Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 17



LÚC ỞNHÀ HÀNG “VUI GẶP GỠ” của thành phố B, Carol rất muốn được trả tiền ăn. Cônghĩ, Jason chờ lâu, phải đi xa, bữa ăn này mình nên thanh toán. Cô trông thấycác bàn khác ăn đã gần xong, nhân viên phục vụ đưa cái khay đen hình chữ nhậtra, trên đó để tờ hóa đơn , khách đặt tiền hoặc thẻ thanh toán lên đấy, chờnhân viên phục vụ đến lấy. Cô nghĩ , có thể đây là phương thức thanh toán, vìvậy cô cứ chờ nhân viên phục vụ đưa khay ra.

Nhưngđến khi ăn xong, Jason đứng dậy nói chúng ta đi thôi, Carol vẫn không thấy nhânviên đưa cái khay đen ra.

- Chúngta chưa thanh toán. – Carol nói.

- Anhvừa thanh toán ở quầy rồi.

Carolnhớ ra, vừa rồi anh đứng dậy, đến bên quầy một lúc, quay về đem theo mấy cáităm, cô cứ nghĩ anh đi lấy tăm.

- Anhthanh toán tất cả rồi à? – Carol hiếu kỳ hỏi. – Nghe nói người Mỹ A – A cơ mà?

Jasoncười:

Cô làngười Mỹ à? Hay là anh là người Mỹ? – Nói xong anh đưa Carol ra cửa – Người Mỹcũng không phải lúc nào cũng A – A . Anh là người Trung Quốc cổ hủ, không thíchkiểu Đức, thà rằng mấy người tranh nhau thanh toán, anh vẫn thích không khí anhem hơn. Nhưng anh không tranh nhau với con gái đâu.

Lúc điqua quầy hàng, cô nhân viên thu ngân nói chuyện với Jason, hai người nói vớinhau vài câu,hình như chỉ là mấy lời giới thiệu, cô nghe nhưng không hiểu. Cônhớ, vừa rồi anh cũng nói tiếng Quảng Đông với nhân viên phục vụ, cho rằng anhcó điều gì đó bí mật. Nếu có ai đó trước mặt nói chuyện bằng thứ tiếng cô khônghiểu, cô cảm thấy người đó đang bình phẩm về mình hoặc đang âm mưu gì đó vớimình.

- Anhlà người Quảng Đông à? – Carol hỏi.

- Khôngphải, hồi làm công cho nhà hàng anh có học được vài câu. – Anh mở cánh cửa cólò xo tự động khép lại, nói đùa vài tiếng Quảng Đông:

- Cô ratrước đi.

Ngoàiđường không có người qua lại, chỉ có xe chạy. Carol sực nhớ một tin đồn, hỏi:

- Nghenói thành phố B này tỉ lệ phạm tội cao lắm, là kinh đô tội phạm phải không anh?

- Ngườita nói vậy đấy, nhưng anh chưa phạm tội mà cũng chưa gặp tội phạm bao giờ.Giống như tỷ lệ li hôn, nghe nói 50%, nhưng bên cạnh mình không thấy ai li hôncả. – Anh mở cửa xe,thấy vẻ lo lắng của anh, anh an ủi. – Không lo, chạy xe nóichung không có vấn đề gì.

Jasonkhởi động xe. Carol nghĩ lại cử chỉ và lời nói của anh vừa rồi, bỗng cảm thấynghi ngờ, bất ngờ hỏi:

- Tạisao anh biết em đi chuyến bay 7674?

- Hỏi ởbàn phục vụ. Nói chung các hãng máy bay không tiết lộ với người ngoài về hànhkhách, nhưng anh cho họ xem thẻ sinh viên, lại cho họ một chút khổ nhục kế, bảolần đầu tiên cô ra nước ngoài, không quen biết ai, rất sợ hãi, không có ngườiđón cô ấy sẽ khóc. Nếu một mình cô ấy ra ngoài, xảy ra chuyện gì thì ai chịutrách nhiệm? Anh bảo với họ, nếu không cho tôi biết chuyến bay nào, thì hãy tìmcách thông báo cho cô ấy biết có người đón, bảo cô ấy hãy chở ở nơi lấy hànhlý, không nên đi lung tung, họ cũng rất thể tình, không những thông báo, lạicòn cho anh biết số hiệu chuyến bay. Dọc đường cô có lo lắng, suy nghĩ nhiềulắm không?

