Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1984



Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Vừa rồi, lúc tấm bia đá bùng cháy, trong ngọn lửa màu đen có hiện lên một bóng mờ, cậu không nhìn thấy sao?”

“Có thấy được, hình như ông ta nói cái gì mà tôi bị phong ấn huyết mạch?”

Diệp Bắc Minh suy tư.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: “Không sai, tôi có thể dám chắc điều này!”

“Hồi cậu vừa mới sinh ra, dược liệu mẹ cậu tìm kiếm hoàn toàn không phải để tẩy gân phạt tủy cho cậu!”

“Nhóc, mẹ cậu đã sử dụng dược liệu để áp chế huyết mạch Thần Ma của cậu!”

Diệp Bắc Minh ngây người, lẩm bẩm: “Áp chế huyết mạch Thần Ma của tôi?”

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: “Chính xác, nếu không thì khi cậu lớn lên trong xã hội loài người với huyết mạch của mình!”

“Dù không tập võ, sức mạnh, tốc độ, cảm giác của cậu đều sẽ mạnh hơn võ giả bình thường quá nhiều!”

“Vả lại cậu không hề biết thân phận của mình, e rằng sẽ bị những người xung quanh coi như một quái vật!”

“Bởi vì huyết mạch Thiên Ma tộc trong cơ thể cậu bị áp chế, cho nên cậu mới có thể lớn lên như một người bình thường”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là thế!”

Hết thảy đều có sự liên kết với nhau!

Trong lòng anh vô cùng cảm động: “Mẹ tôi đã làm rất nhiều thứ vì tôi”.

“Răng rắc!”

Đột nhiên.

Trong nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh truyền ra tiếng vang, sắc mặt của anh thay đổi ngay lập tức.

Một giây sau.

“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!”

Rất nhiều tiếng răng rắc lần lượt vang lên.

Diệp Bắc Minh vung tay lên, mấy ngọc bội bay ra khỏi nhẫn chứa vật, trên ngọc bội tràn ngập vết rách.

Hồn ngọc!

Nó chưa đựng hơi thở của mấy vị sư tỷ.

Một khi các cô ấy gặp nguy hiểm, Diệp Bắc Minh có thể ngay lập tức cảm giác được!

Sau khi tiến vào tháp Phù Đồ, anh bị trận pháp không gian ngăn cách.

Bây giờ trận pháp không gian sụp đổ, tháp Phù Đồ sụp đổ, hồn ngọc mới có phản ứng.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư tỷ? Chuyện gì xảy ra vậy!”

“Tất cả hồn ngọc đại diện cho hơi thở sinh mệnh của sư tỷ tôi đều nứt ra hết rồi!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đỏ như máu: “Thanh Huyền Tông?”





Chỗ sâu trong cấm địa Thanh Huyền Tông, tháp Phù Đồ hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một đống đổ nát.

Ô Đạo Sinh vô cùng kích động: “Ha ha ha, tên chó chết kia cuối cùng cũng chết cùng với tháp Phù Đồ rồi!”