Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2316: Chương 2189 Sửa Chương



CHƯƠNG 2189.

Vì thế, Đinh Trường Sinh lại đem điện thoại gọi cho Tào Kiến Dân, lúc này bốn người tại bên trong gian phòng nhìn Đinh Trường Sinh, tuy rằng bọn hắn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn xem chuyện này là một âm mưu của Đinh Trường Sinh.

-Tào cục trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh, tình huống hiện trường như thế nào rồi?

-Đinh Trường Sinh, tình huống không ổn rồi, Kha Tử Hoa cũng bị bắt làm con tin, không biết hắn làm sao lại xuất hiện ở đây.

Tào Kiến Dân nhỏ giọng nói.

-Hắn có mặt ở đó?

Đinh Trường Sinh sửng sốt, hỏi.

-Tôi đã đã hội báo với Đường bí thư, đang chờ chỉ thị, hiện tại bên ngoài đã tụ tập quần chúng hiếu kỳ, tôi lo lắng thời gian kéo dài sẽ có biến số, tên mang súng chắc cậu nhận thức, tên là A Lang, không biết vì sao lại khéo như vậy, cũng xuất hiện ở đây ..
Tào Kiến Dân rất là buồn phiền nói.

Ông vốn là cho rằng lần hành động này là một việc rất đơn giản, mang người đến kiểm tra là xong, không phải chỉ là một cái câu lạc bộ sao, nhưng không ngờ tới lại có nhân viên bị bắn một khi chuyện xảy ra như thế, chuyện này ý nghĩa khác liền không còn, mà còn có thể truy cứu trách nhiệm với mình, hiện tại ông có một loại cảm giác bị Đinh Trường Sinh gài bẫy.

-A Lang? Hắn tại sao lại ở chỗ đó,…Um.. đúng rồi, hắn và Hạ Phi có thể trao đổi chuyện làm ăn chưa có xong, Tào cục trưởng, tên này trước kia là bộ đội đặc chủng, tâm ngoan thủ lạt, nếu như một khi nổ súng, trăm vạn lần không thể do dự, nếu bắn gục được liền thì bắn gục, không thể chần chừ.. .

Đinh Trường Sinh lại lần nữa nói đến bắn gục cái từ này, làm người trong phòng cảm giác được, chuyện này sợ là không đơn giản như vậy.
-Được rồi…, cứ như vậy đi, có tin tức gì thêm tôi sẽ thông báo…

Tào Kiến Dân có khả năng là có tình huống mới, vội vàng cúp điện thoại.

Đinh Trường Sinh đi trở lại chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, nói:

-Lâm chủ tịch, Lâm phu nhân, hai người phải nói là còn may mắn, vô luận nói như thế nào, dù sao Lâm Bình Nam bây giờ cũng đã trở về đây, nếu đêm nay còn chưa có trở về, có thể xảy việc liền lớn, câu lạc bộ Thiên Lý Mã của Hạ Phi, đêm nay bị cảnh sát kiểm tra, nhưng có kẻ buôn ma túy trà trộn vào trong này, đã xảy ra bắn nhau, có mấy chục người đang bị bắt làm con tin bắt, sống chết chưa rõ…

-Tình huống bây giờ như thế nào?

Lâm Nhất Đạo hỏi.

-Đang xử lý..

Đinh Trường Sinh nói.

Lâm Nhất Đạo gật đầu, nói tiếp nói:

-Chúng ta nói tiếp đi, điều kiện của cậu…,nói ra đi.
-Tôi chỉ muốn có Lâm chủ tịch và Lâm phu nhân nói chuyện riêng mà thôi.

Đinh Trường Sinh nhìn Trần Bình sơn, lại nhìn qua Tiếu Lâm nói, cứ việc Tiểu Lâm con chó này sẽ không dám tiếp tục kêu to, nhưng hắn có lỗ tai, còn Trần Bình Sơn tuy rằng một mực không nói chuyện, nhưng là như vậy, chó cắn người có khi càng thêm đáng sợ.

Hai người nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, cùng nhau nhìn về phía Lâm Nhất Đạo qua mấy giây, Lâm Nhất Đạo gật đầu, vì thế hai người đi ra ngoài, đợi cho cánh cửa đóng lại, trong khoảnh khắc này, tâm tình Đinh Trường Sinh có chút phóng buông lỏng ..

-Nói ra điều kiện của cậu… .

Lâm Nhất Đạo nói.

-Rất đơn giản, thả cho Vũ Văn Linh Chi một con ngựa, vụ án kia lật lại, chỉ đơn giản như vậy.

Đinh Trường Sinh nói đơn giản.

-Chỉ đơn giản như vậy?

Lâm Nhất Đạo sững sờ, hỏi.
-Thật ra vấn đề cũng không phức tạp, Vũ Văn gia cùng Lâm gia đυ.ng chạm như thế nào, tôi cũng rõ ràng, ăn ngay nói thật, tôi đã gặp Vũ Văn Linh Chi, nàng bây giờ không có trong quốc nội, có thể cũng không trở về nữa, chỉ cần Lâm gia không còn gây khó xử Vũ Văn gia cùng Kỳ gia, thì chuyện gì cũng có thể trao đổi được.. .

Đinh Trường Sinh nói.

Lâm Nhất nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, thật bất ngờ, suy nghĩ một chút, hỏi:

-Vũ Văn Linh Chi cho cậu cái chỗ tốt gì? Vậy thì kế hoạch của cậu về việc này không phải là một ngày hay hai ngày phải không?