Carolnhớ lại những điều mình suy nghĩ, thoáng chút bối rối, nói:

- Cónghĩ, tại sao anh biết?

- Congái mà, tâm tư bao giờ cũng hiện lên nét mặt, ai cũng trông thấy, chỉ có congái các cô mới cho rằng có thể giấu kín được thôi.

Carolrất bối rối, phải chăng anh đã nhận biết mình vừa gặp anh đã có cảm tình? Haylà nói mình đang nghi ngờ anh? Anh ta hình như hiểu tâm tư tình cảm con gái nhưhiểu lòng bàn tay, phải chăng đã biết quá nhiều con gái, trải qua vô số người?Một con người như anh, chắc chắn có cả đống con gái thích.

Ô tôchạy theo đường cao tốc số 63 về thành phố C. Theo sự sắp xếp của Jason, côngồi ở hàng ghế sau, anh bảo đó là qui định của đại học C, sinh viên mới đếnphải ngồi ở hàng ghế sau. Hai bên đường không có đèn, chỉ có đèn ô tô chiếusáng mặt đường. Trong xe đang phát một bản nhạc guitar rất êm dịu.

- Nhạchay quá! Bản nhạc gì đấy anh? – Carol hỏi.

- Bản Hồitưởng cung điện Alhambracủa Tarrega.

Carollập tức nhớ lại cái tên ấy, cô có dự cảm, đấy là bản nhạc quan trọng nhất trongđời. Tại sao thì không thể nói rõ, chỉ biết có dự cảm ấy thôi. Ngồi trong xe màcô bàng hoàng như trong mơ. Đúng vậy không? Ở một đất nước xa lạ, trong cảnhđêm mênh mang mơ hồ, một con người đẹp trai khiến lòng thảnh thơi, vui vẻ đanglái xe trong tiếng nhạc mộng ảo dịu dàng, tưởng như không thiếu gì, chỉ thiếumột chút cảm giác chân thực.

Cảmgiác chân thực rất nhanh chóng đến với Carol. Cô cảm thấy chút đau thầm kíntrong tim, một lúc sau lại có cảm giác như sóng vỗ bờ. Carol nghĩ, thôi hỏngrồi, đau bụng, muốn đi ngoài. Carol biết mình có chứng bệnh ấy, ăn không đúngbữa hoặc bụng bị lạnh thể nào cũng đau bụng, hơn nữa còn bị đi ngoài. Cô cũngkhông hiểu tại sao mình lại mắc hứng bệnh quái dị ấy. Một người con gái có bệnhđau bụng, chẳng khác gì Tây Thi, coi như một thứ trang điểm làm cho con ngườithêm dịu dàng, thêm đáng yêu. Nhưng ở Carol là chứng đau bụng đi ngoài, chỉthêm xấu mặt.

Có thểđau bụng đi ngoài không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là đau bụng đingoài kéo theo chứng dị ứng da. Bác sĩ bảo có thể vì chứng da dị ứng mới lànguyên nhân , vì dị ứng da quá nặng dẫn đến phản ứng nội tạng, gây nên đau bụngđi ngoài. Carol đã từng đi khám nhiều lần nhưng không thể trị tận gốc, chỉ cóthể chữa trị tạm thời. Bác sĩ bảo thể chất cô nhạy cảm, bẩm sinh nhạy cảm hơnmọi người. Cách chữa trị chỉ có thể tìm căn nguyên nhạy cảm, cố tránh những môitrường nhạy cảm. Việc đầu tiên cô phải chú ý là ăn uống đúng bữa, thứ hai khôngđể bụng bị lạnh. Vừa rồi ăn trong tiệm cơm Trung Quốc đã cảm thấy khó chịu,nhưng không ngờ phản ứng nhanh đến vậy, cứ nghĩ cố vài tiếng đồng hồ sẽ về đếnthành phố C, coi như không có vấn đề gì.

Lúc nàycô khó chịu đến hơn cả chết, kêu đau bụng trước mặt người con trai vừa gặp đãcó cảm tình liệu còn nói gì đến tư cách, còn nói gì đến tao nhã? Có thể chỉ mộtlúc nữa là phải đi vệ sinh, phát ban khắp cả người, mắt với miệng sung đỏ,thậtxấu hổ. Carol không tiện nói với Jason những chuyện ấy, phải cố nhịn, cố biếnnguy hiểm thành bình thường. Dọc đường hình như không có nhà vệ sinh, lẽ nàogiải quyết bên gốc cây? Carol lo, vì có lúc quá nhạy cảm sẽ bị vỡ giọng nóingọng, khó thở,bác sĩ bảo vì trong cổ họng cũng bị phát ban, sung lên, lưu ý côphải đến bác sĩ ngay , nếu không sẽ ảnhhưởng đến việc nuốt và thở, có thể sẽ chết.

