Dịu Dàng Tập Kích

Chương 5: Tin nhắn từ vợ



Chương 5: Tin nhắn từ vợ

Nghe ra giọng điệu quái gở của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời nghẹn lời giây lát rồi đầy tự tin phản bác anh: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng đâu đi làm ở công ty anh, sao tôi có thể biết rõ những chuyện này được?”

Từ nhỏ đến lớn cô không quan tâm những chuyện này.

Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhìn cô với vẻ phức tạp vài giây, sau đó chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Khương Thanh Thời: “?”

Nhìn anh để lại cái ót cho mình, cô thấy chẳng thể hiểu nổi.

Cô nói sai gì rồi sao? Thẩm Ngạn phát điên gì vậy?

Suốt dọc đường đến nhà không ai nói năng gì.

Không đợi tài xế mở cửa, Khương Thanh Thời đã mở cửa bước xuống xe, đi thẳng một mạch vào nhà chẳng thèm quay đầu lại.

Thẩm Ngạn cảm nhận được lửa giận của cô, cảm xúc cũng không dao động quá nhiều.

Anh bảo tài xế tan làm về nhà, đợi xe đi rồi, anh đứng trong sân hóng gió một lát, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Thẩm Ngạn hút thuốc một lúc, lần đầu anh hút thuốc là khi gặp trở ngại khi thực hiện dự án đầu tiên, cường độ áp lực quá lớn, đồng nghiệp mời anh một điếu, anh nhận lấy.

Sau này khi sự nghiệp đã ổn định, anh hút thuốc ít hơn, sau khi kết hôn với Khương Thanh Thời thì anh càng không hút thuốc ở nhà.

Vừa châm điếu thuốc, Wechat nhảy ra một tin nhắn, Ngụy Minh Khiêm gửi tới: [Đi vội thế?]

Mặt Thẩm Ngạn vô cảm: [Còn chuyện gì cần nói à?]

Thấy Thẩm Ngạn trả lời ngay, Ngụy Minh Khiêm vừa rời khỏi Ẩn Viên cong môi đầy sâu xa: [Vẫn chưa tới à?]

Thẩm Ngạn: [Có gì thì nói thẳng di.]

Ngụy Minh Khiêm gọi điện thẳng cho anh, giọng điệu khi nói chuyện mang đầy vẻ trêu chọc của người quen: “Nếu đã không có ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, vậy mười phút sau họp video nhé?”

Thẩm Ngạn rít một hơi thuốc, cảm xúc rất nhạt nhòa: “Không phải vừa nói xong rồi sao?”

Ngụy Minh Khiêm: “Còn vài vấn đề chi tiết cần bàn bạc.”

Mai là anh ta phải đi công tác rồi, nửa tháng sau đó chưa chắc đã có sức lực để nói chuyện tối hôm nay.

Thẩm Ngạn trầm giọng đồng ý, nhả một luồng khói rồi nói khẽ: “Biết rồi.”

Trước khi cúp máy, Ngụy Minh Khiêm hiếm khi trêu chọc nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Thẩm, hút thuốc ít thôi, để vợ cậu ngửi thấy thì không hay đâu.”

“…”

Gần như cùng lúc, Thẩm Ngạn cảm nhận được một ánh mắt, anh hơi ngước mắt lên, nhìn thấy người đứng trên ban công tầng hai.

Ánh đèn trong sân rực rỡ bao trùm lên người Thẩm Ngạn, khiến anh trông cao lớn tuấn tú, Khương Thanh Thời vốn chỉ ra ban công hóng gió cho nguôi giận, lại không nhịn được nhìn nhiều thêm đôi chút.

Nhìn nhau từ xa vài phút, Khương Thanh Thời trừng anh một cái, rồi lại nổi giận đùng đùng quay về phòng.

Nhưng chính bởi vì thế, tâm trạng Thẩm Ngạn đã tốt hơn. Anh im lặng mỉm cười, dập tắt điếu thuốc chưa cháy hết giữa ngón tay, vứt vào thùng rác không chút lưu luyến.

Gió thu vào ban đêm hơi lạnh, mát mẻ thoải mái.

Đứng trong sân đợi mùi thuốc trên người tan đi hết, Thẩm Ngạn đi vào nhà lên tầng, đi thẳng vào phòng sách.



