Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2231: Chương 2104 Sửa Chương



CHƯƠNG 2104.

Người này theo Lâm Nhất Đạo từ lâu lắm rồi, nếu như không phải là sự tình vô cùng cấp bách, hắn không dám như vậy, cho nên khi Lâm Nhất Đạo tiếp nhận điện thoại từ tay hắn, bàn tay rõ ràng run lên, chi tiết này Trần Bình Sơn cũng nhìn thấy, trong lòng cũng là buốt lạnh.

-A lô…, chuyện gì?

Lâm Nhất Đạo ra vẻ trấn tĩnh hỏi, gọi điện thoại tới chính là vợ của ông, thời gian này lão gia tử thân thể không tốt, cho nên phận là con dâu, Chung Lâm Phong vẫn luôn phải ở Bắc Kinh chăm sóc cho cha chồng, cái gọi là chăm sóc, thật ra chính là mỗi ngày đến bệnh viện nhìn nhìn, chứ cũng chẳng có làm cái gì…

-Lão gia tử vào phòng cấp cứu rồi, bác sĩ nói lần này sợ là rất khó kéo dài được, anh trở về một chuyến đi, để kịp gặp lão gia tử lần cuối…

Chung Lâm Phong âm thanh trầm thấp, nhìn ra được, nàng cũng đang rất kiềm chế, vô luận là chuyện này đối với Chung gia hay là Lâm gia, lão gia tử đều là trụ cột, nếu như lần này lão gia tử ra đi, thì xem như khí vận của Lâm gia đã đến đỉnh cuối cùng rồi.
-Tôi đã biết, sẽ lập tức quay trở về… .

Lâm Nhất Đạo không hỏi thêm nhiều, bây giờ không phải là lúc lãng phí thời gian ở đây, bởi vì không có bất kỳ tác dụng gì, thật ra thì lão gia tử bị bệnh đã từ lâu rồi, đây cũng là việc đã đoán trước, chẳng qua là khi ngày này tiến đến, Lâm Nhất Đạo vẫn là rất khó chấp nhận sự thật..

Lâm Nhất Đạo cúp điện thoại, đưa điện thoại giao cho nhân viên cần vụ, sau đó nói:

-Sắp xếp xe, đi ra sân bay trước, mua vé chuyến bay gần nhất đến Bắc Kinh, tôi sẽ đến sau..

-Vâng, em lập tức đi an bài .

Nhân viên cần vụ đáp rồi bước nhanh chạy xuống lầu dưới.

Trần Bình Sơn nhìn đến khuôn mặt bi thương của Lâm Nhất Đạo, thì minh bạch, có khả năng là lão gia tử đã xảy ra chuyện.

-Lão gia tử tình hình không lạc quan?

Trần Bình Sơn hỏi.
Lâm Nhất Đạo đứng lên, nói:

-Đi thôi, cùng ta cùng một chỗ hồi Bắc Kinh, chuyện gì cũng tạm gác lại, lão gia tử lần này sợ là không qua rồi .

Nói xong đôi mắt Lâm Nhất Đạo đỏ lên, suýt chút nữa nước mắt đã lưng tròng, ông xoay người, đi xuống lầu, Trần Bình Sơn than nhẹ, sự tình này là sớm hay muộn mà thôi, nhìn đến khí vận đã không còn tốt nữa rồi, nếu như lão gia tử lần này ra đi, kế tiếp đối với bố cục của Lâm Nhất Đạo tại tỉnh Trung Nam có ảnh hưởng rất lớn, nói thật, rất nhiều người đầu nhập đến Lâm gia, vẫn do là nhìn trúng lực đạo ở sau lưng lão gia tử, lần này lão gia tử cưỡi hạc tây thiên, như vậy chỉ dựa vào một Lâm Nhất Đạo, chỉ sợ rất khó có lực thu hút người đến đầu nhập...

Đương nhiên, vấn đề này cũng chỉ là chính tại trong lòng Trần Bình Sơn suy nghĩ mà thôi..
Tại sân bay, máy bay cất cánh chậm nửa tiếng, đây là quy định bất thành văn, khi không vì lý do kỹ thuật nào cả, đã đến giờ bay mà máy bay vẫn chưa đóng cửa khoang, chỉ có khả năng là chờ đợi vị lãnh đạo, hoặc là đại nhân vật nào đó, lãnh đạo ưu tiên, cho nên khi lần sau gặp phải tình huống như vậy, thì đừng có ai nóng nảy, cứ chậm rãi chờ đợi a.

Lâm Nhất Đạo cùng Trần Bình Sơn vừa xuống máy bay, thì có xe hơi chạy đến tận nơi máy bay đón đi, đây cũng là đặc quyền của lãnh đạo, những người khác thì phải chờ đợi xe trung chuyển chở đến khu đưa đón sân bay…

Bên trong hành lang bệnh viện không gian nặng nề ngưng trọng, người Lâm gia cơ bản đều đến đầy đủ, có đứng , có ngồi, Chung Lâm Phong càng sốt ruột liên tiếp nhìn đồng hồ, chờ chồng mình đến….
Tiếng bước chân khẩn cấp theo từ hành lang truyền đến, Chung Lâm Phong ngẩng đầu lên thì thấy là Lâm Nhất Đạo, nàng bước nhanh đi tới,

-Như thế nào đến giờ mới đến?

