Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 157: Tức giận



Ánh mắt ông cụ có thể nhỏ ra máu.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên lớn tiếng: “Bố, dùng tim thay thế để phẫu thuật đi!”

“Chúng con đã tìm được một cô gái, máu và tim cô ta hoàn toàn trùng khớp với Đằng Nhi!”

Ông cụ Giả lắc đầu: “Im miệng!”

“Mạng của người khác không phải mạng sao?”

“Nhưng…”, người đàn ông trung niên mặt đầy đau khổ.

“Ông nội, cháu đau…”

Cậu thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên giường chợt mở mắt.

Ông cụ Giả mặt đầu đau đớn, ngửa cổ lên trời than vãn: “Ông trời ơi! Giả Khiếu Lâm tôi cả đời không làm chuyện xấu, học trò khắp thiên hạ!”

“Nhà họ Giả tôi lại là thư hương môn đệ, truyền thừa hơn ba trăm năm”.

“Tại sao hôm nay lại muốn cháu trai tôi chịu phải đau khổ này?”

Ầm!

Sấm chớp bên ngoài rền vang, mưa to gió lớn!

“Ông nội… cháu đau…”, chàng trai nói một câu rồi hôn mê.

Lý thần y vội vàng tiến lên bắt mạch: “Thưa ông, cậu Giả sắp không ổn rồi”.

“Bố!”

“Ông mau hạ lệnh đi!”

Đám người nhà họ Giả rối rít quỳ sụp xuống đất.

Giả Khiếu Lâm cắn răng, trong con ngươi thoáng qua ý lạnh như băng: “Mau đưa cô ta về làm phẫu thuật ghép tim!”

“Hoặc không làm, hoặc phải làm đến cùng!!!”

“Cháu trai của Giả Khiếu Lâm tôi tuyệt đối không thể chết được!!!”

...

Buổi tối.

Hai người Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến vừa mới tan làm, mưa to như thác nước.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở bên cạnh hai người.

Mấy người đàn ông lao xuống, một cước đá văng Tôn Thiến, bắt Hạ Nhược Tuyết.

Ném vào xe thương vụ!

Nghênh ngang phóng đi.

Chỉ để lại Tôn Thiến liều mạng đuổi theo: “Nhược Tuyết, Nhược Tuyết!!!”, sau khi dạ tiệc kết thúc, Ngụy Yên Nhiên lái xe, chuẩn bị đưa Diệp Bắc Minh về chỗ ở.

Bỗng nhiên.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, là Hạ Nhược Tuyết gọi tới.

“Alo, Nhược Tuyết, sao vậy?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tôn Thiến: “Diệp Bắc Minh, xảy ra chuyện… xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Nhược Tuyết bị một đám người bắt đi”.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy!”

Tôn Thiến giải thích qua một lần.



Trong mưa lớn như thác đổ, Hạ Nhược Tuyết bị người ta bắt đi, chỉ còn lại túi xách.

Tôn Thiến tìm thấy điện thoại của Hạ Nhược Tuyết.

Tìm được số của Diệp Bắc Minh, gọi tới thông báo cho anh.

Cô ta chỉ có thể gọi cho Diệp Bắc Minh!

Bởi vì Tôn Thiến cảm giác người bắt Hạ Nhược Tuyết tuyệt đối không phải người bình thường.

Báo cảnh sát vô dụng!

Diệp Bắc Minh bảo cô ta định vị qua: “Tôn Thiến, cô ở dưới tầng công ty đợi tôi, đừng gấp, tôi lập tức tới ngay”.

Ngụy Yên Nhiên bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi có một người bạn gặp nguy hiểm, mượn xe cô chút”.

“Được”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu.

Diệp Bắc Minh lái xe thể thao của Ngụy Yên Nhiên phóng ra khỏi Trung Hải, chạy thẳng tới Kim Lăng.

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh đi đến công ty của Tôn Thiến.

Tôn Thiến ngồi ở trên bậc thang, toàn thân ướt đẫm, khóc tỉ tê.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tôn Thiến lập tức xông đến: “Mau cứu Nhược Tuyết, cầu xin anh cứu Nhược Tuyết!”

“Yên tâm, không cần nói tôi cũng biết”.

Diệp Bắc Minh nhìn túi xách Hạ Nhược Tuyết bỏ lại.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể dùng theo dõi vạn dặm không?”