Ở bên kia, sau khi Khương Thanh Thời từ ban công quay về phòng thì đi vào phòng tắm.

Ở trong phòng tắm gần hai tiếng, sau khi dưỡng da toàn thân xong mới đi ra ngoài.

Thẩm Ngạn vẫn chưa về phòng, cảm nhận thấy sự yên lặng trong phòng ngủ, Khương Thanh Thời cảm xúc phức tạp bĩu môi, vén chăn lên giường nghỉ ngơi.

Nằm trên giường chơi điện thoại hồi lâu, bên ngoài vẫn không có tiếng động gì. Nếu không phải biết tài xế đã tan làm, cũng không nghe thấy tiếng xe trong sân, Khương Thanh Thời sẽ tưởng rằng Thẩm Ngạn ra ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời hối hận, cô quan tâm động tĩnh của Thẩm Ngạn làm gì? Anh không về phòng, một mình cô độc chiếm giường lớn càng tự do thoải mái.

Cố đuổi Thẩm Ngạn ra khỏi tâm khí, Khương Thanh Thời nhàm chán lướt video một lúc, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ.

Thẩm Ngạn và đám người Ngụy Minh Khiêm họp video xong, lại xử lý thêm mấy email chưa đọc.

Làm xong mọi thứ thì thời gian cũng không còn sớm nữa.

Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm thời gian trên góc phải máy tính vài giây, đứng dậy tắt máy tính, chuẩn bị về phòng.

Cửa phòng đóng chặt, khe cửa không có ánh sát lọt ra.

Quả nhiên, Khương Thanh Thời đã ngủ rồi.

Thẩm Ngạn vươn tay đẩy cửa phòng ra, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ quang minh chính đại quan sát gương mặt tinh tế xinh đẹp dưới lớp chăn mềm. Khương Thanh Thời lúc ngủ đã vơi đi vẻ kiêu ngạo, cũng dịu dàng hơn, không khiến người khác thấy xa cách rõ ràng nữa.

Ánh trăng trong trẻo, trong phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng hít thở lên xuống của hai người.

Thẩm Ngạn không biết mình đứng bên giường bao lâu. Cho đến khi Khương Thanh Thời như cảm nhận được, trở mình trong giấc mơ, anh mới vội vàng chuyển tầm mắt, nhẹ chân lấy đồ ngủ ở phòng thay đồ, xuống phòng khách dưới tầng tắm rửa.

Tắm rửa xong quay lại, anh đứng ở cửa phòng một lúc, vẫn quay người rời đi.



Khương Thanh Thời ngủ một giấc này rất ngon, chín giờ sáng tự động tỉnh lại, cô cảm nhận được rõ ràng mình đã vượt qua vấn đề lệch múi giờ.

Lúc rời giường, cô vô thức nhìn sang bên cạnh, phát hiện trên gối Thẩm Ngạn không có chút dấu vết nào từng được gối qua, vỏ gối bằng lụa không có lấy một nếp nhăn, chẳng khác gì trước khi cô đi ngủ.

Dưới bản năng thôi thúc, Khương Thanh Thời so sánh hiện trạng của hai chiếc gối, đưa ra kết luận.

Tối qua Thẩm Ngạn không về phòng ngủ.

Sau khi xác nhận điều này, Khương Thanh Thời nhất thời cạn lời.

Có phải Thẩm Ngạn nhỏ nhen quá rồi không? Tự dưng tức giận thì thôi, lại còn giận tới mức chẳng thèm về phòng, đúng là tên đàn ông nhỏ nhen.

Khương Thanh Thời khinh thường đủ mọi mặt của Thẩm Ngạn ở trong lòng, tiện thể mắng anh hai câu mới coi như bớt giận.

Rửa mặt xong xuống tầng, Khương Thanh Thời bắt gặp Trình Lan Hinh quét dọn phòng cho khách xong đi ra.

Hai người nhìn nhau, Trình Lan Hinh cũng không biết nên nói gì mới phải, hai người vừa ở bên nhau đã chia phòng ngủ, thế thì sao mà được.

Kìm nén buồn bã trong lòng, Trình Lan Hinh quay sang nhìn Khương Thanh Thời, cười nói: “Thanh Thời tỉnh rồi à, đói rồi đúng không, bữa sáng cháu muốn ăn gì?”

