Dịu Dàng Tập Kích

Chương 36: Em ở trong phòng tôi sẽ ngủ ngon hơn



Mùi hoa thoang thoảng xộc vào mũi, Khương Thanh Thời hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chậm rãi chớp mắt: “Chuyện ở Giang Thành đã giải quyết xong chưa?”

Thẩm Ngạn rũ mắt: “Những chuyện khác có người xử lý.”

Khương Thanh Thời hiểu ý, cô ừm một tiếng, cúi đầu nhìn bó hoa hồng Tuyết Sơn trong lòng, khóe môi cong lên: “Vậy anh có muốn…” Cô do dự vài giây: “Xem tranh không?”

Thẩm Ngạn tới bảo tàng nghệ thuật không phải để xem tranh, nhưng vì Khương Thanh Thời đã mời, anh không có lý do gì để từ chối.

Anh hắng giọng: “Em thuyết minh cho tôi à?”

Khương Thanh Thời ôm hoa, khẽ nhướng mày: “Phí thuyết minh của tôi rất đắt.”

“Đắt bao nhiêu?” Thẩm Ngạn hỏi.

Khương Thanh Thời dùng đôi mắt long lanh trừng anh, vô cùng kiêu ngạo: “Với tổng giám đốc Thẩm thì tôi sẽ giảm giá cho anh, một tiếng một trăm vạn.”

Cô đang há miệng cắn miếng to.

Nghe được con số cô đưa ra, Thẩm Ngạn nhướng mày hỏi: “Giá đó là sau khi đã giảm giá?”

“Ừ.” Khương Thanh Thời quay đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm có ý kiến gì sao?”

Thẩm Ngạn: “Không có.” Anh không dám có.

Anh kìm nén nụ cười hiện lên trong mắt, nhẹ giọng nói: “Được.”

Lần này đến lượt Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Anh định thuê tôi bao lâu?”

Thẩm Ngạn nheo mắt hỏi cô: “Cô Thẩm sẵn lòng thuyết minh cho tôi bao lâu, tôi sẽ thuê bấy lâu.”

“…”

Khương Thanh Thời nhắc nhở anh: “Một trăm vạn một giờ, anh chắc chứ?”

Thẩm Ngạn: “Tôi chắc chắn.” Anh thong thả nói: “Có lẽ tôi đủ khả năng chi trả.”

Khương Thanh Thời cũng không biết giá trị con người của Thẩm Ngạn hiện tại là bao nhiêu, nhưng sau khi kết hôn với anh cô từng nghe bà Từ đề cập đến, bước khởi nghiệp ban đầu của Thẩm Ngạn là đầu tư tài chính, anh là một nhà đầu tư nổi tiếng với tầm nhìn độc đáo, có khả năng khiến một công ty sống lại từ cõi chết.

Khi còn ở nước ngoài anh đã kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng không biết tại sao anh lại từ bỏ những thứ mình có ở nước ngoài, đột ngột về nước.

Đương nhiên, sau khi trở về nước, Thẩm Ngạn cũng không từ bỏ phương hướng công việc ban đầu của mình. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh không chỉ thành lập được một công ty đầu tư mới mà còn lấn sân vào phát triển ngành khoa học kỹ thuật và công nghiệp giải trí.

Thời điểm Khương Thanh Thời kết hôn với anh, anh đã là một nhân vật quyền lực mà nhiều người ở Bắc Thành muốn lôi kéo làm thân.

Nghe vậy, Thẩm Ngạn trầm giọng đáp: “Được.”Anh nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Vậy tôi lên lầu đây.”

Khương Thanh Thời đang mở giấy gói bó hoa anh tặng cô ra, không ngẩng đầu lên đáp: “Ồ.”

“…”

Tiếng bước chân xa dần.

Khương Thanh Thời dành chút thời gian sắp xếp hoa, cắm vào một chiếc bình thật đẹp, cắm xong cô còn chụp vài tấm ảnh với góc độ khác nhau.

