Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 477: Cơ hội tuyệt vời



CHƯƠNG 423: CƠ HỘI TUYỆT VỜI.

– Vậy thì tôi không tiễn, trên đường lái chậm một chút, đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Đinh Nhị Cẩu đứng ở cửa ra vào quán Thanh Hà Uyển nói ra .

– Lên xe đi, tôi cũng đưa cậu trở về.

Kha Tử Hoa muốn tới vịn Đinh Nhị Cẩu, nhưng hắn khoát khoát tay nói:

– Không cần, trong người hơi khó chịu, tôi đi bộ một chút cho rả ra mùi rượu.

– Được không vậy ? Để tôi đưa về cũng được.

Kha Tử Hoa kiên trì nói .

– Yên tâm, không có vấn đề, tôi cũng về đây, các anh đi trước đi.

Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, thấy thế Kha Tử Hoa lái xe mang theo Thành Công đã ngủ mất rời đi .

Đinh Nhị Cẩu loạng choạng bước vào cửa quán cơm Thanh Hà Uyển, nhìn Hạ Hà Tuệ đang đứng ở trong quầy, mỉm cười lè nhè:

– Bà chủ , bao nhiêu tiền vậy?

– Này Trường Sinh, rượu này cho dù là loại tốt, cũng không thể uống nhiều như vậy, em tuổi còn trẻ cứ uống theo kiểu này, chẳng mấy chốc thân xác sẽ bị rượu bào mòn.
Hạ Hà Tuệ cũng không biết vì sao lại nói ra một câu như vậy, đó chính là tình cảm quan tâm bộc lộ ra.

– Như thế nào? Sợ em không đủ tiền trả à? Nói đi, bao nhiêu tiền vậy?

– Được rồi, chờ em ngày mai tỉnh rượu lại thì tính tiền, mau nhanh đi về nhà ngủ đi, giờ chị phải đóng cửa quán rồi.

Hoàn toàn chính xác, đúng lúc này đã không còn một người khách nào nữa, phục vụ viên đã tan việc, Đinh Nhị Cẩu nhìn xung quanh, lại rất nghe lời Hạ Hà Tuệ, không tiếp tục dây dưa, quay người đi ra ngoài cửa quán.

Hạ Hà Tuệ thở dài, thu thập qua loa, trực tiếp đóng cửa cũng về nhà, lúc này thời tiết huyện Hải Dương huyện thuộc về xuân hàn nên hơi se lạnh, trên con đường cũng quạnh quẽ, Hạ Hà Tuệ lái chiếc xe hơi của công ty cấp cho, chạy chưa bao xa đã nhìn thấy một người đang ngồi vịn thân cây nôn mửa, nhìn kỹ lại không phải Đinh Nhị Cẩu thì là ai khác nữa .
Chuyện này đối với Hạ Hà Tuệ là bình thường không có trách nhiệm gì, với tư cách khách hàng, chỉ cần bước ra khỏi quán, xảy ra bất kỳ chuyện gì đều không có quan hệ gì với cô, nhưng bên trong trong lòng Hạ Hà Tuệ vẫn đang ẩn chứa một việc, đó chính là chuyện điều Thạch Lỗi ra huyện dạy học, cho nên cô hơn phân nửa là lấy lòng Đinh Nhị Cẩu, gần một nửa là quan tâm, đọng lấy tâm tư như vậy nên cô đành dừng xe ở bên ven đường , nhẹ nhàng đi tới sau lưng Đinh Nhị Cẩu, duỗi ra bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt, hi vọng phương thức như vậy có thể giảm nhẹ một chút sự khó chịu khi nôn mửa của Đinh Nhị, bởi vì cô cũng đã từng bị qua buồn nôn vì rượu, cái loại thức ăn đồ uống từ trong dạ dày trào ngược ra tư vị đích xác là không tốt chút nào.

– Em… không có sao chứ?
Hạ Hà Tuệ đưa tới một cái khăn giấy cho hắn .

– E hèm…cảm ơn, em không sao …còn chị tại sao lại ở chỗ này?

Đinh Nhị Cẩu ngồi dậy lau miệng hỏi.

– Chị trên đường về nhà, thấy em ở nơi này nôn mữa, em lại là người uống rượu trong quán của chị, cho nên chị thấy mình có nghĩa vụ phải đến xem em ra sao, bằng không sẽ có lỗi với khách hàng của mình, đi thôi ..chị đưa em về nhà..

Đinh Nhị Cẩu nghe lời Hạ Hà Tuệ đi theo chui vào xe hơi .

