Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 237: Chém Võ Tông



Ngực bọn họ đều mang huy chương Long Hồn, tất cả đều chế tạo từ vàng ròng.

Một con rồng vàng gần như bay lên thẳng chín tầng mây!

“Diệp Bắc Minh, hai người này là huyết sứ của điện Huyết Hồn, theo thứ tự là huyết sứ số 7 và huyết sứ số 5!”, lão giả cầm đầu sắc mặt lạnh lẽo.

Người đó chỉ Diệp Bắc Minh: “Bây giờ tôi ra lệnh cậu giao hai người ra, tất cả đều do đội Thần Cơ tiếp nhận!”

“Chúng tôi sẽ dẫn bọn họ đi điều tra điện Huyết Hồn, tất cả những gì tiếp theo đều không liên quan đến cậu”.

Số 7 và số 5 quá đỗi vui mừng.

Dù rơi vào trong tay đội Thần Cơ cũng còn hơn bị Diệp Bắc Minh giết.

Hai người vội vàng hét lớn: “Chúng tôi đồng ý đi cùng ông!”

Đội Huyền Cơ!

Đội Thiên Cơ!

Đội Thần Cơ!

Tổ chức thần bí nhất cao cấp nhất của Long Hồn.

Lão giả mở miệng kia chính là Võ Tông!

Đội Thần Cơ mở miệng, ai dám không theo?

Dù là sứ thần biên cương, đứng đầu một tỉnh, nhìn thấy đội Thần Cơ cũng phải tránh lúi chín mươi dặm.

Nhưng Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy, giơ tay lên, kiếm giáng xuống!

Phốc! Phốc!

Hai cái đầu bay ra ngoài.

Chậm rãi quay đầu: “Cái gì, đội Thần Cơ là trò gì thế?”

Đội Thần Cơ là cái thá gì?

Lời này vừa dứt lời.

Sắc mặt đám người đội Thần Cơ vô cùng khó coi!

Bọn họ không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh như vậy, ngay cả đội Thần Cơ cũng không sợ?

Lão giả Võ Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không?”

Diệp Bắc Minh xua tay, giống như đuổi ruồi.

“Cút!”

Lúc những người này bị bắt, đội Thần Cơ ở đâu?

Thời điểm điện Huyết Hồn đuổi giết anh, đội Thần Cơ ở đâu?

Sáu tiếng đồng hộ điện Huyết Hồn xông vào nhà họ Diệp, đội Thần Cơ ở đâu?

Bây giờ đội Thần Cơ đột nhiên xuất hiện, bảo anh giao người ra?

Giao con mẹ mày!

“Cái gì?”

“Cút?!!!”

Mười Võ Hoàng đội Thần Cơ đều kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh phản kháng trước mặt đột Thần Cơ, giết người đội Thần Cơ cần thì cũng thôi đi.

Lại còn bảo bọn họ cút?

Mười Võ Hoàng vẻ mặt không tin nổi.

Giống như nghe lầm vậy.

Lão giả Võ Tông kia mắt híp lại: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu là thiếu soái Long Hồn, nhưng Tần Hóa Thiên tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.

“Mặc dù đội Thần Cơ cũng trên danh nghĩa Long Hồn, nhưng lại không thuộc Long Hồn”.

“Đội Thần Cơ thuộc về gia tộc Cổ Võ!”

“Có quyền chấp pháp tuyệt đối!”



“Tiền trảm hậu tấu, đây chính là đội Thần Cơ!”

“Mà lão phu đến từ nhà họ Tần Cổ Võ!”

Nhà họ Tần Cổ Võ!

Cả câu Diệp Bắc Minh chỉ nghe được bốn chữ.

Anh lặp lại : “Nhà họ Tần Cổ Võ?”

Hai mươi ba năm trước, gia tộc Cổ Võ bao vây tấn công mẹ anh là nhà họ Tần.

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ý lạnh ngút trời.

Trong nháy mắt im lặng!

Không nói!

Tần Hóa Thiên thần vậy còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ.

Ông ta cười tự tin: “Diệp Bắc Min, nếu biết nhà họ Tần Cổ Võ kinh khủng như vậy, còn không mau quỳ xuống nhận sai?”

“Cậu về Long Hồn, tự phế võ công, sau đó giam vào ngục mười năm”.