Chụp ảnh xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía phòng khách trống trải.

Đứng im một lúc, Khương Thanh Thời mở điện thoại ra, hỏi người trên lâu: [Anh ngủ rồi à?]

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại lại rung lên.

Người bên kia lập tức trả lời: [Vừa tắm xong.]

Khương Thanh Thời: [Ồ.]

Thẩm Ngạn: [Em đói bụng rồi sao?]

Khương Thanh Thời bị anh nói trúng tim đen, có chút không nói nên lời: [Trong ấn tượng của anh, tôi là loại người đói bụng mới tìm anh nấu cơm sao?]

Thẩm Ngạn: […..Không phải.]

Khương Thanh Thời ngước mắt lên, nhìn thấy ý cười thản nhiên trong mắt anh, cô cảm thấy nếu tiếp tục hỏi nữa, bản thân sẽ rơi vào cái bẫy anh đã giăng ra.

Vì vậy, cô rất có chừng mực hừ một tiếng: “Tôi sẽ không hỏi anh khác nhau chỗ nào.”

Thẩm Ngạn: “Em không tò mò à?”

“Cũng có một chút.” Khương Thanh Thời nói, “Nhưng tôi là một người biết thỏa mãn, một trăm vạn một giờ là đủ rồi.”

Nói xong, cô nắm lấy tay Thẩm Ngạn, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đen trên cổ tay anh: “Tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi chúng ta đã lãng phí mười phút, bây giờ bắt đầu nhé?”

Thẩm Ngạn không làm gì được cô, nghiêng đầu cười nói: “Nghe lời em.”

“…”



Cho đến khi đã dẫn Thẩm Ngạn đi về phía trước, bắt đầu thuyết minh với anh những bức tranh được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật, Khương Thanh Thời vẫn còn đang đắm chìm trong nụ cười vừa rồi của anh, gò má hơi nóng lên, trái tim có hơi lỡ nhịp.

Một lúc sau, tâm trạng của cô mới bình tĩnh trở lại.

Nhắc đến chuyên môn và sở thích của mình, Khương Thanh Thời có thể thong thả.

Thẩm Ngạn đứng ở bên cạnh, nghe cô thuyết minh ý tưởng sáng tạo trong từng bức tranh cũng như cách sử dụng và kết hợp màu sắc… Khi nhắc đến những điều này, hai mắt cô sáng ngời, lóe lên tia sáng kỳ diệu.

Anh rũ mắt nhìn cô, rất thích dáng vẻ tự tin của cô vào lúc này.

Cách đây rất lâu, anh đã cảm thấy rằng thời điển Khương Thanh Thời tự tin là lúc kiêu ngạo chói mắt nhất. Anh thích cô như thế này.

Tất nhiên, chỉ cần là cô thì dù tươi sáng hay suy sụp, tốt hay xấu, cái nào anh cũng thích.

“…”

Khương Thanh Thời đang nói thì chợt chú ý đến ánh mắt Thẩm Ngạn nhìn mình. Cô dừng lại, dùng ánh mắt không có chút lực uy hiếp nào lườm anh: “Tổng giám đốc Thẩm, anh có nghe không vậy?”

Thẩm Ngạn: “Tôi vẫn đang nghe.”

Khương Thanh Thời nhướng mày: “Vậy tôi vừa nói cái gì?”

Rõ ràng anh đang nhìn cô, lại còn kiếm cớ.

Thẩm Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, lặp lại nội dung cô vừa nói một lần nữa.

Khương Thanh Thời không nói nên lời, trầm mặc mấy giây: “Thì ra người như các anh thật sự có thể làm hai việc cùng một lúc.”

Thẩm Ngạn nhếch môi: “Người như chúng tôi? Tôi với ai?”

Anh hỏi Khương Thanh Thời.

Khương Thanh Thời đối diện với ánh mắt nóng rực nhìn anh, hoàn toàn không sợ anh: “Anh đoán xem?”