-Lão gia tử thế nào rồi?

Lâm Nhất Đạo hỏi.

-Vẫn còn đang cấp cứu, bác sĩ chưa đi ra ..

Chung Lâm Phong nói.

Nhưng vào lúc này, phòng cấp cứu đèn tắt rồi, cửa mở ra, một bác sĩ đi ra, Lâm Nhất Đạo đến đây rất nhiều lần, cho nên cùng với các bác sĩ rất quen thuộc, liếc nhìn một cái liền nhận ra đây là vị bác sĩ chủ trị, vì thế bước nhanh đi ra phía trước.

-Lâm chủ tịch, thật sự xin lỗi, chúng ta đã tận lực.

Bác sĩ buồn buồn nói.

Lâm Nhất chỉ nghe đến bác sĩ nói như vậy, thân hình chấn động, người bác sĩ này là người lừng danh trong lĩnh vực này, ở giới bác sĩ cũng là hàng thượng đẳng, nếu đã nói như vậy, thì thấy rõ lão gia tử không còn hy vọng gì….
-Không có biện pháp nào nữa sao?

Lâm Nhất Đạo nghẹn ngào hỏi.

-Lão gia tử hiện tại vẫn còn thanh tỉnh, có lời gì thì vào nói một chút đi, chậm trễ thì không còn kịp đâu…

Bác sĩ cầm chặt tay Lâm Nhất Đạo, nói.

Lâm Nhất Đạo bất đắc dĩ, buông lỏng tay bác sĩ ra, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào, bên trong bác sĩ y tá đang tại thu thập dụng cụ cấp cứu, lão nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mái tóc trắng phao, cả người nhìn qua một điểm sinh khí cũng không có.

Lúc này ngươi mới có thể chân chánh cảm giác được thời gian lợi hại, mặc cho ngươi lúc còn trẻ oai phong một cõi, mặc cho ngươi hô phong hoán vũ, nhưng đến lúc này, cũng phải ngoan ngoãn nằm im một chỗ, cùng giống như lúc mới sinh ra đến cái thế giới này, đối với chung quanh đều không có lực ảnh hưởng gì, thậm chí chính mình muốn lật cái thân cũng không có khả năng, đạo lý già đi cùng mới sinh ra đều là giống nhau, giống như một đời người đột nhiên quay trở lại xuất phát điểm, quá trình đã trải qua chỉ là có người chịu khổ, có người hưởng phúc, nhưng vô luận sống như thế nào, đến là giống nhau ở giây phút cuối cùng, cho dù lo lắng hay lưu luyến cũng thế, thời gian chung quy sẽ đem ngươi mang đi….
Lâm Nhất Đạo cố nén nước mắt, quỳ ở trước giường bệnh, duỗi tay cầm chặt tay lão gia tử, có khả năng đây là hồi quang phản chiếu, lão gia tử cảm nhận được có người đến, khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy quỳ gối tại trước giường mình là con trai Lâm Nhất Đạo

-Đã đến rồi à…, cha cứ cho rằng không thấy được mặt con…

Lão gia tử nói chuyện phi thường khó khăn, nhưng coi như là âm thanh cũng rõ ràng.

-Cha…,con tới muộn…

-Không muộn, cha biết bệnh của mình, biết xảy ra chuyện gì, chuyến xe cuối cùng đã hạ thiệp mời rồi, hôm nay nếu chậm thì đuổi không kịp xe, tương lai về sau của Lâm gia giao lại cho con, nhà của chúng ta có được như ngày hôm nay là cha đã đánh đổi cả đời lăn lộn, cha đi, Lâm gia nằm trong tay của con, cha không cầu phát đạt, chỉ cầu có thể thủ trụ là được.
Lão gia tử đây là bàn giao hậu sự.

-Cha…con biết…con nhớ kỹ lời cha nói rồi .

Lâm Nhất Đạo nước mắt rơi lã chả..

-Không có gì mà khóc, chính trị phức tạp, vạn sự phải cẩn thận, làm người nên hạ thấp một chút, trước giờ con quá cao ngạo, như vậy sẽ không tốt, sẽ làm cho người ghim lấy trong lòng, có người giữ lấy trong lòng không là chuyện tốt, minh bạch lời nói của cha chứ?

-Con nhớ kỹ rồi…

-Lâm gia đời kế tiếp, trước mắt là con trai của con, nên bồi dưỡng cho tốt, nhưng nếu như không phải là khối ngọc, không đủ tháo vác thì dứt khoát bỏ đi, nếu không sẽ hại người hại mình, hiểu chưa? Cha…

-Cha…cha….

Lâm Nhất Đạo đột nhiên phát hiện lão gia tử bất động, cũng không còn nói chuyện nữa, nhìn ánh mắt lão gia tử, đã dần dần lịm đi ….