“Chuyện này cứ tính như vậy!”

Tần Hóa Thiên độc ác ra sao?

Tự phế võ công?

Giam vào ngục mười năm?

Há chẳng phải bắt anh tàn phế?

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi quỳ con mẹ ông!”

Soạt!

Trực tiếp ra tay.

Diệp Bắc Minh nhu mãnh hổ nhào tới.

Một quyền đánh ra!

Bùm!

Tần Hóa Thiên theo bản năng ngẩng đầu ngăn cản.

Cánh tay bỏng rát trực tiếp nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Toàn thân lăn lộn, phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám ra tay với tao?”

Trong con mắt già nua của Tần Hóa Thiên, tất cả đều là tia máu!

Một cơn phẫn nộ chưa từng có tăng vọt, ông ta lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giống như là nhìn thi thể!

Đám người đội Thần Cơ kêu lên: “Tần hộ pháp!”

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng thay đổi.

Thằng nhóc này có thực lực gì?

Lại có thể khiến Tần Hóa Thiên bị thương?

“Tôi muốn giết ông!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.

Tần Hóa Thiên phải chết!

Nhà họ Tần phải bị diệt!

Ông đuổi giết mẹ tôi, tôi còn phải khách sáo với ông?

Giết!

Diệp Bắc Minh mạnh mẽ xông tới, mười Võ Hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ mặt đầy ngơ ngác.

Đây là tình huống gì vậy?

Mặc dù bọn họ là người của đội Thần Cơ, nhưng lại đến từ gia tộc Cổ Võ khác nhau.



Tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh, Tần Hóa Thiên vừa muốn ra tay, Diệp Bắc Minh liền xuất hiện bên cạnh ông ta.

Ầm!

Một quyền đánh ra!

Tần Hóa Thiên toàn thân chấn động, ngực chịu đựng một quyền, ‘răng rắc’, xương sườn gãy lìa.

Phun ra một ngụm máu tươi!

Mọi người lại ngơ ngác: “Cái này…”

“Mày dám!!!”

Con ngươi Tần Hóa Thiên co rút kịch liệt.

Có một loại kích động muốn chửi bậy, bởi vì sơ suất của ông ta, dẫn đến bị thương, bây giờ hành động bất tiện.

Lúc Diệp Bắc Minh giết tới, ông ta lại không còn sức đánh trả!

Một cánh tay gãy!

Xương sườn gãy!

Cùng với đau nhức, bộc phát ra căm giận ngút trời: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng trả lời: “Ông mới tự tìm cái chết!”

Răng rắc!

Một cước đạp tới.

Sức mạnh trăm ngàn cân nện xuống.

“A!”

Tần Hóa Thiên kêu thảm thiết một tiếng, nửa ngưởi nổ tung, toàn thân cũng bị phế.

“Rít!!!”

Những người còn lại của đội Thần Cơ hít hơi lạnh, cuối cùng bọn họ cũng tỉnh ngộ, rối rít tiến lên: “Diệp Bắc Minh, dừng tay!”

“Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”

“Mọi người đều là người phía Long Hồn, mày đang tàn sát lẫn nhau đấy!”

“Tần Hóa Thiên là tiểu đội trưởng đội Thần Cơ, mày không đủ tư cách giết ông ta!”

“Mười Võ Hoàng đỉnh phong lạnh giọng nói.

Soạt!

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Trong mắt toàn là sát ý!

Anh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay mình.

Một tầng sát khí màu đỏ bao phủ bên ngoài kiếm Đoạn Long: “Các người muốn chết cùng ông ta?”

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mười Võ Hoàng đỉnh phong.

Bị Diệp Bắc Minh nhìn vậy, không ngừng lui về phía sau.

“Mày…”

Mười Võ Hoàng đỉnh phong kinh ngạc.

Tần Hóa Thiên kéo dài chút hơi tàn, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh… mày… mày dám đối xử với tao như vậy?”

“Nhà họ Tần Cổ Võ sẽ không bỏ qua cho mày”.

Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Yên tâm. Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần Cổ Võ”.

Phốc!

Dứt khoát.

Một kiếm chém bay đầu Tần Hóa Thiên.

“Mày thật sự giết Tần Hóa Thiên?!!”