Thẩm Ngạn: “…” Anh không đoán, anh không cần phải tự rước lấy phiền phức như vậy.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, khóe môi Khương Thanh Thời hơi nhếch lên, chậm rãi ồ một tiếng, cũng không gặng hỏi anh tại sao anh lại không đoán. Cô tiếp tục “công việc” của mình, thuyết minh một số bức tranh khác cho anh.

Hai người đi vòng quanh tầng một hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc Khương Thanh Thời đang định hỏi anh có muốn lên tầng hai xem thử không, Thẩm Ngạn lại hỏi cô trước: “Em có khát không?”

Khương Thanh Thời: “Hiện tại vẫn chưa thấy khát.”

Thẩm Ngạn ừm một tiếng, thuận tay cầm chai nước khoáng trên bàn lên. Anh nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ của nước, thấp giọng hỏi cô: “Mấy giờ có thể đi?”

“Đợi thêm chút nữa đã.” Khương Thanh Thời nói.

Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Thẩm Ngạn: “Anh có muốn về nghỉ ngơi trước không?”

Thẩm Ngạn nhìn cô nói: “Không cần.”

“Anh không mệt sao?” Khương Thanh Thời hỏi.

Thẩm Ngạn im lặng, dịu giọng nói: “Có nơi nào yên tĩnh chút không?”

Khương Thanh Thời: “Trên tầng ba có phòng nghỉ.”

Thẩm Ngạn cau mày, nhìn chung quanh: “Tôi qua đó ngồi một lát.”

Khương Thanh Thời nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một chiếc ghế màu đen rất bình thường đơn giản. Bên cạnh ghế là bàn đặt thiệp mời. Buổi chiều có rất ít người được mời đến bảo tàng nghệ thuật, anh đến đó ngồi thật sự sẽ không bị quấy rầy.

Thẩm Ngạn đi tới ngồi xuống, Khương Thanh Thời đang muốn nói thêm gì đó với anh thì cách đó không xa đã có nhân viên công tác gọi cô lại.

Khương Thanh Thời cũng không do dự nhiều, vội vàng nói một câu với Thẩm Ngạn rồi qua đó.

Trong hai năm qua, Khương Thanh Thời cũng không biết quá nhiều, nhưng thỉnh thoảng cô lại nghe bà Từ cảm thán, nói Thẩm Ngạn hợp tác với mấy người Lục Gia Xuyên.

Nghĩ đến Lục Gia Xuyên, thật ra Khương Thanh Thời muốn hỏi Thẩm Ngạn về mối quan hệ của anh và người nhà họ Lục, có phải không chỉ đơn giản là bạn bè đối tác hay không.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thẩm Ngạn thấy cô hồi lâu không nói gì thì thấp giọng hỏi.

Khương Thanh Thời hoàn hồn lại, dẹp bỏ suy nghĩ vẩn vơ của mình, nhìn anh: “Tôi đang hối hận.”

Thẩm Ngạn: “Hửm?”

Khương Thanh Thời ăn ngay nói thật: “Dựa theo giá trị con người hiện tại của tổng giám đốc Thẩm, đáng ra tôi nên ra giá một ngàn vạn mới đúng.”

“…”

Thẩm Ngạn có hơi sửng sốt, bất đắc dĩ mỉm cười, hỏi cô: “Vậy em đang dựa trên thân phận cô Thẩm hay là thân phận cô chủ Khương để ra giá? Hay là dựa trên thân phận nhân viên phụ trách của buổi triễn lãm để ra giá?”

Khương Thanh Thời chớp mắt: “Có gì khác nhau sao?”

Thẩm Ngạn: “Có chứ.”

“Chai nước này của cô.” Nhân viên công tác cảm thán: “Sau khi anh ấy cầm lên vẫn luôn ủ trong tay, lúc cô làm việc vẫn giữ chặt, muốn để cô uống nước ấm một chút, thật sự rất ân cần chu đáo.”

“…”

Vào mùa đông nước khoáng có tác dụng tự làm lạnh, mỗi lần mở ra uống đều sẽ có cảm giác như vừa lấy ra từ trong tủ lạnh.

