Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 92: Tán gái mấu chốt là mồi câu



Nhìn xem Lăng Sam đỏ bừng mặt giống như quả táo chín, hắn biết cô gái nhỏ này đã động lòng, chẳng qua là ngượng ngùng mà thôi, vì thế liền buông lỏng tay cô ra, khi tay được thả ra, lại khiến Lăng Sam trong lòng chợt hơi lo lắng, có phải là mình làm cho hắn tức giận không, vì thế ngẩng đầu lên nhìn đối diện với Đinh Nhị Cẩu, muốn nói gì đó lại e ngại nên thôi, dáng vẻ thật là thùy mị dễ thương cực kỳ.

– Em buổi tối có rãnh không? Anh mời em đi xem phim nhé!

– Em …em sắp thi tốt nghiệp rồi, chắc không có thời gian đi xem phim đâu!

Tuy rằng trong lòng rất muốn đi, nhưng cô vẫn từ chối, bởi vì cô vẫn còn rụt rè, nhút nhát.

– Đâu phải là tốn thời gian cả đêm đâu, xem một chút đâu có tốn bao nhiêu thời gian!

Đinh Nhị Cẩu khom về phía trước, không cho Lăng Sam cơ hội từ chối nữa, hắn phát hiện cô gái này trong lòng đã bắt đầu có hắn, bây giờ chuyện cần làm là phải rèn sắt khi còn nóng.
– Không đi đâu, anh họ em nói, anh không phải người tốt!

– Trần Nhị Đản tên láo xược này, trở về thế nào anh cũng phải thiến hắn, danh dự của anh mất vì hắn mà mất hết, thật ra hắn nói xấu anh, là do trong lòng ghanh tỵ với anh mà thôi! Anh họ em nói như vậy mà em cũng tin!

– Phì…ghen tị anh, anh có cái gì tốt đâu mà ghen tỵ, còn nói về tiền bạc thì anh cũng như anh họ em mà thôi có hơn gì đâu!

– Cái này khác à nha, nhà anh thật ra có vài mẫu đất trong núi, bất quá lâu nay bỏ hoang, thế này đi, em nghỉ học lấy anh, về nhà cho anh trồng trọt là được rồi, em dệt vải, anh cày ruộng, cuộc sống như thế cũng thật là tốt đấy!

– Trời! Không biết xấu hổ, anh nghĩ anh là ai vậy! Em vẫn cố gắng học hành, là muốn nhảy thoát ra khỏi cái kia khe suối ở trong thôn, anh thì ngược lại, định nắm em đem về hướng trong hốc núi ăn cơm qua ngày, nếu anh nghĩ thế, ăn xong hôm nay, ngày mai chúng ta đường ai nấy đi!
– Đừng em, lát nữa trời tối anh đến trường học của em chờ nhé! Nếu em không đi ra, anh sẽ vào trong phòng học tìm em, đến khi nào gặp em thì mới thôi!

– Anh…anh như thế nào lại lưu manh như vậy, em không thời gian đâu, sắp thi rồi, làm sao có thời giờ cùng anh đi chơi được!

– Này, nói gì vậy, anh là cảnh sát nhân dân quang vinh, niệm tình em là lần đầu vi phạm, không so đo với em, nếu sau này nói như vậy là phỉ báng cảnh sát nhân dân anh nhất định đem em còng nhốt!

Đinh Nhị Cẩu nói như hắn là một người rất đàng hoàng vậy!

Ăn uống xong, Đinh Nhị Cẩu đưa Lăng Sam về đến cổng trường học, luôn mãi dặn vào trường xin ra ngoài buổi tối, chốc nữa hắn quay lại chờ đợi cô, Lăng Sam chưa nhân lời đi xem phim, cũng không nói là không đi, dù sao cũng là ởm ờ, cái dạng này Đinh Nhị Cẩu có thể an tâm, lúc đi, hắn còn vui mừng thổi huýt sáo.
Tán gái không phải chỉ là dùng nước bọt là tán được, mấu chốt cuối cùng là mồi câu, thủ đoạn thì có rất nhiều loại, ví dụ như tặng quà, một chiêu này lần nào cũng dùng được đấy.

Vừa rồi lúc ăn cơm, Đinh Nhị Cẩu liền chú ý tới Lăng Sam đang dùng là điện thoại di động là loại rất cũ lâu rồi, chỉ có chức năng cơ bản là gửi tin nhắn với gọi điện thoại mà thôi, vì thế Đinh Nhị Cẩu quyết định đi mua cho cô một cái điện thoại di dộng đời mới, sau này có liên hệ tới cũng tiện lợi, yêu đương thì trò chuyện nhiều, muốn trò chuyện thì phải có công cụ, bây giờ tặng điện thoại di động là chuẩn bị trước.