Lúc này Khương Thanh Thời không muốn ăn sáng, cô lắc đầu từ chối, quyết định thay đồ ra ngoài: “Dì Trình, cháu không đói, sáng nay cháu có hẹn với bạn, để cháu ra ngoài ăn cũng được ạ.”

Trình Lan Hinh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì Khương Thanh Thời đã về phòng trang điểm.



Mấy ngày sau đó, Khương Thanh Thời làm quen với lệch múi giờ xong trở nên bận rộn, cô đi sớm về khuya, thường xuyên chạy đến bảo tàng mỹ thuật.

Triển lãm tranh của giáo viên được tổ chức không lâu sau đó, cô phải phụ trách liên lạc với nhân viên bảo tàng, còn phải sắp xếp những việc lặt vặt như thư mời. Còn Thẩm Ngạn cũng vì công ty có việc gấp nên đã đi công tác ở Giang Thành.

Hai vợ chồng lại sống hai nơi.



Chủ nhật, Khương Thanh Thời bận rộn vài ngày liên tục cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Cô và Mạnh Kim Tuyết đã hẹn nhau từ trước, cùng đi dạo viện bảo tàng. Mạnh Kim Tuyết tới Bắc Thành hơn nửa năm, rất hứng thú với bảo tàng nhưng chưa đi lần nào.

Sau khi biết suy nghĩ này của cô ấy, Khương Thanh Thời chủ động đề nghị, chọn địa điểm gặp mặt hôm nay là bảo tàng.

Lúc chọn quần áo trong phòng thay đồ, Khương Thanh Thời hơi băn khoăn, cô là người phối đồ tùy theo dịp và địa điểm, lại lo bộ đồ mà mình muốn trông hơi long trọng quá.

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô chụp vài bộ đồ gửi cho Mạnh Kim Tuyết, bảo cô ấy cho chút ý kiến,

Gửi tin nhắn qua chưa tới nửa phút, Mạnh Kim Tuyết đã trả lời cô: [Bộ váy mã diện ấy.]

Dường như biết Khương Thanh Thời đang do dự, cô ấy nhấn mạnh: [Thanh Thời, cô mặc váy mã diện chắc chắn rất đẹp.]

Khương Thanh Thời cao ráo, dáng người cân đối, vai thon eo nhỏ, rất hợp mặc váy mã diện.

Hơn nữa, hôm nay bọn họ tới bảo tàng, bộ đồ này cũng rất phù hợp.

Bản thân Khương Thanh Thời cũng thích váy mã diện, cô nhìn tin nhắn Mạnh Kim Tuyết gửi tới, mỉm cười: [Tôi cũng nghĩ vậy.]

Mạnh Kim Tuyết: [Ừm ừm, lát nữa gặp nhé?]

Khương Thanh Thời: [Lát nữa gặp.]

Đặt điện thoại xuống, Khương Thanh Thời thay quần áo.

Thay đồ xong xuống tầng, Trình Lan Hinh đã nấu xong bữa sáng.

Nghe thấy tiếng động, dì ấy bưng bữa sáng Khương Thanh Thời thích ăn ra khỏi phòng khách, gọi cô: “Thanh Thời, hôm nay cháu…”

Bà ấy còn chưa nói xong đã liếc thấy Khương Thanh Thời đứng trên cầu thang. Lần đầu tiên Trình Lan Hinh gặp Khương Thanh Thời đã biết cô rất xinh đẹp, thời gian hai người ở chung tuy không lâu nhưng cũng từng thấy cô mặc đủ loại váy, có gợi cảm có đáng yêu, thường xuyên có thể khiến dì ấy nói với Thẩm Ngạn rằng Khương Thanh Thời rất đẹp.

Dù là vậy, khi nhìn thấy Khương Thanh Thời lúc này, Trình Lan Hinh vẫn bất ngờ khi thấy cô xinh đẹp đến như vậy.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ thập màu trắng có hoa văn tối màu phối với váy mã diện xanh đậm thêu hoa mạn chim bay, tóc vấn lên bằng một cây trâm dài, dịu dàng điềm tĩnh, tinh tế cổ điển lại thanh lịch, trông cực kỳ xinh đẹp.

“Dì Trình.” Để ý thấy ánh mắt của Trình Lan Hinh, Khương Thanh Thời hơi ngại ngùng mỉm cười: “Dì muốn nói gì với cháu vậy?”