-Vũ Văn Linh Chi không cho tôi bất kỳ chỗ tốt nào, Lâm chủ tịch cũng có thể suy nghĩ một chút, hơn mười năm bị ông truy tìm, chạy trốn khắp nơi, vậy thì nàng có thể cho tôi chỗ tốt gì, tôi tham gia vào chuyện này, chủ yếu vẫn là vì một cái công đạo, Vũ Văn Linh Chi không có nợ gì ông, làm sao đối với một người đàn bà như vậy mà không buông tha, trừ phi có nguyên nhân khác, tôi đúng là nghĩ không ra rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Đinh Trường Sinh nói có chút quá, nhưng lời này là nói để cho Chung Lâm Phong nghe .

-Công đạo? Hừ, thật đúng là không tin được, tiền tài của Vũ Văn gia có bao nhiêu, tôi và cậu đều rõ ràng, chủ ý của cậu, tôi đã thấy rõ, cho nên, đừng có nói cái gì công đạo lung tung, không có ý nghĩa gì cả…

-Phải không? Nhưng tôi thật đúng là không cái ý tứ này.

-Không ý tứ này? Cậu cho tôi là con nít sao? Đinh Trường Sinh, nếu như cậu thật không có ý tứ này, vậy cậu có lá gan rời khỏi con đường làm quan không? Không cần nói đạo lý, nếu cậu chịu rời khỏi con đường làm quan, thì tôi sẽ tin cậu là vì công đạo, cái trò chơi công đạo trên thế gian này không có được bao nhiêu, tôi cũng không tin cậu lại có nó…

Lâm Nhất Đạo hiển nhiên bởi vì Đinh Trường Sinh nói rất tức giận, tại trong mắt ông, Đinh Trường Sinh đây là làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, miệng thịt béo này cứ như vậy thành đồ ăn trong chén của người khác, đổi lại ai mà không tức điên chứ?.
Cho nên, Lâm Nhất Đạo mới ra chiêu số âm ngoan như vậy, thật hiển nhiên, đây là kích tướng Đinh Trường Sinh, vì công đạo nói thật dễ nghe, không phải là muốn tiền Vũ Văn gia dùng làm lót đường cho sĩ đồ của mình, nếu như không phải vậy, nếu có bản lĩnh, ngươi đừng đi trên con đường sĩ đồ nữa, lão tử sẽ tin ngươi.

-Đây là một cái điều kiện trong chuyện này sao?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Cứ xem như thế đi.

Lâm Nhất Đạo nói, ông sở dĩ nói như vậy, bởi vì đang nghĩ đúng là theo ý tứ này, mặt khác, ông nhận định Đinh Trường Sinh là người trẻ tuổi sau này sẽ có một tiền đồ tốt, hiện tại lại có hậu thuẫn tài chính từ Vũ Văn gia, khẳng định sẽ không có khả năng rời khỏi con đường làm quan, tuy rằng mình nói điều kiện như vậy, nhưng trong lòng không có gì nắm chắc là Đinh Trường Sinh sẽ thuận theo...
-Con đường làm quan đối với ông mà nói, tôi biết rất trọng yếu, nhưng đối với tôi mà nói, thì không trọng yếu như vậy, trước kia quả thật là đối với con đường này thì rất tận sức, nhưng bây giờ thì không còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi như trước nữa, thôi …trước cứ trao đổi như thế nào xử lý chuyện này đi a.

Đinh Trường Sinh cười nói.

Lâm Nhất Đạo tính toán nhỏ nhặt làm sao Đinh Trường Sinh lại không biết, chiêu phép khích tướng này quả thật là cao minh, nhưng lão tử mặc dù không muốn làm quan nữa rồi, cũng không có vì cái chuyện này mà mặc kệ, ngươi muốn nắm giữ vận mệnh của ta, nhưng lá bài không nằm ở bên trong tay ngươi, ta muốn đánh cách như thế nào, đó là sự tình của ta, đồng thời đây cũng xem như là một chút ân tình hắn trả lại cho Chung Lâm Phong..

-Hạ Phi chắc chắn phải chết, nếu là phải chết, thì cho dù có thêm mấy tôi danh cũng không quan trọng nữa, buôn lậu hai mươi cân thuốc phiện, đủ để xử tử bắn chết hắn được rồi, nhưng trong chuyện này phải cần có Lâm chủ tịch đi làm công tác tuyết phục Hạ Minh Tuyên, hứa hẹn hoặc bồi thường gì đó cho ông ta, cái đoạn phim hoàn chỉnh kia, dĩ nhiên, chỉ cần dùng mấy phút cuối cùng đoạn của Hạ Phi mang cái thi thể đi phi tang thì đủ để khép thêm tôi hắn gϊếŧ người rồi, đề nghị của tôi chỉ có thế, suy nghĩ như thế nào, thì Lâm chủ tịch suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết là được .
Đinh Trường Sinh nhìn đồng hồ, theo trên đường xe lửa cao tốc chạy về Bạch Sơn đang còn chuyến cuối cùng, đối với tình huống câu lạc bộ Thiên Lý Mã bên kia không yên tâm, hắn muốn chạy về để nhìn xem tình hình..

Đinh Trường Sinh đứng lên, đi tới cửa khi thì quay đầu lại, đối với Lâm Nhất Đạo cùng Chung Lâm Phong nói:

-Chuyện này tốt nhất không cho người thứ ba biết, có thêm người há miệng, là hơn một phần nguy hiểm, nếu như là từ nơi này tiết lộ ra ngoài, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé…

.