Cũng vì điều này mà nửa tiếng trước khi Thẩm Ngạn hỏi Khương Thanh Thời có khát không, cô đã nói vẫn chưa khát. Cô không thích uống nước lạnh, nếu không phải quá bất đắc dĩ thì sẽ không uống.

Nhiệt độ ở Bắc Thành hôm nay rất thấp, nước để trên bàn đã lâu đều lạnh như băng.

Lúc Thẩm Ngạn lấy nước, Khương Thanh Thời cũng có chú ý đến, nhưng cô cho rằng anh khát nước nên cũng không tò mò tại sao anh không mở nắp chai nước ra ngay.

Bây giờ sau khi được nhân viên công tác nhắc nhở, cô mới muộn màng nhận ra chai nước này là anh lấy cho cô. Sở dĩ không đưa cho cô ngay là bởi vì còn lạnh.

“Cô Khương?” Nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ngây người của cô, bèn nhẹ giọng gọi cô.

Khương Thanh Thời nheo mắt lại, mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn.”

Nhân viên công tác còn chưa kịp hoàn hồn từ nụ cười rạng rỡ của cô, Khương Thanh Thời đã cầm chai nước kia rời đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của cô, Thẩm Ngạn dời ánh mắt.

Đã mấy ngày anh không được ngủ ngon giấc, hiện tại quả thật có chút mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại, trực tiếp nghỉ ngơi trong môi trường đơn giản.

Một lúc lâu sau, chờ đến khi Khương Thanh Thời bận rộn xong quay lại chỗ vừa rồi tìm người thì đã không thấy anh đâu nữa.

Cô quay người hỏi nhân viên công tác vừa nãy ở cửa: “Người vừa ngồi ở đây đi đâu rồi?”

Nhân viên nói với cô: “Anh ấy nói ra ngoài nghe điện thoại.”

Vừa nói chuyện, nhân viên công tác vừa đưa cho cô một chai nước: “Cô Khương, đây là nước anh ấy bảo tôi đưa cho cô.”

Khương Thanh Thời giật mình: “Cảm ơn.”

Nhân viên công tác tò mò nói: “Cô Khương, người đó là bạn trai của cô sao? Anh ấy rất chu đáo.”

Ngoại trừ những người thân thiết với Khương Thanh Thời, rất ít người biết cô đã kết hôn.

Nghe thấy nhân viên công tác nói như vậy, Khương Thanh Thời có hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Thẩm Ngạn nghe điện thoại xong thì trở lại vị trí ban đầu, Khương Thanh Thời đang ngồi ở chỗ vừa rồi của anh nghịch điện thoại. Anh yên lặng nhìn, vừa định đến gần thì người đang nghịch điện thoại ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Thẩm còn định đứng đó bao lâu nữa?”

Thẩm Ngạn đến gần: “Xong rồi sao?”

Khương Thanh Thời đứng dậy, cầm lấy nước khoáng trên bàn: “Tôi có thể đi rồi, chúng ta về nhà nhé?”

Thẩm Ngạn gật đầu.



Sau khi nói với Nghê Nhiên một tiếng, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn rời khỏi bảo tàng nghệ thuật.

Trên đường về nhà, hai người ngồi ở ghế sau, Khương Thanh Thời vẫn ôm chai nước khoáng đã uống nửa ngụm kia trong lòng, lén lút nhìn sang bên cạnh.

Đột nhiên, người đàn ông đang nhắm chặt mắt quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Khương Thanh Thời cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng, sau đó hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của công ty à?”

Thẩm Ngạn đáp phải.

Khương Thanh Thời nghi hoặc hỏi: “Anh về trước như vậy, bên kia thật sự không sao chứ?”

“…”

Bỗng nhiên, Khương Thanh Thời xâu chuỗi lại cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, hiểu được ý của anh.

Anh trở về, là bởi vì…. muốn gặp cô.

Hiểu ra chính là vì nguyên nhân này, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, sự ấm áp dâng trào trong tim.

