nhìn ra thực lực võ đạo của nhân đồ.

Không cần nhắc nhở!

Nhân đồ!

Võ tôn hậu kỳ!

Choang một tiếng vang lên, lồng giam ầm ầm nổ tung, trụ sắt bay đi, một vài tướng sĩ Long Hồn gần đó bị đâm xuyên.

Gào rú!

Cả người bốc mùi.

Thú hoang ra khỏi lồng!

Huyết khí toàn thân hắn ngút trời, cho dù bị nhốt năm mươi năm dưới tầng mười thiên lao Long Hồn, vẫn không rửa hết được mùi máu đáng sợ!

Hắn giống như bò ra từ trong biển máu.

“Cảm giác đã lâu chưa có, tự do!”

Nhân đồ vươn vai, xương cốt toàn thân lốp bốp vang lên.

Liền sau đó.

Ánh mắt như thú hoang, nhìn Diệp Bắc Minh: “Bây giờ, chỉ cần giết được mày, tao sẽ được tự do!”

Phập!

Hắn dậm một chân, dẫm vỡ một mảng sàn đá lớn, không hề do dự ra tay.

Dứt khoát!

Nhanh gọn!

Tấn công một quyền xông về phía Diệp Bắc Minh, không hề có hành động màu mè, chỉ một quyền!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, anh cũng đưa ra một tay, đập ra một quyền.

Thương long kình!

Phập!

Một luồng nội lực bùng phát, khoảnh khắc hai nắm đấm của hai người đập vào nhau, giống như một quả bom nổ tung trong đám đông.

Rất nhiều khách khứa xung quanh đều bị đánh bay ra xa, nằm dưới đất nôn ra máu.

Lực xung kích cường mạnh đánh chết mấy nhân vật lớn đứng trước mặt!

Vẻ mặt của tất cả khách mời biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi khủng khiếp.

Mẹ kiếp, còn là người sao?

Sượt sượt sượt!

Nhân đồ lùi lại mười mấy bước, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không chỉ không lùi lại một bước, mà còn xông về phía hắn, đồng tử co lại: “Mày có thực lực gì? Không thể nào! Khí tức trên người mày, rõ ràng chỉ võ hoàng sơ kỳ!”

“Võ hoàng sơ kỳ, đủ để giết mày rồi!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng.

Nhân đồ tức giận: “Không thể nào!”

Hổ thét khắp rừng!

Giống như một con mãnh hổ lao đến, tung ra hai quyền nhanh như điện giật!



Nhân đồ rất nhanh.

Diệp Bắc Minh còn nhanh hơn.

Anh dùng phù quang lược ảnh dễ dàng tránh được đòn tấn công của nhân đồ, xuất hiện ở vị trí phía sau hắn, dẫm lên lưng hắn.

Dưới sự hỗ trợ của thương long kình, nội lực bùng phát ra sức mạnh tăng gấp đôi!

Sức mạnh một triệu cân đập xuống.

‘Rắc’ một tiếng, nhân đồ cảm thấy sống lưng của mình sắp gãy rời.

Nhân đồ tức giận gầm một tiếng: “Cái thứ chỉ như con sâu mà cũng dám đánh tao bị thương?”

“Chết đi cho tao!”

Nhân đồ quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giơ một cái chân như rồng dữ vung đuôi!

Quét ngang về phía Diệp Bắc Minh.

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Đoạn Long xuất hiện, không hề do dự chém một nhát về phía chân của nhân đồ.

Phụt!

Nhân đồ kêu ‘a’ một tiếng thảm thiết, chân bị chém gãy tại chỗ.

Hắn đau đớn thụp ngã xuống đất, lăn lộn về sau.

Nhanh chóng bò lên, kim kê độc lập.

* Kim kê độc lập: một chiêu thức võ công độc đáo, đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau

Chân gãy đầm đìa máu tươi!

Hắn nhẫn nhịn cơn đau.

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi!

“Làm sao có thể?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Chẳng có gì là không thể, cứ ngoan ngoãn ngồi tù chẳng phải tốt à?”

“Mày ra ngoài lo chuyện bao đồng làm gì?”

“Kinh Lôi Trảm!”

Quát một tiếng!

Tay cầm kiếm Đoạn Long chém ngang qua!

Kiếm khí nổi lên ngút trời, như ngày tận thế!

Đồng tử của nhân đồ co mạnh lại, quay người định bỏ chạy.

Tất cả mọi người đều ngẩn người, nhân đồ mà lại bại trận?

Kiếm khí ập đến, nhân đồ chỉ còn một chân không thể chạy nhanh được, cái đầu bay cao.

“Bốp” một tiếng vang lên, đầu người rơi xuống đất!

Lúc này.

Cả nhà họ Ngụy đều yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.

Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long không ngừng co giật khóe miệng.

Trái tim của mấy ông lão của thế gia, đám người vua Kim Lăng, thư ký Tiền cùng gần như ngừng đập.

Đám người Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca ôm chặt miệng, không để mình thốt ra tiếng.

Nhân đồ, vua giết người tối thượng từng giết hơn một trăm ngàn ngươi năm mươi năm trước mà chết như vậy?

Đúng là như nằm mơ!

Soạt!