Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1987



1877

-La bí thư...

Lâm Xuân Hiểu đi vào văn phòng La Bàn Hạ, thì cũng là lúc La Bàn Hạ đang tự hỏi người nào sẽ tiếp nhận làm khu trưởng khu Tân Hồ cùng với chức vụ chủ nhiệm khu đang phát triển, vốn mọi chuyện đang đều tốt, nhưng mà tiểu tử này một chút cũng không biết điều, dẫn đến trước mắt một cục diện rối loạn.

-Đã đến, ngồi đi, có chuyện gì..

La Bàn Hạ chỉ trước bàn làm việc cái ghế, đối với Lâm Xuân Hiểu nói ra.

Lâm Xuân Hiểu cũng là dòng chính của mình, trước mắt mà nói tại Hồ Châu này, đáng tin cậy nhất cũng chính là Lâm Xuân Hiểu rồi, điểm này La Bàn Hạ so với ai khác đều biết rất rõ ràng, vì vậy, La Bàn Hạ đối với Lâm Xuân Hiểu vẫn luôn là ký thác kỳ vọng đấy.

-Bí thư, đang vì sự tình của khu Tân Hồ mà sầu muộn sao?

Lâm Xuân Hiểu cười cười nói.
-Ài, đúng vậy a, Đinh Trường Sinh tiểu tử này, sử dụng tới chiêu thức ấy, làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn, tôi không nghĩ tới hắn đối với chuyện này phản ứng lớn như vậy, giờ tôi đang suy nghĩ khu Tân Hồ sắp tới ai sẽ tiếp nhận làm khu trưởng, mà khu đang phát triển bên kia cũng không có thể để cho loạn được, cục diện đang tốt như vậy, không thể để cho phát sinh biến cố gì, những cái xí nghiệp kia đại bộ phận đều là do Đinh Trường Sinh đưa tới, tuy rằng không lo lắng bọn họ rút vốn, nhưng mà về phương diện tiến độ cũng phải nắm chắc.. .

La Bàn Hạ rất là lo lắng nói.

Kỳ thật đối với khu Tân Hồ mà nói, La Bàn Hạ lo lắng nhất vẫn là khu đang phát triển, bất kể nói thế nào đi nữa, khu Tân Hồ còn có một bí thư Dương Trình Trình chống đỡ, nếu kẹt lắm thì để cho Dương Trình Trình trước tiên có thể kiêm nhiệm một đoạn thời gian, cam đoan khu Tân Hồ không thể loạn, thời gian dần qua ổn định lại rồi hãy nói những chuyện khác.
Nhưng mà sáu tháng cuối năm khu đang phát triển phát triển đột nhiên tăng mạnh làm cho La Bàn Hạ cũng bất ngờ, trong lúc vô hình vấn đề này đã là trở thành do La Bàn Hạ xuất thủ thành tích, mà tất cả đây đều là nhờ vào Đinh Trường Sinh dưới sự chủ trì lấy được thành tích, nếu Đinh Trường Sinh rời khỏi cương vị công tác mà dẫn đến khu đang phát triển héo rút, như vậy mình là có trách nhiệm đấy, cũng càng cho những người khác có cớ tiến công tiêu diệt, vì vậy ông đối với khu đang phát triển coi trọng vượt qua cả khu Tân Hồ.

-Bí thư, em lại cảm thấy khu đang phát triển bên này không có việc gì, trong khoảng thời gian Đinh Trường Sinh đảm nhiệm khu Tân Hồ, khu đang phát triển vẫn luôn là do La Hương Nguyệt chủ trì công tác, có thể nói La Hương Nguyệt bây giờ đối với chuyện vận hành khu đang phát triển đã làm ra tác dụng có tính quyết định, mà Đinh Trường Sinh lúc còn tại khu đang phát triển lúc cũng là người can đảm đã đem quyền lực trao quyền cho La Hương Nguyệt, nên bây giờ chỉ cần có La Hương Nguyệt tại đấy, thì khu đang phát triển không thể nào loạn được.
Lâm Xuân Hiểu không nhanh không chậm nói.