Cô ngẩn ra giây lát, ngón tay vô thức ôm chặt chai nước khoáng vẫn còn hơi ấm, mím môi nói: “Sao anh lại…”

Lời nói vừa đến miệng, Khương Thanh Thời lại không biết nên nói với anh thế nào mới ổn.

Thẩm Ngạn ngước mắt: “Tôi cái gì?”

Khương Thanh Thời đối diện với ánh mắt của anh, lông mi run run: “Không có gì, chỉ không ngờ tổng giám đốc Thẩm lại là người như vậy.”

Thẩm Ngạn: “Thế nào?”

Anh đang muốn truy cùng đuổi tận.

Khương Thanh Thời không nói nên lời.

Thẩm Ngạn quan sát gò má ửng hồng của cô, hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên: “Em muốn nói tôi không làm việc nghiêm túc?”

“Tôi cũng không nói như vậy.” Khương Thanh Thời thì thầm: “Đây là tự anh nói.”

Thẩm Ngạn khẽ cười, im lặng vài giây rồi nói: “Hình như có một chút.”

Thời điểm ở Giang Thành anh cứ bất giác nghĩ đến cô. Nhớ đến buổi triễn lãm hôm nay là một phần công sức của cô, anh muốn trực tiếp đến xem, nghĩ đến cảm nhận và sự cống hiến của cô.

Thẩm Ngạn là người có tính tự chủ và tinh thần kỷ luật mạnh mẽ, nhưng từ khi gặp Khương Thanh Thời, sự tự chủ của anh đều biến mất sạch sẽ.

Giống như anh không thể ngăn cản bản thân thích cô vậy.

Bầu không khí trong xe dần trở nên mập mờ.

Nghe thấy lời Thẩm Ngạn nói, trái tim Khương Thanh Thời run lên, cô thật sự không ngờ….. Thẩm Ngạn lại làm tất cả những chuyện này vì cô.

Trong lúc im lặng, Khương Thanh Thời vừa định phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe thì điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Cố Tuệ Anh: [Cậu về rồi à?]

Khương Thanh Thời: [Hả?]

Cố Tuệ An: [Tôi dẫn bạn bè đến bảo tàng nghệ thuật ủng hộ cậu, cậu đâu rồi?]

Khương Thanh Thời: […..Cậu đến có hơi muộn, tôi đang trên đường về nhà.]

Cố Tuệ An: [Quá đáng.]

Khương Thanh Thời: [Trước đó cậu cũng không nói sẽ đến.]

Cố Tuệ An: [Thì do tôi quyết định đột ngột mà, tôi còn nghĩ cậu sẽ ở bảo tàng nghệ thuật cho đến giờ đóng cửa.]

Khương Thanh Thời: [Kế hoạch ban đầu là như vậy.]

Cố Tuệ An là người rất giỏi nắm bắt trọng điểm: [Vậy tại sao cậu lại thay đổi?]

Khương Thanh Thời ăn ngay nói thật: [Thẩm Ngạn về rồi.]

Cố Tuệ An: [….]

Cố Tuệ An: [Tạm biệt.]

Khương Thanh Thời cầm điện thoại di động, đại khái có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không nói nên lời của cô ấy, không nhịn được bật cười.

Hôm qua lúc hai người liên lạc với nhau, Thẩm Ngạn còn nói mọi chuyện chưa thể xử lý nhanh chóng.

Thẩm Ngạn nhìn cô: “Có lẽ vậy.”

“…” Khương Thanh Thời sửng sốt: “Có lẽ? Có lẽ mà anh còn trở về?”

Nghe thấy câu hỏi tu từ của cô, Thẩm Ngạn dùng ánh mắt sâu xa khó lường nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Khương Thanh Thời khó hiểu nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Cô do dự: “Tôi nói sai à?”

“Không.” Thẩm Ngạn giơ tay xoa nắn ấn đường, ngón tay thon dài khua khoắng trước mắt cô, thu hút sự chú ý của cô.