Nhưng sau khi lên xe, Đinh Nhị Cẩu vừa tựa lưng vào ghế đã ngủ, say rượu nếu là có nơi để dựa vào, sẽ rất nhanh ngủ không biết trời đất gì cả, Đinh Nhị Cẩu cũng không ngoại lệ, hắn còn chưa kịp nói ở đâu thì tiếng ngáy đã vang lên, Hạ Hà Tuệ vừa lái xe vừa cười khổ, vậy thì làm sao biết hắn ở đâu mà đưa về nhà? Nếu cứ như vậy thì đành chở hắn đến ủy ban huyện, mình chẳng tính toán đến chuyện như thế này xảy ra, không khỏi có chút đã hối hận, sớm biết như thế thì đã không dây dưa đến tên say rượu như chết này rồi.
Đang lái xe trên đường, Đinh Nhị Cẩu nghiêng thân thể tựa ở trên ghế lái phụ khò khò ngủ say, bởi vì là đến khúc quẹo cua, dưới tác dụng quán tính, thân thể hắn ngã nghiêng một cái, thả người buông xuống tựa vào trên cặp đùi thon tròn của Hạ Hà Tuệ, khiến cho trong nội tâm cô đột nhiên kinh hoảng bất an, nhưng nhận thấy Đinh Nhị Cẩu vẫn ngủ say như chết vậy, nên cô cũng không có ý dịch chuyển cái đầu hắn ra khỏi cặp đùi mình, chỉ có thể chịu nhịn cái loại cảm giác khó hiểu nói không ra lời này mà tiếp tục lái xe , nhưng cái đầu hắn đang gối lên trên đùi cô, Đinh Nhị Cẩu lại lật nghiêng ra thêm một cái, cái đầu hắn giờ nằm ở ngay giữa hai chân cô ngáy phì phò ngủ.

Ngờ đâu chính giữa hai chân là bộ vị khu vực mẫn cảm của thân thể người đàn bà, hơi chút bị chạm nhẹ đã có một loại phát cảm giác nhột, huống chi Hạ Hà Tuệ đang mặc cái váy cùng với tất chân, bị cả khuôn mặt Đinh Nhị Cẩu kề sát tại vị trí giữa hai chân phả hơi thở dốc vào trong, tuy là cách cái qυầи ɭóŧ, thế nhưng nhiệt vẫn như là xuyên thấu qua, thẳng tắp phà tới hai bên mép nhỏ của cô tiếp xúc thân mật, loại nhiệt khí này cứ như vậy một mực thổi lất phất trên cái âm hộ suốt dọc trên đường đi, Hạ Hà Tuệ trong lòng cứ cảm thấy bất ổn, nhưng lại có một loại cảm giác kỳ lạ, phía dưới cái âm hộ vừa nhột lại vừa thoải mái, cô một mực nhẫn thụ lấy cái loại tư vị nóng bỏng này.
Hạ Hà Tuệ dừng xe trước cổng ủy ban huyện, lấy tay lay động Đinh Nhị Cẩu:

– Chủ nhiệm Đinh…chủ nhiệm Đinh, đến ủy ban rồi.. xuống xe.

Cô nhỏ giọng kêu, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn không nhúc nhích ngủ y nguyên rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh lại, làm sao bây giờ? Hay là đi khách sạn mướn phòng cho hắn, nhưng mình một người đàn bà mang theo một người đàn ông trẻ đi mướn phòng, trong lúc cô là một quản lý của công ty bảo hiểm, tại đây trong huyện cũng có nhiều người quen mặt, vạn nhất bị người bắt gặp vậy thì khá phiền toái.

Phải làm gì đây? Đến cùng nên làm cái gì bây giờ?

Suy nghĩ thật lâu, cô làm ra một cái quyết định xem ra thật là vô cùng vội vàng không sữa chữa được, ma xui quỷ khiến cô đưa hắn mang về gian phòng mình thuê, bởi vì Thạch Lỗi vẫn còn dạy học ở trấn Độc Sơn, nên bọn họ cũng chưa có năng lực mua phòng ốc tại huyện, đây là gian phòng có hai phòng ngủ, một phòng khách thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng lại khá rông rãi, có đôi khi người trong nhà có việc ra huyện cũng thường xuyên ở lại chỗ này, trong lúc này Hạ Hà Tuệ đang dìu lấy Đinh Nhị Cẩu tiến vào phòng ngủ, Đinh Nhị Cẩu khi còn ở trên xe đúng là say ngủ, nhưng khi đến đây thì đã là tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục giả bộ ngủ, cho dù Hạ Hà Tuệ kêu hắn nhiều lần, hắn vẫn là giả bộ như ngủ mê không tỉnh lại nỗi .
Đây là một cái cơ hội tuyệt hảo , giờ phút này, hùng tính hormone trong người hắn kịch liệt phát tiết, thúc đẩy thân thể của hắn bắt đầu khô nóng bành trướng , loại bành trướng này thể hiện ở một cái bộ vị rất nhanh đã sưng cứng dựng lên.