Dịu Dàng Tập Kích

Chương 26: Vợ tổng giám đốc



Về đến nhà, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều bận rộn chuyện của mình.

Người trước bận rộn rửa mặt chăm sóc da, người sau lại đến phòng làm việc giải quyết công việc như thường lệ. Thứ Hai luôn là ngày bận rộn nhất của Thẩm Ngạn, buổi chiều vì lo lắng cho Khương Thanh Thời nên anh đã tan làm đúng giờ để đi tìm cô, trong hộp thư vẫn còn rất nhiều tài liệu cần xử lý.

Khương Thanh Thời tắm rửa xong, Thẩm Ngạn còn chưa về phòng.

Cô đứng trong phòng do dự vài giây, nhưng vẫn không đến phòng làm việc để truyền “hơi ấm” cho anh, cô không muốn đến phòng làm việc của anh ít nhất một tháng.

Còn chưa buồn ngủ lắm, Khương Thanh Thời vén chăn lên giường, nhìn thấy tin nhắn Tư Niệm gửi cho cô, bảo cô có thời gian thì lên lịch trình du lịch Vân Thành, không có thời gian thì thôi, hai người đi đến đâu sẽ tính đến đó.

Vừa hay Khương Thanh Thời không có chuyện gì để làm, lập tức trả lời cô ấy: [Đương nhiên phải làm, nghe nói ở đó có rất nhiều địa điểm để chụp hình check in, tớ muốn đi chụp ảnh.]

Tư Niệm đáp lại cô bằng một biểu tượng OK: [Vậy thì giao cho cậu.]

Khương Thanh Thời: [Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của bà chủ Tư.]

Tư Niệm: [Được thương mà sợ.jpg]

……

Hai người trò chuyện trong nhóm chat một lúc, Khương Thanh Thời cầm máy tính bảng ở tủ đầu giường lên, bắt đầu nghiên cứu hành trình du lịch Vân Thành, thuận tiện đặt vé máy bay cho hai người họ luôn.

Hạ cánh xuống Vân Thành vào khoảng giữa trưa, có thể về khách sạn ngủ một giấc, chạng vạng tối ra ngoài đi dạo.

Khương Thanh Thời ra ngoài chơi chủ yếu là để thư giãn. Cô không có nơi nào cần phải đi, cũng không có thứ cần phải ăn, xưa nay cô đều sống rất tùy ý, ngay cả những nơi đã đánh dấu muốn đến chụp ảnh, phía sau còn chú thích thêm một dấu ngoặc đơn —— mệt mỏi sẽ không đi.

Sau khi hoàn thành lịch trình, Khương Thanh Thời cảm thấy buồn ngủ.

Cô ngáp một cái, liếc nhìn phần giường bên cạnh vẫn còn đang trống không, đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, sau đó kéo chăn lên ngủ thiếp đi.

Đêm đã khuya, ánh trăng sáng len qua cửa sổ rọi vào căn phòng tối tăm yên tĩnh.

Thẩm Ngạn xử lý xong công việc trở về phòng, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ ấm áp, anh thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh Khương Thanh Thời, rũ mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đang say ngủ của cô. Lúc cô ngủ rất không ngoan ngoãn, nửa người cuộn tròn dưới chăn, chiếm hơn nửa chiếc giường lớn.

Bình tĩnh lại một lúc, Thẩm Ngạn chuẩn bị đi tắm rửa.

Đột nhiên, chiếc máy tính bảng cô đặt trên tủ đầu giường sáng lên, là một tin nhắn đẩy.

Anh vô tình nhìn qua, trông thấy nội dung tin nhắn.



Ngày hôm sau, Khương Thanh Thời bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng hé mắt nghe điện thoại: “Alo.”

Bên kia im lặng, giọng nói bình tĩnh của bà Từ vang lên: “Con vẫn chưa dậy à?”

“…”

Khương Thanh Thời lập tức bật dậy khỏi giường, giọng điệu tỉnh táo gọi bà một tiếng: “Mẹ.”

Bà Từ cau mày: “Đây là cách sống mỗi ngày của con từ sau khi trở về nước?”

Khương Thanh Thời khẽ mấp mấy môi, muốn thanh minh cho bản thân vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”

Bà Từ nghiêm khắc nói: “Trưa nay về nhà ăn cơm.”

Khương Thanh Thời còn chưa kịp đồng ý, bà Từ đã cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã cúp máy, Khương Thanh Thời liếc nhìn vị trí đã sớm không còn độ ấm ở bên cạnh, lặng lẽ thở dài.