Trình Lan Hinh hoàn hồn, khen cô rất chân thành: “Thanh Thời, hôm nay cháu đẹp thật.”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời chớp mắt nhìn Trình Lan Hinh, hỏi đầy tinh nghịch: “Ý của dì Trình là, hôm qua cháu không đẹp ạ?”

“Không phải không phải.” Trình Lan Hinh cười ngây ngốc: “Dì Trình không có ý đó, Thanh Thời ngày nào cũng rất xinh đẹp, nhưng hôm nay rất khác.”

Khương Thanh Thời mỉm cười, khóe môi cong lên: “Dì Trình đừng căng thẳng, cháu hiểu ý dì mà.”

Trình Lan Hinh yên tâm: “Rồi rồi rồi, mau tới ăn sáng đi, sáng phải ăn chút gì đó, không ăn thì không tốt cho dạ dày đâu.”

Khương Thanh Thời chịu nghe lời lải nhải của dì ấy, đồng ý: “Vâng, nghe dì Trình hết ạ.”

Lúc ăn bữa sáng, Khương Thanh Thời có thể cảm nhận được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trình Lan Hinh, cô hơi buồn cười: “Dì Trình, dì muốn nói gì với cháu à?”

Trình Lan Hinh do dự một lát, lấy điện thoại ra nói: “Thanh Thời, hôm nay cháu đẹp như vậy, dì Trình có thể chụp cháu vài tấm ảnh không?”

“…”

Khương Thanh Thời sững sờ, không ngờ dì ấy lại hỏi như vậy.

Đối diện với ánh mắt cẩn thận dè dặt của Trình Lan Hinh, cô không thể từ chối: “Được chứ dì Trình, dì muốn chụp cho cháu thế nào? Muốn ra ngoài sân không?”

Trình Lan Hinh kinh ngạc vui mừng, nói liên tục: “Không cần không cần, cứ bình thường là được rồi.”

Khương Thanh Thời cười khẽ: “Vậy dì cứ chụp thoải mái.”

Cô không sợ ống kính, cũng không sợ Trình Lan Hinh chụp cô xấu.

Về bề ngoài của mình, trước giờ Khương Thanh Thời rất tự tin. Hơn nữa, cô mơ hồ đoán được Trình Lan Hinh muốn chụp ảnh mình để làm gì.

Nếu không có gì bất ngờ, dì ấy sẽ gửi cho Thẩm Ngạn.

Trình Lan Hinh giơ điện thoại lên chụp hai tấm, chụp xong còn cố ý đưa cho Khương Thanh Thời xem: “Thanh Thời, cháu nhìn xem dì Trình chụp thế nào? Nếu cháu thấy không đẹp thì dì Trình sẽ xóa ngay.”

Khương Thanh Thời liếc nhìn, tuy Trình Lan Hinh chụp không có kỹ thuật gì nhưng cũng không xấu, khá bình thường: “Không cần đâu, dì Trình chụp đều đẹp cả.”

Ăn xong bữa sáng, Khương Thanh Thời nói với Trình Lan Hinh một tiếng rồi bảo tài xế đưa mình tới bảo tàng.

Cô vừa đi, Trình Lan Hinh đã gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi khi nào anh về.

Thẩm Ngạn vừa kết thúc một cuộc họp, nhìn thấy tin nhắn dì Trình gửi thì trả lời ngay: [Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?]

Trình Lan Hinh nghẹn lời: [Không sao, dì Trình chỉ hỏi thôi, Thanh Thời vừa về ngày thứ ba thì cháu đã đi công tác rồi, cháu không sợ Khương Thanh Thời giận à.]

Nhìn thấy lời này, Thẩm Ngạn không kìm được tự giễu, Khương Thanh Thời tức giận vì chút chuyện nhỏ này thì mới tốt, nhưng cô lại không.

Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạn cụp mắt trả lời: [Cô ấy không vậy đâu.]

Trình Lan Hinh thở dài: [Cháu nói không thì là không vậy. Đúng rồi, để dì gửi cho cháu hai bức ảnh.]

Thẩm Ngạn: [Ảnh gì?]

Anh vừa gửi tin nhắn đi, Wechat đã nhảy ra tin nhắn mới của dì Trình. Thẩm Ngạn nhấp mở, lập tức nhìn thấy người ngồi trên ghế ăn, cong mắt nhìn vào ống kính, đôi má đào, mắt sáng răng trắng, vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Ngạn hơi ngước mắt, nhìn chằm chằm người trong bức ảnh rất lâu, cho đến khi điện thoại rung lên lần nữa, lại là bức ảnh mới.