Hơn nữa, lời này nói rất là đúng hạn, khu đang phát triển loạn không được, mà nhân tố mang tính quyết định là do La Hương Nguyệt đang tọa trấn, điều này rất rõ ràng nói với La Bàn Hạ, khu đang phát triển nếu để cho La Hương Nguyệt rời đi thì thật đúng là có thể sẽ loạn.

La Bàn Hạ hạng gì thông minh, vừa nghe liền hiểu ý tứ của Lâm Xuân Hiểu, đây là nàng đang vì La Hương Nguyệt mà nói chuyện rồi, cũng có thể nói là đang chạy quan cho La Hương Nguyệt, chạy quan đó là lời nói khó nghe, kỳ thật sau cùng nếu thuyết pháp dễ nghe thì đây là vì lãnh đạo mà tiến cử người có năng lực..

-Cô nói có phải là người đã cùng cô đi đến thành phố Hồ Châu này..

La Bàn Hạ hỏi.

-Vâng… chính là nàng, mấy năm qua đã trưởng thành rất nhanh, nhất là từ khi đến khu đang phát triển, một mình đảm đương một phía không có vấn đề gì, khu đang phát triển đã có nàng chống đỡ, thì không có gì mà là không được .
Lâm Xuân Hiểu lần nữa vì La Hương Nguyệt đánh cược nói.

-Thế nhưng nàng vẫn còn trẻ tuổi, hơn nữa còn là một phụ nữ..

La Bàn Hạ vẫn là lo lắng, dù sao khu đang phát triển bây giờ địa vị kinh tế đang ở Hồ Châu không cái gì có thể so sánh nổi, hơn nữa thế lực khắp nơi rất có thể cũng đang ngó chừng đến cái chức vị này, La Hương Nguyệt có năng lực cạnh tranh đến cùng như thế nào, thật đúng là khó mà nói.

-La bí thư, vậy đây là xem thường nữ đồng chí chúng ta rồi a,,

Lâm Xuân Hiểu cười nói.

-Chuyện này, tôi lo lắng La Hương Nguyệt có đủ sức phát triển hay không, Đinh Trường Sinh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mà hắn là nam, hắn có thể xông pha bên ngoài, La Hương Nguyệt là phụ nữ, làm sao có được bổn sự như Đinh Trường Sinh này?

La Bàn Hạ lắc đầu thở dài nói.

-À.., có chuyện này em vốn không muốn nói, nhưng mà nếu như bí thư đã nói như vậy, thì em đành phải nói ra, trước khi em đến đây, không chỉ là La Hương Nguyệt đến tìm em, mà ngay cả Đinh Trường Sinh cũng đã gọi điện thoại cho em, hắn tiến cử cũng là La Hương Nguyệt, hắn nói La Hương Nguyệt tuy rằng là phụ nữ, nhưng mà bổn sự không thua ai, hơn nữa làm việc dứt khoát nhanh nhạy, chỉ cần dựa theo cục diện đang phát triển trước mắt mà tiếp tục, thì sẽ làm tốt công việc phục vụ cho các xí nghiệp, chuyện đang phát triển khu đang phát triển không là vấn đề .
Lâm Xuân Hiểu thở dài nói ra.

Đinh Trường Sinh đúng là có gọi điện thoại cho nàng, nhưng mà hắn nói cũng không phải là một chuyện này, ngoại trừ vấn đề khu đang phát triển, hắn còn nói đến vấn đề của khu Tân Hồ, Đinh Trường Sinh ý tứ rất đơn giản, nếu như hắn không còn làm khu trưởng nữa, như vậy chuyện sau này không còn liên quan đến hắn, chỉ là khu Tân Hồ còn thiếu tiền lương giáo viên và nhân viên công vụ, đây là một vấn đề không ổn định nhân tố, hy vọng trên thành phố có thể cân nhắc lưu ý đến chuyện mạo hiểm này.