Xem ra hôm nay không có cách nào để gọi cứu viện rồi.



Mười giờ sáng, Thẩm Ngạn họp xong cuộc họp buổi sáng trở về phòng làm việc, cầm điện thoại di động trên bàn lên mở ra, nhìn thấy chấm đỏ cùng ảnh đại diện quen thuộc trên khoảnh khắc.

Ngón tay của anh khẽ bấm vào, nhìn thấy dòng trạng thái Khương Thanh Thời đã đăng mười phút trước.

Cô cảm thán: [Có đôi khi đi làm tan làm bình thường cũng rất tốt.]

Hai người không có nhiều bạn chung, trên Wechat thậm chí còn ít hơn.

Vì vậy Thẩm Ngạn chỉ có thể nhìn thấy bình luận của Lục Gia Văn và vợ của Lương Hoài là Mạnh Kim Tuyết ở phía dưới.

Lục Gia Văn: [Sao chị dâu đột nhiên lại muốn đi làm?]

Khương Thanh Thời trả lời: [Đi làm rất tốt!]

Lục Gia Văn: [Thật sao?]

Sao anh ta lại không biết nhỉ?

Mạnh Kim Tuyết: [ Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?]

Khương Thanh Thời trả lời cô ấy: [Người rảnh rỗi buổi trưa phải về nhà ăn cơm, khóc lóc.jpg]

Mạnh Kim Tuyết: [Ôm một cái.jpg]

……

Xem xong cuộc trò chuyện của Khương Thanh Thời trong khoảnh khắc, Thẩm Ngạn quay lại giao diện trò chuyện Wechat.

Anh nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện đang im lặng kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.

Ở đầu bên kia, Khương Thanh Thời đăng trạng thái lên khoảnh khắc xong thì đợi một lúc vẫn không nhận được lượt thích của Thẩm Ngạn, cũng không có một tin nhắn nào.

Cô có chút buồn bực tự hỏi, rốt cuộc người này bận rộn đến mức không xem điện thoại hay là không lướt xem khoảnh khắc thế?

Suy nghĩ một lúc, Khương Thanh Thời bấm vào giao diện chat với Thẩm Ngạn, ấn vào ảnh đại diện của anh, rồi lại vào khoảnh khắc của anh.

Khoảnh khắc của Thẩm Ngạn không giống cô, bên cô cài đặt chỉ được xem bài đăng trong vòng một tháng, khoảnh khắc của anh được mở rộng không có giới hạn.

Tuy nhiên Thẩm Ngạn rất ít khi đăng trạng thái, mấy bài cô lướt qua đều liên quan đến dự án của công ty, có tin tức về chiến lược hợp tác đã hoàn thành, cũng có kế hoạch khởi động một dự án triển vọng nào đó.

Đột nhiên, Khương Thanh Thời chú ý đến một cuộc phỏng vấn mà anh đã đăng trên khoảnh khắc Wechat của mình.

Cô bấm vào xem, trên ảnh bìa là ảnh chụp của anh và Ngụy Minh Khiêm, được chụp lại khi hai bên công ty đạt được thỏa thuận hợp tác, bên dưới là cuộc phỏng vấn hỏi đáp của phóng viên về lần đầu tiên hợp tác giữa hai người.

Khương Thanh Thời đọc xong, liếc nhìn thời gian Thẩm Ngạn đăng bài trong khoảnh khắc.

Là hơn một năm trước, thời điểm đó cô đã ở Paris được ba tháng.

Khương Thanh Thời muộn màng nhận ra, cô Thẩm như cô thật sự rất không xứng chức, cũng khó trách lần trước Thẩm Ngạn lại tức giận như vậy, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Nghĩ theo góc độ của anh, nếu Thẩm Ngạn như vậy thì cô cũng sẽ tức giận với anh.

Vì lý do này, Khương Thanh Thời âm thầm thề rằng, khoảng thời gian gần đây sẽ cố gắng hết sức để đối xử thật tốt với Thẩm Ngạn.

Sau khi xem xong khoảnh khắc của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời không thể không rời giường tắm rửa, quay trở về nhà họ Khương.

Lúc về đến nhà họ Khương, dì giúp việc đã chăm cô từ nhỏ đến lớn mỉm cười bước ra nghênh đón: “Cô chủ về rồi.”

Khương Thanh Thời gật đầu: “Vú Diêu, hình như hôm nay tâm trạng của mẹ cháu không được tốt đúng không?”