Bức này có thể thấy rõ được nét trang điểm của Khương Thanh Thời ngày hôm nay.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Phùng Hạng Minh đẩy cửa đi vào: “Nên xuất phát rồi.”

Bọn họ phải tới nhà máy thị sát.

Thẩm Ngạn dời mắt từ điện thoại sang người anh ấy, rất lạnh nhạt.

Bỗng dưng Phùng Hạng Minh cảm thấy sau lưng lạnh toát, không phải anh ấy làm phiền chuyện tốt gì của sếp đấy chứ? Nhưng vợ của tổng giám đốc đâu có ở Giang Thành, chắc chỉ là ảo giác của anh ấy thôi.

Im lặng vài giây, Thẩm Ngạn cất điện thoại đi, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”

Phùng Hạng Minh nghiêng người nhường bước: “Được.”

“…”





Chủ nhật bảo tàng khá nhiều người, sau khi Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết gặp mặt, khen nhau một lúc mới mỉm cười đi vào bên trong.

Hai người đều học vẽ, có rất nhiều chủ đề hợp rơ về chuyên ngành.

Lần trước Khương Thanh Thời tới bảo tàng là thời cấp ba.

Cô mơ hồ nhớ, sau khi đi dạo bảo tàng xong thì trời đổ mưa to, tài xế ở nhà qua đón cô bị kẹt trên đường, bảo cô đợi một lát. Lúc đứng đợi ở cửa bảo tàng, cô còn nhận chiếc ô màu đen mà một anh chàng đẹp trai đưa cho.

Tiếc là khi đó cô còn chưa kịp hỏi tên tuổi anh ta, anh ta đã nhét ô vào tay cô, vội vàng rời đi.

“Thanh Thời.” Thấy cô ngẩn người, Mạnh Kim Tuyết chụp được vài tấm ảnh quay đầu gọi cô: “Có phải hơi chán không?”

Khương Thanh Thời hoàn hồn: “Không phải.”

Cô nhỏ giọng: “Nhớ tới chuyện lần trước tới bảo tàng thôi.”

Mạnh Kim Tuyết tò mò: “Chuyện gì thế?”

Khương Thanh Thời khẽ nói: “Đi dạo xong sẽ kể cho cô nghe.”

“Được.”

Hai người chậm rãi đi dạo, rất thong dong thoải mái.

Chỉ không khéo lắm là, Khương Thanh Thời gặp người quen ở bảo tàng.

Dạo một lát, Khương Thanh Thời nói một tiếng với Mạnh Kim Tuyết rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Lúc từ bên trong đi ra, sau lưng vang lên một giọng nữ xa lạ: “Khương Thanh Thời?”

Khương Thanh Thời vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt khá quen thuộc. Cô sững sờ, còn chưa lên tiếng, đối phương đã kinh ngạc nói: “Là cô thật à, cô về nước khi nào vậy?”

Nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Khương Thanh Thời, người tới không tin nổi hỏi: “Không phải cô quên tôi rồi đấy chứ? Tôi là Triệu Tích.”

Hai năm qua cô ta có phẫu thuật đôi chỗ trên mặt, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều.

Khương Thanh Thời: “… À, tôi nhớ.”

Nghe vậy, Triệu Tích thở phào: “Thế thì tốt, tôi còn tưởng cô là quý nhân hay quên thật.”

“Đâu có.” Khương Thanh Thời mỉm cười: “Chỉ thấy hơi bất ngờ thôi.”

Triệu Tích tưởng cô mỉa mai mình không nên xuất hiện ở nơi có văn hóa như viện bảo tàng, vén tóc nói: “Gần đây tôi đang theo đuổi một người, người kia thích tới bảo tàng nên tôi tới thôi.”

Dứt lời, cô ta hỏi Khương Thanh Thời: “Không nói chuyện này nữa, cô thì sao? Sao lại ở đây?”

Không đợi Khương Thanh Thời lên tiếng, cô ta lại gặng hỏi: “Còn nữa, cô về nước sao không nói tiếng nào, để mọi người tổ chức tiệc chào mừng cho cô.”