Tuy rằng một cái điện thoại di động Iphonne gần năm ngàn nguyên, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn cảm thấy đáng giá, hắn không nghĩ cả đời cứ như vậy đần độn chẳng biết hưởng thụ, nhưng hắn lại không có anh chị em, cho nên hắn muốn đầu tư kinh doanh cho tham vọng to lớn của mình của mình, không thể tránh khỏi dùng đến con người, kỳ thật khi ông Long đem một trăm vạn chi phiếu giao cho hắn, hắn liền suy nghĩ như thế nào, mới có thể làm cho số tiền này sinh ra nhiều tiền hơn, đây là tâm bệnh của hắn, nhưng nhờ Dương Phụng Tê mở ra một cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài rộng lớn, nếu muốn thành công thì phải có mối quan hệ, bất luận là đàn ông hay là phụ nữ, nhất định mình phải có một vòng tròn bè phái nương dựa vào nhau.
Trần Nhị Đản là một, vợ của hắn La Tử Hàm là hai, bây giờ là đến cô bé Lăng sam, nếu muốn để cho một người đàn ông tâm cam tình nguyện bán mạng vì mình, biện pháp tốt nhất chính là dùng lợi ích cộng đồng trói buộc chung một chỗ, còn nếu muốn cho một phụ nữ cam tâm tự nguyện cho mình sở hữu, biện pháp tốt nhất chính là làm cho người phụ nữ thích mình! Còn đối với người phụ nữ chưa có cảm tình trãi qua với mình, thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng Lăng Sam, hắn chính là dùng loại phương pháp này, đương nhiên, hắn cũng thực lòng thích cô bé phù dâu này trước đó.

Không ngoài sở liệu của Đinh Nhị Cẩu, Lăng Sam thật sự xin phép ra ngoài buổi tối, hiện giờ Lăng Sam đang đứng sau lưng một cây cổ thụ cách không xa cổng trường, len lén quan sát đến cổng trường học, cô thấy Đinh Nhị Cẩu ở ngoài cổng trường học đi qua đi lại với dáng điệu rất là sốt ruột.
– Đinh Nhị Cẩu kia thật sự đã đến, có đi hay là không?

Bàn tay nhỏ bên trái vịn trên trên cây to, những móng tay đang bấu chặt lớp vỏ cây, lúc này trong lòng của cô đang mâu thuẫn, bàn tay phải thì thọc vào trong túi quần, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.

Một giọng nói cho khuyên cô không nên đi, rất là nguy hiểm, nhưng cũng có một tiếng nói khác bảo cô nên đi đi thôi, hắn là sẽ là người yêu của cô, phải dũng cảm yêu đi, hắn sẽ là bạch mã hoàng tử của cô đấy, lúc này Lăng Sam thuần khiết đang trong tâm trạng..hắc bạch phân tranh.

Đúng lúc này, thì cô thấy Đinh Nhị Cẩu đã đến gặp bảo vệ bắt đầu hỏi gì đó, vì thế cô vội vàng từ phía sau cây cổ thụ đi ra, cắn răng đi thẳng đến, đang cùng người bảo vệ làm quen trò chuyện, Đinh Nhị Cẩu cũng thấy Lăng Sam từ phía xa xa lật đật đi tới, vì thế hắn vội vàng đến đón cô.
– Anh tưởng em không ra chứ, đang định đi vào bên trong trường tìm em!

– Tìm em làm gì, có lời gì, nói mau đi, em còn phải trở về làm bài tập!

Lăng Sam vừa đi về phía trước, vừa nói.

– Đừng có gấp, anh tặng em cái này!

Đinh Nhị Cẩu tay cầm cái Iphone 4s đưa cho Lăng sam.

– Cái gì ? Là ..cho em!

– Ừ, cái điện thoại của em đã cũ nên thay đi, giờ ai còn dùng loại như vậy nữa!

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.

– Không được, cái điện thoại đó là mẹ em mua cho, à..nhưng mà cái điện thoại di động này rất đắt tiền lắm phải không?

Lăng Sam không kịp chờ vội mở hộp ra, lấy cái điện thoại Iphone 4s ra ở trong tay ve vuốt lấy.

– Không mắc, điện thoại anh đã mua thẻ cào trước sẵn hết hai ngàn đồng trong đó, không cần lo lắng khi sử dụng tốn phí!

– A, nhiều quá làm sao dùng hết, em một tháng cũng tiêu cho điện thoại hơn hai mươi đồng tiền, chủ yếu đều là gửi tin nhắn!
– Không dùng thì có thể để dành gọi điện thoại cho anh, qua một thời gian ngắn nữa, có khả năng phải trở về trấn Lâm Sơn rồi, em nếu nhớ anh cứ gọi điện thoại!

Đinh Nhị Cẩu nhìn xem chung quanh thấy cũng chỉ có lưa thưa vài người qua lại, đã đem bàn tay của mình khoát lên trên vai Lăng Sam.

– Ai ui, anh này, coi chừng người ta thấy kỳ lắm!

Lăng Sam mặt đỏ bừng, vội vàng nhìn dáo dác xung quanh, tay cầm lấy điện thoại, vội vàng tỏ vẻ đồng ý đi xem phim với Đinh Nhị Cẩu nên cô bước đi trước.