Carolkhông biết lần này sẽ nghiêm trọng đến mức nào, hình như những nốt ban chưanhiều, nhưng bụng thì rất khó chịu. Tại sao ông trời trừng phạt mình như thế?Tại sao lại để lộ cái xấu khi mà đang muốn tạo ấn tượng tốt đẹp trước một ngườikhác? Carol ngồi không yên trên ghế, tay bóp bụng, muốn ô tô chỉ một bước đếnngay thành phố C.

- Côkhó chịu à? Jason nhìn gương hậu,hỏi: - Có cần đến bệnh viện không?

Carolkhó xử cực điểm, không biết tại sao anh nhận ra mình đang khó chịu? Cô “ờ” mộttiếng, rồi nói:

- Khôngsao, có điều bụng hơi khó chịu.

Nóixong, cô nghe thấy bụng mình sôi ùng ục, cô nghĩ, chắc chắn Jason có nghe thấy.Cô không thể nào không chế âm thanh ấy được, bực một nỗi bụng không thể tách rađể cô chui vào đấy.

- Khôngsợ, trước mặt có trạm xăng.

Anh anủi, chừng như đang tăng ga.

Carolkhông hiểu trạm xăng và đau bụng có liên quan gì với nhau, cô cũng khônghỏi,chỉ đấu tranh với cái bụng của mình, không để nó phát ra những âm thanhkhi61n cô không có lỗ mà chui. Xe dừng lại trước một trạm xăng, anh xuống xe,mở cửa phía sau, nói:

- Nào,theo anh .

Carolkhông biết anh định làm gì, cứ vậy ôm bụng xuống xe.

Anh đưacô vào một gian nhà của trạm xăng, chỉ vào một ô cửa, nói :

- Kialà nhà vệ sinh, anh chờ ở đây, không việc gì phải sợ.

Carolhiểu ra, anh đã biết mọi chuyện, anh biết lúc này cô muốn đi vệ sinh. Cô vừangượng vừa bực mình, nhưng rất cảm kích Jason, vì lúc này không đi vệ sinh thìkhông biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Carolkhông biết mình ở trong nhà vệ sinh bao lâu, cho đến khi bụng không còn cảmgiác như nước chảy mới ra. Không thấy anh trước cửa hàng, Carol hoảng lên: Anhấy bỏ mình ở đây hay sao?

Carolkhông biết tại sao anh làm như thế, có phải vì hai cái vali và cái máy tínhxách tay của mình? Có phải vừa rồi anh bảo nhà hàng ăn bỏ gì đó vào thức ăn chonên cô mới đau bụng đi ngoài? Cô hốt hoảng chạy ra khỏi nhà vệ sinh thì thấyanh đang đứng hút thuốc. Carol yên tâm, lặng lẽ nhìn anh một lúc, cảm thấy dángđứng hút thuốc của anh thật đẹp, lúc rít thuốc cặp mắt lim dim, động tác gẩytàn thuốc cũng rất tự nhiên.

Carolngồi vào xe, anh lấy cái áo khoác ngoài ở ghế trước, nói:

- Cônằm một lúc, cái áo này đắp ngang bụng có thể dễ chịu hơn. – Qua ánh đèn bênngoài, anh nhìn Carol một lúc, hỏi: - Không có việc gì chứ? Đừng cố chịu đựng,thấy khó chịu thì bảo anh, anh đưa cô đến bệnh viện.

-Emkhông sao. – Giọng Carol yếu ớt. – Làm phiền anh quá,em …

- Có gìphiền đâu, trước kia anh cũng thường bị dị ứng da, đau bụng đi ngoài, chẳngkhác gì cô.

Nóixong, anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

- Cóthể em bị lạnh bụng, hoặc đói quá. – Carol giải thích.

- Chỉtại anh, lẽ ra chúng ta ăn McDonald’s ở sânbay thì hơn.

- Khôngnên trách anh vì lúc bấy giờ em không thấy đói. Anh cũng bị đau bụng vì bị dịứng da rồi à?

Cô hỏi,cảm thấy Jason rất hiểu tâm lý mình, biết anh rất khó đối xử với việc ấy, chonên đặt mình ngang hàng với anh, như vậy cô mới không thấy ngượng. Mà có điềugì phải ngượng chứ, anh đau bụng, tôi đau bụng, mọi người đều như thế cả.