Khương Thanh Thời chỉ muốn phong tỏa tin tức mình về nước, nếu không phải lúc này không tránh né được, thậm chí cô còn muốn chạy trốn.

Nghe cô ta nói như vậy, cô ừm một tiếng miễn cưỡng: “Với cả, hôm nay tôi tới cùng bạn, qua đó trước nhé.”

Triệu Tích ấy một tiếng, còn định nói gì đó, Khương Thanh Thời đã quay người bỏ đi không cho cô ta chút cơ hội nào.

Trở lại chỗ Mạnh Kim Tuyết, nội tâm Khương Thanh Thời hơi bất an, trước đây Triệu Tích nổi tiếng lắm miệng, cô ta không giấu nổi chuyện gì cả.

Suy nghĩ lung tung một lát, Khương Thanh Thời tạm thời kìm nén lại lo lắng khi nói chuyện với Mạnh Kim Tuyết, nghiêm túc đi dạo với cô ấy.

Đi ra khỏi bảo tàng, hai người tới trung tâm mua sắm gần đó ăn cơm.

Vừa ngồi xuống còn chưa kịp gọi món, chuông điện thoại của Khương Thanh Thời vang lên. Nhìn tên cuộc gọi tới, cô giật thót trong lòng, vội vàng cài điện thoại sang im lặng.

Chú ý thấy động tác hoảng loạn của cô, Mạnh Kim Tuyết khó hiểu, dịu dàng quan tâm cô: “Thanh Thời, sao thế?”

Khương Thanh Thời ngước mắt lên, cũng không giấu cô ấy: “Mẹ tôi tìm tôi tính sổ rồi.”

Mạnh Kim Tuyết nhìn ra được chút gì đó từ biểu cảm hoảng loạn của cô, không chắc chắn lắm hỏi: “Cô… chuyện về nước, không nói với mẹ cô sao?”

Trước đây cô ấy nghe Lương Hoài nhắc vài câu, lúc này cũng chỉ đoán vậy.

Khương Thanh Thời: “Ừm.”

Lúc vừa dứt lời, màn hình điện thoại trên bàn tối đi, cuộc gọi đã ngắt.

Khương Thanh Thời thấp thỏm mở Wehcat, quả nhiên nhìn thấy mấy tin nhắn bà Từ gửi tới.

[Con về nước rồi à?]

[Về từ bao giờ? Thẩm Ngạn biết không? Tại sao không nói với bố mẹ?]

[Thanh Thời, nghe máy.]



Bà Từ rất hiểu con gái mình, bà gửi mấy tin nhắn cho Khương Thanh Thời xong cô đều không trả lời, bà lại gửi một câu: [Đừng cảm thấy không nghe máy thì trốn tránh được vấn đề, mẹ cho con thời gian nghĩ lý do về nước mà không nói với bố mẹ. Tối nhớ về nhà ăn cơm.]

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, lòng Khương Thanh Thời trầm xuống. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Cô biết rõ mình không trốn thoát được. Nhưng từ nhỏ đến lớn Khương Thanh Thời đã sợ bà Từ, không dám giả dối trước mặt bà. Cô về nước lâu như vậy mà không về nhà, cũng không nói chuyện này với bọn họ, chắc chắn sẽ bị mắng một trận.

Vừa nghĩ tới cảnh ăn mắng, Khương Thanh Thời đã muốn chết.

Cô không muốn về nhà, càng không muốn bị bà Từ phê bình.

Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Khương Thanh Thời, Mạnh Kim Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thời, tôi có giúp gì được cho cô không?”

Khương Thanh Thời lắc đầu, vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’: “Chắc là không đâu.”

“…”

Mạnh Kim Tuyết thấy đáng tiếc, đang định an ủi cô, Khương Thanh Thời bỗng sáng mắt, nhìn cô ấy chằm chằm: “Kim Tuyết, cô gọi món trước đi, tôi gửi mấy tin nhắn đã.”

Mạnh Kim Tuyết không giúp được cô, nhưng có người làm được.

Một phút sau, Thẩm Ngạn vừa thị sát nhà máy xong nhận được tin nhắn của cô vợ hiếm khi liên lạc: [… Khi nào thì anh về Bắc Thành?]



Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Ngạn: Cuối cùng cũng liên lạc với mình rồi.

Khương Thanh Thời: Đúng là tên đàn ông nhỏ nhen.