“Có thể”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.

Diệp Bắc Minh dùng tay mở túi xách của Hạ Nhược Tuyết.

Chuẩn bị đồ có hơi thở của cô.

Đột nhiên, một bức ảnh ố vàng lọt vào tầm mắt.

Người trong hình lại chính là mình.

Tôn Thiến đỏ mắt: “Tấm hình này Nhược Tuyết vẫn luôn mang theo bên mình suốt mấy năm đại học đến nay”.

“Người ta cũng từng tìm tung tích của anh, nhưng một chút tin tức cũng không có”.

“Khó khăn lắm anh mới quay về, nhưng số mệnh lại trêu đùa Nhược Tuyết!”

“Sau khi cô ấy biết anh có vị hôn thê đã chủ động rút lui khỏi tình cảm của mấy người, một mình quay về Kim Long, quyết định không nhớ anh nữa”.

“Diệp Bắc Minh, nếu không phải Nhược Tuyết gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không gọi cho anh”.

“Người ta thích anh, nhưng không muốn phá hỏng tình cảm của anh, anh hiểu không?”

Diệp Bắc Minh ngây người.

Anh không ngờ vị trí của mình ở trong lòng Hạ Nhược Tuyết lại cao như vậy?

Diệp Bắc Minh cất hình ảnh.

Cầm ra một cái lược.

Một giọt máu tươi nhỏ xuống.

Trước mắt Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện huyết ảnh của Hạ Nhược Tuyết!



Ngoài 40 kilomet.

Trong một trang viên xa hoa thuộc khu sầm uất nhất tại trung tâm thành phố.

Diệp Bắc Minh lên xe, đạp ga phóng đi.



Lúc này.

Sâu trong nhà họ Giả.

Hạ Nhược Tuyết bị người ta trói đến, trong mơ màng, cô nhìn thấy rất nhiều bác sĩ ngoại khoa.

“Ông Giả, hoàn tất phối máu, xác nhận không có vấn đề”.

“Lập tức có thể phẫu thuật”.

“Cô gái này cơ thể khỏe mạnh, cháu ông nắm chắc 70% cơ hội sống tiếp”.

Giả Khiếu Lâm chắp hai tay sau lưng, hạ lệnh: “Bắt đầu phẫu thuật!”

“Rõ!”

“Chuẩn bị thuốc mê!”

“Phẫu thuật bắt đầu!”

Hạ Nhược Tuyết lẩm bẩm: “Diệp... Bắc... Bắc Minh…”

Lập tức ngất đi!

Trong mưa lớn, Diệp Bắc Minh đạp ga đến cùng, đi về phía phủ đệ nhà họ Giả.

Bỗng nhiên.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc, tính mạng của cô gái kia sắp mất rồi, cô ta đang nguy hiểm đến tính mạng!”

“Đáng chết!!!”

Diệp Bắc Minh cắn răng, cơn giận ngút trời bộc phát: “Tôi mặc kệ là ai, cứ tổn thương đến Nhược Tuyết, tất cả đều phải chết!!!”

Vù!

Động cơ xe thể thao của Ngụy Yên Nhiên gần như bị Diệp Bắc Minh đạp nổ!

Tiếng động cơ giống như dã thú gầm thét, đi đến cửa lớn phủ đệ nhà họ Giả.

Cửa lớn màu đỏ đóng chặt!

Ngoài cửa còn có hai con sư tử lớn bằng đá.

Từ xưa đến nay, nhà họ Giả chính là thế gia dệt vải, chuyên dệt vải cho hoàng gia.

Hoàng thất chuyên dùng!

Nhà họ Giả hiện nay cũng dựa vào thân phận thế gia hơn ba trăm năm, ngồi vững tại vị trí gia tộc lớn hàng đầu Kim Lăng.

Ầm!

Diệp Bắc Minh đến cửa lớn nhà họ Giả, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, một kiếm chém ra.

Cửa lớn gỗ đỏ nhà họ Giả trong nháy mắt vỡ tan, vụn gỗ bay ra ngoài.

“Ai?”

“Ai đấy? Quá to gan!”

“Ban đêm dám xông vào phủ Giả, biết đây là đâu không?”

Một đám võ giả lao ra, lại có hơn ba mươi võ giả cấp Thiên.

Bảy tám Tông Sư võ đạo!