- Trướcđây, hồi còn ở trong nước, có một thời gian anh vô cớ bị chứng dị ứng da, lúcbị nặng, nội tạng đều phát ban, vậy là bị đi ngoài. Bác sĩ cũng không biếtnguyên nhân, có bác sĩ bảo vì có cảm giác phạm tội.

Carolkhông nói gì. Mấy tiếng “cảm giác phạm tội” khiến cô có suy nghĩ xa xôi. Vừarồi anh nói “nhưng anh chưa phạm tội bao giờ”, lúc này lại nói “cảm giác phạmtội” , phải chăng anh ta muốn phạm tội? Nhưng muốn phạm tội gì chứ? Hay là địnhphạm tội với mình? Carol nhìn ra ngoài cửa xe thấy trời tối om, nghĩ bụng, nếumuốn phạm tội, anh ta rất có thể đưa mình đến một nơi nào đấy.

Carolcố tưởng tượng cái vẻ hung ác tàn bạo của anh, nhưng không thể hình dung ranổi. Cô nghĩ, có thể anh ta vừa phạm tội nhưng rất biết dịu dàng, có đôi chútxấu hổ, chỉ có thể ôm mình, hôn từ cổ xuống, râu anh ta nhất định làm mình ngứangáy phải biết.

Cô cườithầm, phải nói rằng mình muốn phạm tội thì đúng hơn. Vừa rồi nhìn anh ta có vẻsợ hãi, anh ta chỉ dám để mình ngồi ở ghế sau chắc vì sợ mình phạm tội? Cái trò“quỷ cái háo sắc” phải luyện tập thế nào nhỉ? Luyện thành tài trong sự xấu hổcủa các anh chàng đẹp trai. Nghe nói “đàn ông háo sắc” rất phấn khởi khi bên nữcố tình giãy dụa, xem ra “quỷ cái háo sắc” cũng sẽ mạnh bạo khi các chàng đẹptrai rất thận trọng bảo vệ mình. Đúng là địch yếu ta mạnh, địch lui ta tiến,địch nghĩ ta tấn công, địch mệt mỏi ta quấy nhiễu.

Caroltự nhủ, “nữ sắc quỷ” giống như cái lò xo, người yêu thì ta mạnh. Cô không rõbây giờ trong phòng có mấy người lấy tên là sắc, tại sao lại bỏ sót tên “nữ sắcquỷ” , lại cho cô cái tên “sắc đại phu” nghe chẳng ra sao, Carol tưởng tượngmình là một “nữ sắc quỷ” chuyên tấn công các chàng đẹp trai. Tấn công thế nào?Bất ngờ? Bóp cổ? Làm cho các chàng đẹp trai phải mê đi, còn làm được việc gìnữa? Các chàng mà trở thành rắn chết lương ươn thì mất công toi. Chẳng trách gìsắc quỷ đều là nam, “nam sắc quỷ” dùng vũ lực rất được việc. “Nữ sắc quỷ” phảiphối hợp hại người mới được việc , cho nên xưa nay chỉ có “nam sắc quỷ” , “nữyêu tinh” . Nói gì đến nam nữ bình đẳng, trước mặt một “nam sắc quỷ” thì nữkhông thể nào bình đẳng nổi.

Carolđắp cái áo của Jason, thấy thật ấm áp, bụng đã dễ chịu hơn. Cô nằm, lặng lẽnhìn anh,chỉ có thể thấy anh từ một phía, sau gáy anh là một đường cong tuyệtđẹp, nhìn anh một bên trong trẻ hơn nhìn thẳng, có thể vì nhìn thẳng sẽ thấyđôi mắt của anh . Biết đâu ánh mắt ấy, không tìm được một tính từ thích hợp,giống như một nỗi buồn, nhưng lại không giống nỗi buồn của ôngấy. Từ trong con mắt của ôngấy hình như đọc được một câu chuyện sinh không gặp thời,có tài không được trổ tài, nhưng mắt anh ẩn chứa không phải là nỗi buồn ấy.Carol rất muốn nói mắt anh thoáng chút thê lương, nhưng thê lương thì hơi quá.Thật khó diễn đạt , tóm lại, ánh mắt làm cho anh già thêm mười tuổi, cho nênnhìn nghiêng trông anh trẻ hơn, thậm chí giống như một đứa trẻ.