Anh nhíu mày, thong thả nói: “Tôi muốn gặp em.”

Trong lúc nhất thời, Khương Thanh Thời còn chưa phản ứng kịp: “Gì cơ?”

Thẩm Ngạn không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô.

Cười xong, cô lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn.

Khương Thanh Thời giật mình, không hiểu sao có hơi chột dạ.

Rõ ràng cô chỉ đang trò chuyện với Cố Tuệ An, nhưng bị Thẩm Ngạn nhìn chăm chú như vậy cô lại có một loại cảm giác áy náy vì đang ở bên cạnh anh mà cô lại phân tâm cho người khác.

Nhận ra điều này, Khương Thanh Thời âm thầm khinh bỉ bản thân mấy câu, không thể nghĩ như thế được, cô có quyền tự do, có quyền kết bạn.

Sau khi tự thức tỉnh bản thân, cô nói với Thẩm Ngạn: “Tôi tưởng tối nay sẽ không về sớm, nên bảo dì Trình về nhà nghỉ ngơi rồi.” Cô hỏi anh: “Bây giờ có nên gọi dì ấy quay lại nấu cơm chiều không?”

Thẩm Ngạn: “Không cần đâu.”

Khương Thanh Thời khựng lại: “Vậy anh ăn gì?”

Cô có thể không ăn, nhưng Thẩm Ngạn chắc chắn không thể.

Lúc này Thẩm Ngạn cũng không muốn ăn gì, anh nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Em đói bụng không?”

“Tôi không đói.” Khương Thanh Thời nói thật lòng.

Thẩm Ngạn trầm mặc: “Tôi ngủ bù đã, thức dậy rồi tính sau.”

Khương Thanh Thời khẽ chớp mắt: “Cũng được.”

Đang nói chuyện thì hai người đã về đến nhà.

Thẩm Ngạn để tài xế tan làm về nhà, sau đó đi theo Khương Thanh Thời vào nhà.

Rõ ràng không phải là đã lâu không gặp, từ lúc Thẩm Ngạn xuất hiện ở bảo tàng nghệ thuật đến bây giờ, hai người đã ở bên nhau hơn hai tiếng.

Nhưng khi về đến nhà, Khương Thanh Thời vẫn cảm thấy có gì đó khác lạ.

Cô đặt hoa và nước khoáng đang uống dở lên quầy bar, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Ngạn đang cúi người thay giày, trên mặt là vẻ thản nhiên.

Khương Thanh Thời cũng không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy.

Cô còn đang suy nghĩ thì người nọ đã thay xong giày, đi đến trước mặt cô: “Có muốn cắm hoa không?”

Anh hỏi Khương Thanh Thời.

Khương Thanh Thời: “Muốn.”

Thấy Thẩm Ngạn đi lấy bình hoa, cô vội vàng ngăn anh lại: “Để tôi làm là được, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Ngạn hơi dừng lại, không động đậy nữa.

Khương Thanh Thời ngơ ngác: “Vẫn chưa buồn ngủ sao?”

Thẩm Ngạn: “Không phải.” Anh lặng lẽ nhìn cô, có chút tham lam: “Vậy em thì sao? Cắm hoa xong định làm gì?”

Khương Thanh Thời không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Ngạn, cô vừa lấy bình hoa vừa nói: “Tôi ở dưới lầu xem TV một lát.”

Mấy ngày nay cô đều bận rộn ở bảo tàng nghệ thuật, muốn thư giãn một chút.

Khương Thanh Thời cầm điện thoại di động, lúc cô còn đang suy nghĩ thì người bên kia nhắn đến một câu: [Có muốn về phòng xem tivi không?]

Khương Thanh Thời nhướng mày, cố ý hỏi: [Không làm ồn đến giấc ngủ của anh chứ?]

Lần này, tin nhắn Thẩm Ngạn gửi tới càng thẳng thắn hơn: [Sẽ không, em ở trong phòng tôi sẽ ngủ ngon hơn.]