Dịu Dàng Bên Em

Chương 45: Làm trợ lý thật không dễ dàng



Kim Thơ vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Hoàng, mất mười phút để giải thích với ông rằng cô thực sự không cố tình nghỉ việc một cách vô cớ, xin giám đốc Triệu bỏ qua cho lần đầu cũng như lần cuối, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.

“Đêm qua ba giờ sáng tôi mới chợp mắt được. Sáng ra ngủ say đến mức không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức. Tin nhắn xin nghỉ phép là do… Do bạn trai tôi gửi đến, anh ấy… anh ấy...”

Kim Thơ rất muốn nói bạn trai tôi bị bệnh tâm thần, nhưng câu này nghe như một lời giận dữ và rất bất lịch sự, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh, một lúc sau cô nghiêm túc giải thích.

“Bạn trai của tôi lớn hơn tôi vài tuổi, tính tình anh ấy rất nghiêm túc và thường ít nói nên anh ấy không giỏi ăn nói cho lắm, lời lẽ có khi dễ gây hiểu lầm và thất lễ với người khác. Ý của anh ấy là lát nữa tôi sẽ đến công ty hơi muộn một chút, tôi rất khoẻ nên không cần phải nghỉ làm thưa giám đốc.”

Triệu Hoàng đột nhiên bật cười sau khi nghe Kim Thơ giải thích, ông nhẹ nhàng nói, “ Không cần giải thích tôi hiểu mà, cô nên nghe lời bạn trai mà nghỉ một ngày nếu thấy mệt mỏi. Mọi việc ở công ty sẽ ổn thôi.”

Hôm nay cũng không phải là ngày hợp thường niên đầu tuần nên chuyện Kim Thơ ngủ quên và xin nghỉ phép cũng không có gì đáng phải quở trách, huống chi cô ấy vừa thất bại trong việc tìm gương mặt đại diện để dành lấy chức vụ người chủ trì cho show diễn cuối năm, cho nên nghỉ ở nhà cho khuây khoả cũng tốt.

Cuối cùng Triệu Hoàng nói thêm, “Đừng cứng đầu nữa, hai ngày nay tâm trạng của cô đã tồi tệ lắm rồi, tôi không muốn thấy nhân viên của mình mang gương mặt chán nản đến công ty làm việc đâu.”

Kim Thơ ậm ừ, “Cảm ơn giám đốc.”

Triệu Hoàng: “Làm tốt nhất có thể là được rồi, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”

Sau khi cúp máy, càng nghĩ Kim Thơ càng tức giận, tôi mất ngủ là tại vì đã lỡ tay vén tấm chăn bông lên và vô tình nhìn thấy cơ thể trần trụi của Lê Giang Lâm, thật sự có làm chuyện gì đến nỗi mệt mỏi không thể đi làm được chứ? Tôi chỉ là… Chỉ là cứ nhớ đến cơ thể của anh ta… Không không, không phải vậy.

Kim Thơ ảo não thở dài, cô cảm thấy xấu hổ khi cứ nghĩ về chuyện tối qua cùng với Lê Giang Lâm… trong phòng làm việc là cảm thấy đau đầu. Nhưng hiện tại cơn giận trong lòng vẫn cứ hừng hực không thể gập tắc, cuối cùng cô không thể không tìm đến thủ phạm để giải tỏa ấm ức trong lòng.

【Anh là đồng xu hai mặt. ​​] Không thèm chỉnh sửa, Kim Thơ trực tiếp nhắn tin gửi cho Lê Giang Lâm.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Kim Thơ tức giận ném điện thoại sang một bên, cô vào nhà vệ sinh tắm rửa và thay quần áo để đi làm, khi quay lại phòng thì thấy tin nhắn của Lê Giang Lâm gửi đến.

【Ý gì vậy?]

Lê Giang Lâm dường như không nhận ra mình đã làm gì sai, hay nói cách khác, bởi vì anh là một người cực kỳ nghiêm túc và thẳng thắn, cho nên lời nói ra vô cùng rõ ràng và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, thậm chí anh còn không quan tâm lời nói của mình sẽ làm cho người khác hiểu lầm.