Vú Diêu ra đây là vì muốn nói với cô chuyện này, bà ấy gật đầu, nhận lấy túi xách trong tay cô, nhỏ giọng nói: “Bọn họ lại cãi nhau rồi.”

Khương Thanh Thời mím môi, tuy đã đoán ra được nguyên nhân cãi nhau, nhưng cô vẫn không nhịn được xác nhận với vú Diêu: “Bọn họ cãi nhau chuyện gì? Vú có nghe thấy không?”

Vú Diêu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía Khương Thanh Thời tràn ngập đau lòng: “Chính là chuyện kia, bố của cháu muốn đón người ta về nhà.”

Khương Thanh Thời giật mình, sau đó gượng cười: “Được, cháu hiểu rồi vú Diêu.”

Cô vỗ nhẹ vào cánh tay của vú Diêu, nhẹ giọng nói: “Trưa nay vú nấu món gì ngon cho cháu ăn nhé? Cháu thèm món vú nấu lâu rồi.”

Vú Diêu mỉm cười: “Đều là món cháu thích ăn.”

Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong nhà, bà Từ đang ngồi xem tivi ở phòng khách.

Khương Thanh Thời và vú Diêu liếc nhìn nhau, rồi đi về phía phòng khách: “Mẹ, sao mẹ lại ở nhà xem tivi một mình, hôm nay mẹ không đến công ty sao?”

Bà Từ là một người rất mạnh mẽ, cũng là người nổi tiếng tham công tiếc việc, sau khi kết hôn với bố Khương, bà cũng không lựa chọn trở thành bà nội trợ toàn thời gian mà vẫn tiếp tục làm việc ở công ty.

Những năm gần qua bà thực hiện được rất nhiều dự án không tệ, trong phương diện công việc giống như cá gặp nước. Nhưng về phương diện gia đình, bà lại thường xuyên cảm thấy thất bại.

Nghe vậy, bà Từ thản nhiên liếc nhìn cô: “Hôm nay không có chuyện gì gấp.”

Khương Thanh Thời ồ một tiếng, bước đến ngồi xuống bên cạnh bà: “Vậy hay là con đi dạo phố mua sắm với mẹ nhé?”

Bà Từ liếc nhìn cô rồi hỏi: “Sau khi con về nước, mỗi ngày thường làm những chuyện gì?”

“…..Con cùng đàn chị phụ trách buổi triển lãm mỹ thuật của giáo viên vào tuần sau.” Khương Thanh Thời thành thật trả lời.

Bà Từ: “Chuyện này cũng chỉ cần con hỗ trợ thôi, chắc là không tốn quá nhiều thời gian của con đâu nhỉ.” Bà giống như một chủ nhiệm lớp nghiêm khắc: “Ngoại trừ chuyện này ra, con có làm chuyện đứng đắn gì khác không?”

Khương Thanh Thời im lặng.

Thấy cô như vậy, bà Từ lại nhắc đến chuyện cũ: “Gần đây con và Tiểu Ngạn thế nào rồi?”

Khương Thanh Thời: “Cũng khá tốt ạ.”

Bà Từ nheo mắt nhìn cô một lúc: “Mẹ đang nói chuyện con cái, hai đứa không định có con à?”

“Mẹ.” Khương Thanh Thời bất đắc dĩ nói: “Tạm thời con không muốn có con.”

Cô cảm thấy bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, nếu như có con thì thật sự rất kỳ quái.

Hơn nữa, Khương Thanh Thời vẫn luôn tin rằng đứa trẻ ra đời vào thời điểm bố mẹ yêu thương nhau sẽ tốt hơn, chứ không phải một đứa trẻ được sinh ra giống như hoàn thành nhiệm vụ.

Thái độ của Khương Thanh Thời đối với chuyện con cái vẫn luôn trung lập, cô không kháng cự, nhưng nếu như cô thật sự phải sinh con, cô hy vọng tình cảm của cô và Thẩm Ngạn phải đạt đến một mức độ nào đó. Thời điểm hai người dành niềm tin cho nhau, có đủ tình yêu để cùng nhau sinh ra một sinh mệnh mới thì mới nên có con.

Nghe cô nói như vậy, bà Từ thấp giọng nói: “Tại sao không muốn có con? Con biết ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngạn không?”

“Vậy thì sao ạ?” Hiếm khí Khương Thanh Thời không nghe lời, cãi lại lời bà nói: “Mẹ, có lẽ mẹ phải rõ ràng hơn con chứ, nếu như Thẩm Ngạn muốn làm chuyện gì đó ở bên ngoài, cho dù bọn con có con thì anh ấy cũng sẽ làm.”

