Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 210: Tôi từ chối



Sau khi Hạ Thiên Nam thấy được thiên phú và thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh.

Liền hối hận!

Nhưng hối hận thì đã làm sao?

Bây giờ, Diệp Bắc Minh phải chết!

Con ông trời thì đã thế nào?

Cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ!

Hạ Thiên Nam đã quyết định, ông ta quát lớn một tiếng: “Tất cả tránh ra cho tôi!”

Soạt!

Những võ giả nhà họ Hạ nghe thấy lời này, giống như tóm được ngọn cỏ cứu mạng.

Tất cả đều rút lui!

Gia chủ hạ lệnh, cho dù bọn họ có chết cũng phải bao vây tấn công Diệp Bắc Minh!

Nhưng thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh sớm đã khiến bọn họ sợ đến sắp vỡ gan.

Bọn họ không muốn đánh nữa, nhưng không thể không đánh!

Ầm!

Hạ Thiên Nam nhảy vọt lên, xuất hiện trên không trung cao mấy chục mét.

Như một tòa thái sơn, dẫm về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh quay lưng lại với Hạ Thiên Nam, dường như không phát hiện ra.

Rất nhiều người nhà họ Hạ đều nở nụ cười hung dữ!

Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!

Mẹ Hạ nhìn thấy ảnh này, điên cuồng hét lớn: “Con gái, Nhược Tuyết! Xin gia chủ nương tay!”

Bà ta bị người khác kéo lại.

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh bỗng quay đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười băng lạnh: “Lão già, ông mắc bẫy rồi, chúng tôi đang đợi khoảnh khắc này đấy!”

“Kinh Lôi Trảm!”

Soạt!

Anh chém ra kiếm Đoạn Long trong tay, mang theo kiếm khí khủng bố!

“Chết rồi!”

Đồng tử của Hạ Thiên Nam co mạnh lại, biết mình đã mắc bẫy.

Cơ thể già nua của ông ta vẹo sang một bên, định né tránh đường kiếm đó!

Ầm ầm!

Liền sau đó.

Một trận sấm sét bỗng nổi lên, từ trên trời giáng xuống, sắp chém lên người của Hạ Nam Thiên.

Cơ thể người phàm đâu thể chống lại uy lực của sấm sét?

Cho dù chỉ là một đường sấm sét to bằng cánh tay của người trưởng thành.

Bỗng nhiên.

“Thiên Nam, cẩn thận!”

Sâu trong nhà họ Hạ vang lên một giọng nói.

Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!

Nhưng đã muộn.

Hạ Thiên Nam kêu thảm một tiếng: “A!”

Cả người ông ta đen xì, nằm dưới đất như chó chết.

Toàn thân co giật!



Bốc lên khói xanh!

Không còn sức sống!

“Suýt!”

Tiếng hít khí lạnh.

“Làm sao có thể!”, Ngụy Kinh Phú hít một hơi khí lạnh.

Toàn thân Đường Kình Thương chấn hãi: “Rốt cuộc tên nhóc này có thực lực gì? Sắp nghịch thiên rồi sao?”

Đám người nhà họ Hạ kinh hãi kêu lớn: “Gia chủ!”

“Gia chủ!”

“Bố…”

“Ông nội!”

Tất cả mọi người đều chấn hãi, xông đến vây quanh thi thể của Hạ Thiên Nam.

“Nhóc con được lắm, dám giết gia chủ nhà họ Hạ tôi?”

Một giọng nói băng lạnh vô tình vang lên.

Giọng nói này vô cùng bình tĩnh!

Trong sự bình tĩnh mang theo sát ý vô tận!

Soạt!

Một người đàn ông chắp tay sau lưng đi trên không, đôi mắt như con đao, lướt nhìn tất cả mọi người có mặt!

Soạt!

Trong chớp mắt, đám người đều sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người này!

“Đây là… cảnh giới gì?”

Trái tim của tất cả mọi người đều run lên, đập mạnh không ngừng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, võ tông!”

Bốn chữ ngắn ngủi.

Nói rõ tất cả!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm trọng hẳn lên.

“Lão tổ?”

“Lão tổ xuống núi rồi!”

“Tốt quá rồi, lão tổ, giết Diệp Bắc Minh đi!”

Đám người nhà họ Hạ tức giận hét lớn

“Lão tổ nhà họ Hạ!”

Khách mời có mặt đều kinh hãi!

“Suýt! Cường giả võ tông?”

Đầu óc trống rỗng!

Cường giả bình thường, cho dù là người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu cũng phải run rẩy dữ rội!

Vẻ mặt đầy sợ hãi!

“Vãn bối đứng thứ bảy bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”

“Vãn bối đứng thứ năm bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”

“Vãn bối đứng thứ mười ba bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”

“Vãn bối đứng thứ tư bảng xếp hạng tông sư Á Châu, bái kiến tiền bối võ tông!”

Thụp thụp! Thụp thụp…

Các cường giả có mặt đều giống như lúa bị gặt đổ!



Đồng loạt ngã xuống.

“Ngụy Kinh Phú của Long Hồn, bái kiến tiền bối võ tông!”

“Đường Kình Thương của Long Hồn, bái kiến tiền bối võ tông!”

“Phú hào tỉnh Xuyên Thục, bái kiến tiền bối võ tông!”



Mấy giây ngắn ngủi, trên cả quảng trường, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, thì không ai còn đứng.

Đôi mắt của lão tổ nhà họ Hạ như thương long, từ cao nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu rất to gan!”

Diệp Bắc Minh bình bĩnh: “Gan của tôi vốn dĩ đã rất to rồi”.

“Ha ha ha!”

Lão tổ nhà họ Hạ bật cười, không nhịn được gật đầu: “Rất được, cậu được lắm!”

“Dám xông vào gia tộc cổ võ, từ xưa đến nay, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại.

Chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Không ngờ.

Lão tổ nhà họ Hạ nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ quỳ xuống, khấu đầu gia nhập nhà họ Hạ, nhận tôi là tổ tiên!”

“Tôi làm chủ ban Hạ Nhược Tuyết cho cậu!”

“Hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ, tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Hạ, cậu sử dụng tùy ý”.

“Gia chủ kế nhiệm của nhà họ Hạ, tạm thời để trống, đợi con của cậu và Hạ Nhược Tuyết trưởng thành, bất luận trai hay gái, nó cũng là gia chủ kế nhiệm!”

Toàn hội trường im phăng phắc!

Đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất!

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Lại có chuyện gì vậy?

Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ hạ, coi thường uy nghiêm của gia tộc cổ võ.

Lão tổ nhà họ Hạ ra mặt, lại còn mời Diệp Bắc Minh gia nhập vào nhà họ Hạ?

Vãi!

Điên cuồng quá rồi!

Đây là gia tộc cổ võ đó!

Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, là một bước lên trời!

Tất cả võ giả có mặt, kể cả đám người Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, đều đỏ mắt, chỉ mong mình chính là Diệp Bắc Minh.

Lập tức gật đầu đồng ý!

Bọn họ lăn lộn cả đời, vừa mới có tư cách bước vào cánh cổng gia tộc cổ võ.

Trở thành khách mời của gia tộc cổ võ.

Diệp Bắc Minh lại có thể trực tiếp trở thành nòng cốt của gia tộc cổ võ.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Mau đồng ý đi!”, một vài võ giả đã không nhịn được, miệng lẩm bẩm nói.

Tự thay thế thân phận của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Xin lỗi, tôi từ chối”.

Soạt!

Lúc này.

Tất cả mọi người đồng loạt soạt soạt ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

“Cái… cái gì?”

“Vãi! Anh ta từ chối?”