Kim Thơ ném cơn tức giận sang một bên không muốn nói chuyện với anh, cô nhét điện thoại vào túi xách và tìm một quyển tạp chí thời trang ngồi dựa lưng vào ghế sofa mở ra xem.

Một lúc sau, điện thoại trong túi xách vang lên, Kim Thơ mò tay vào bên trong lấy nó ra, cô liếc nhìn cuộc gọi đến là của Lê Giang Lâm, Kim Thơ trực tiếp bấm từ chối nhận cuộc gọi.

Ngay lúc này tại công ty.

Trong phòng họp rộng rãi sáng sủa ánh đèn, mỗi người đã ngồi vào đúng chỗ của mình, cẩn thận kiểm tra xem điện thoại di động xem đã được cài đặt chế độ im lặng hay chưa, trên mặt ai nấy điều giống nhau nghiêm túc và chăm chú chờ cuộc họp bắt đầu.

Thời gian tuyên bố bắt đầu cuộc họp đã trôi qua hơn mười lăm phút nhưng chủ tịch Lê vẫn chưa đến, những người nằm trong ban giám đốc điều hành vẫn ngồi im lặng không ai dám lên tiếng.

Ở hành lang bên ngoài phòng họp, trợ lý Lưu đang đứng cách đó không xa, anh chăm chú nhìn Lê Giang Lâm đang cầm điện thoại trên tay, dường như rất gấp ráp soạn tin nhắn, sau đó vẻ mặt lo lắng bấm điện thoại gọi cho ai đó.

Không cần phải đoán cũng biết chủ tịch đang muốn gọi cho ai, người có thể khiến chủ tịch Lê gạt bỏ công việc sang một bên chính là người vợ đang ngồi ở nhà.

Lần thứ ba Lê Giang Lâm gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy, giám đốc Trần bên bộ phận kinh doanh đã cử trợ lý đến hỏi mấy lần, trợ lý Lưu rất nghiêm túc nói rằng hiện tại chủ tịch đang có việc quan trọng phải xử lý, cuộc họp sẽ bị lùi lại và bắt đầu sau ba mươi phút nữa.

Lưu Hải đứng nhìn chủ tịch nhà mình đang không ngừng đi tới đi lui trong phòng làm việc, vẻ mặt thì u ám, trong lòng trợ lý Lưu cũng u ám không kém chủ tịch Lê. Bởi vì anh là người có trách nhiệm làm chậm lại thời gian cuộc họp tạo cơ hội cho chủ tịch nói chuyện với vợ, nhưng chỉ sợ ba mươi phút sau chủ tịch không đến đám người trong ban giám đốc không thể đợi được nữa sẽ làm ầm ĩ lên. Trợ lý Lưu hiện tại rất nóng ruột.

Lê Giang Lâm đã gọi cho Kim Thơ rất nhiều lần nhưng Kim Thơ không trả lời. Trong khi gửi tin nhắn cho cô, anh vẫy tay với trợ lý Lưu, “Anh Lưu, lại đây.”

Lưu Hải: “Chủ tịch.”

Lê Giang Lâm suy nghĩ hỏi, “Đồng xu hai mặt là gì?”

Lưu Hải: “…“ Tôi nên giải thích điều này như thế nào đây? Ý của chủ tịch muốn hỏi là gì vậy?

Trước khi trợ lý Lưu có thể trả lời thì Lê Giang Lâm không còn kiên nhẫn, anh nói: “Tôi muốn về nhà.”

Nói xong anh quay người bước thẳng đi đến thang máy, Lưu Hải sửng sốt chạy theo sau, vừa chạy vừa nói:

“Chủ tịch, các thành viên trong hội đồng quản trị vẫn đang đợi anh đến chủ trì cuộc họp, anh không thể bỏ đi như thế được.”

Lê Giang Lâm bước vào thang máy xoay người lại nhìn Lưu Hải, “Trợ lý Lưu, anh thay tôi chủ trì đi.”

Lưu Hải sửng sốt chập hai, muốn nói thêm nhưng cửa thang máy đã đóng lại, trợ lý Lưu khổ sợ tự hỏi chính mình.

“Không có chủ tịch ở đó bọn họ sẽ nghe tôi nói sao?”