Cô nhìn bà Từ, nhỏ giọng nói: “Con cái không phải là công cụ, không nên trở thành công cụ để có thể trói buộc bất kỳ ai.”

“Con ——” Bà Từ vô thức muốn mắng cô, nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Thanh Thời lúc này, bà lại không nỡ mắng cô.

Bà im lặng hồi lâu, dựa lưng và ghế sô pha nhắm mắt lại, khẽ thời dài: “Vậy thì tùy con, dù sao con cũng cứng cánh rồi, mẹ không quản được con.”

Khương Thanh Thời mím môi, tựa vào vai bà: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, con làm bất cứ chuyện gì đều có năng lực phán đoán của riêng mình ——” Cô dừng lại, dịu giọng nói: “Mẹ như bây giờ cũng rất khó chịu, nếu như không được, hai người hãy…..”

Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ ly hôn thì đã bị bà Từ cắt ngang: “Không thể nào.”

Khóe môi Khương Thanh Thời hơi mấp mấy, nhưng không phát ra âm thanh.

Bà Từ lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ mẹ đề nghị ly hôn, vậy chẳng phải để người phụ nữ bên ngoài kia danh chính ngôn thuận vào nhà sao?” Bà chế nhạo một tiếng, giọng điệu lạnh như băng: “Ông ta mơ đẹp lắm, cho dù mẹ có chết cũng sẽ không đồng ý ly hôn, mẹ muốn đứa con mà ông ta lén lút sinh ra sau lưng chúng ta mãi mãi mang thân phận con hoang!”

Nói xong, bà liếc nhìn Khương Thanh Thời: “Sau này đừng nhắc đến những chuyện thế này nữa.”

Khương Thanh Thời cụp mắt xuống: “Con biết rồi.” Cô nhìn về phía bà Từ, còn muốn nói gì đó, vú Diêu lại từ trong bếp đi ra: “Bà chủ, cô chủ, ăn cơm thôi.”

Bà Từ khẽ ừm một tiếng, nhìn sang Khương Thanh Thời: “Ăn cơm trước đi, lát nữa ra ngoài mua sắm với mẹ.”

Khương Thanh Thời mỉm cười: “Được.”



Ăn cơm xong, Khương Thanh Thời đi mua sắm cùng bà Từ.

Thời điểm tâm trạng của bà Từ không tốt, việc mua sắm thậm chí còn khoa trương hơn cả Khương Thanh Thời. Có đôi khi Khương Thanh Thời cảm thấy bản thân tiêu pha dữ dằn như vậy chắc chắn là được thừa hưởng từ bà Từ.

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, bà Từ đã mua một đống đồ cho cô, còn có của Thẩm Ngạn. Sau khi mua sắm xong, Khương Thanh Thời cùng bà Từ đi massage.

Làm xong rồi, bà Từ xuống quán trà chiều cao cấp ở tầng dưới để mua thứ gì đó.

Ban đầu Khương Thanh Thời cho rằng những thứ bà mua là để cho nhân viên của công ty. Không ngờ sau khi hai người đến đó, bà lại nhận một phần từ nhân viên phục vụ đưa cho Khương Thanh Thời, nhẹ nhàng nói: “Cho Tiểu Ngạn.”

“?”

Khương Thanh Thời ngạc nhiên hai giây: “Ý của mẹ là, muốn để con đi đưa cho Thẩm Ngạn?”

Bà Từ: “Sao vậy, con còn có chuyện gì khác sao?”

Khương Thanh Thời: “…Không có.” Cho dù có thì hôm nay cô cũng không dám nói ra.

Khó khăn lắm tâm trạng của bà Từ mới tốt lên, cô không muốn chọc bà tức giận nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, bà Từ cũng hài lòng gật đầu, nghiêm túc nói: “Chuyện con cái mẹ sẽ không hối thúc hai đứa nữa, nhưng nếu con đã về nước rồi thì phải vun đắp tình cảm vợ chồng với Tiểu Ngạn, thằng bé tốt hơn bố con rất nhiều, con phải biết quý trọng.”

Khương Thanh Thời: “…Ồ.”

Nhìn thấy vẻ mặt không phục của cô, bà Từ bình tĩnh nói: “Mắt nhìn người của mẹ chuẩn hơn con.”

Trước khi Khương Thanh Thời kịp phản bác, bà lại bổ sung: “Ngoại trừ bố của con ra.”