Hơn nữa đối với việc đã từng trao đổi với Dương Trình Trình, Đinh Trường Sinh cũng đã nói với Lâm Xuân Hiểu, người đàn bà này rất thâm sâu trơn nhớt, hơn nữa rất biết cách tô điểm bề ngoài, còn đối với chuyện bên trong thì vẫn luôn là tốt khoe xấu che, về chuyện này hy vọng thành phố cũng để mắt tới, vạn nhất bởi vì vấn đề tiền lương lại gây nên sự kiện quần thể khiếu nại, thì độ khó giải quyết liền lại thành lớn.
-Tay của tiểu tử này thật là dài, vẫn còn quản đến người kế nhiệm là ai..

La Bàn Hạ sắc mặt khó chịu nói.

Lâm Xuân Hiểu làm sao có thể nhìn không ra La Bàn Hạ đang tức giận, nhưng mà nàng là thân tín của La Bàn Hạ, cái gì gọi là thân tín, đó chính là phải báo cáo dù là tin tốt hay tin xấu, bởi vì lãnh đạo thì bận rộn, không có khả năng bận tâm biết hết các mặt, nhưng mà với tư cách cấp dưới, nếu nhắc nhở không đến, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, đó sẽ là trách nhiệm của ngươi, bởi vì ngươi giấu giếm không báo làm cho trễ nải thời gian quyết đoán, hậu quả là cái gì thì bản thân hãy suy nghĩ đi, nồi đen ngươi không cõng thì người nào cõng đây?

Vì vậy có việc báo cáo lãnh đạo là lựa chọn khôn khéo sau cùng, nếu như lãnh đạo đã là quan lớn của ngươi, so với ngươi cầm nhiều quyền hành hơn, như vậy thì hắn sẽ gánh chịu càng nhiều hơn mưa gió.
-Bí thư, em cảm thấy Đinh Trường Sinh nói cũng có đạo lý, tuy rằng tiểu tử này hay gây nên rối rắm, nhưng hắn lại không phải là người phủi mông rời đi, thứ nhất là chịu trách nhiệm chuyện của mình, nhưng mà chủ yếu hơn nữa, em cho rằng là hắn có trách nhiệm với những nhà đầu tư kia. Bí thư… nếu không để em đi khuyên giải hắn một chút, bảo cho hắn lưu lại khu đang phát triển đi..

Lâm Xuân Hiểu lời nói lúc này có thể nói là lớn mật đến cực điểm rồi, người mà lãnh đạo đã không thích, ngươi lại muốn đi khuyên hắn lưu lại, đây là ý gì?

-Cô cảm thấy Hồ Châu nếu thiếu Đinh Trường Sinh thì không thể phát triển hay sao?

Quả nhiên, tuy rằng Lâm Xuân Hiểu nói chuyện rất là cẩn thận, thế nhưng vẫn bị La Bàn Hạ bắn ngược.

-Không phải là em có ý như vậy…Đinh Trường Sinh này thì em coi như là cũng hiểu rõ, hắn có tính khí, nhưng lại không phải người xấu, lúc tại huyện Hải Dương, hắn bị gánh tội thay cho người khác, lúc ấy em rất hối hận vì không thể lưu hắn lại, sự thật chứng minh, tiểu tử này có thể là lươn lẹo, nhưng mà hắn là người rất nắm chắc công việc của mình, người như vậy không nhiều lắm, đến cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà phải đem hắn triệt đi, tất cả mọi người rất rõ ràng, nếu như chúng ta không tìm cách giữ hắn lại, thì cũng sẽ không thấu tình đạt lý..
Lâm Xuân Hiểu có thể nói là tận tình khuyên bảo La Bàn Hạ, tại Hồ Châu người dám nói như vậy, có lẽ chỉ có một Lâm Xuân Hiểu mà thôi..

------------