“…”

Bà Từ gọi rất nhiều phần trà chiều, có cho Thẩm Ngạn, còn có cho nhóm trợ lý của Thẩm Ngạn.

Khương Thanh Thời chỉ cần đem phần của Thẩm Ngạn tới cho anh, phần còn lại bà Từ sẽ sắp xếp tài xế đưa đến.

Để ngăn chặn cô bằng mặt không bằng lòng, bà Từ còn bảo tài xế đưa Khương Thanh Thời đến trước cửa công ty của Thẩm Ngạn, nhìn cô xuống xe đi vào sảnh chính rồi mới lái xe rời đi.

Đây là lần thứ hai Khương Thanh Thời tới công ty của Thẩm Ngạn, lần trước là Phùng Hạng Minh xuống đón cô, lần này cô quên báo trước với Phùng Hạng Minh, lúc đi đến quầy lễ tân thì không ngoài dự liệu bị chặn lại.

Nghe thấy nhân viên lễ tân hỏi cô là ai, có hẹn trước hay không, Khương Thanh Thời tháo kính râm xuống, mỉm cười với nhân viên: “Tôi họ Khương, làm phiền cô ——”

Cô còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì hai mắt nhân viên lễ tân đã sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Cô là vợ của tổng giám đốc Thẩm?”

Khương Thanh Thời giật mình, kinh ngạc nói: “Cô đã từng gặp tôi sao?”

Không phải đúng không? Từ chương sau nội dung truyện sai, các bạn nhắn tin về page Làn Truyện để nhận link đúng nhé. Lần trước lúc cô đến là do Phùng Hạng Minh trực tiếp đón ở cửa, chưa từng dừng lại ở quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng gặp cô, nhưng lúc trước trợ lý Phùng đã nhắc đến với mọi người, vợ của tổng giám đốc Thẩm họ Khương, anh ấy nói nếu như có một cô gái rất xinh đẹp họ Khương đến tìm tổng giám đốc Thẩm, vậy thì chín mươi phần trăm là vợ của tổng giám đốc.”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời có chút buồn cười: “Trợ lý Phùng cân nhắc thật chu đáo.”

Nhân viên lễ tân vừa đưa cô đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc vừa nói: “Trợ lý Phùng nói là do tổng giám đốc Thẩm dặn dò.”

Khương Thanh Thời chớp chớp mắt, không tin lắm: “Thật sao?” Cô kinh ngạc: “Trợ lý Phùng nói vậy khi nào?”

Nhân viên lễ tân nhớ lại: “Hơn nửa tháng trước.”

Cô ấy nhìn về phía Khương Thanh Thời, mặt đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng: “Cô xinh đẹp thật đấy, trợ lý Phùng không khen quá lời một chút nào.”

Khương Thanh Thời bị lời nói của cô ấy chọc cười, nhướng mày: “Cô cũng rất đáng yêu.”

Đi vào thang máy, Khương Thanh Thời vẫy tay với cô ấy: “Cô đi làm việc đi, tôi tự lên là được rồi.” Nói xong, cô lại nói thêm: “Không cần phải gọi điện cho người trên lầu.”

Nhân viên lễ tân hiểu rõ, bày ra vẻ mặt ‘tôi biết rồi’: “Phu nhân yên tâm.”

Cửa thang máy đóng lại, Khương Thanh Thời dựa vào góc thang máy nhìn camera phía trên đầu, nghĩ đến những gì nhân viên lễ tân vừa nói, cô im lặng cong môi.

Cô không thể không thừa nhận rằng Thẩm Ngạn thực sự rất chu đáo.

Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi thẳng một đường.

Chỉ trong chốc lát, Khương Thanh Thời đã thuận lợi đến tầng phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu định bước ra ngoài, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đang mặc tây trang được cắt may hoàn hảo đứng trước cửa. Dáng vẻ của anh thoải mái, trầm tĩnh thong dong.

Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Thời có chút không chắc chắn hỏi: “Anh có việc phải ra ngoài à?”

Có đôi khi Thẩm Ngạn rất muốn mở đầu óc của Khương Thanh Thời ra xem rốt cuộc bên trong có gì.

Anh liếc nhìn cô đầy dò xét, lạnh lùng nói: “Tôi không ra ngoài.”

Khương Thanh Thời: “Vậy anh——”

Phùng Hạng Minh ở phía sau không nhìn nổi nữa, đang định nói chuyện thay Thẩm Ngạn thì Thẩm Ngạn lại lên tiếng trước: “Tôi đi ngang qua đây.”

“…”