Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1897



1786

Làm quan mục đích là, xin nhớ kỹ là lợi ích.

Vì vậy, khi La Bàn Hạ nhắc tới Lan Hòa Thành cùng Dương Nam Phi có dính líu, Trọng Hải theo quán tính tư duy là trong cái vụ thối nát này, mình sẽ được cái gì?

La Bàn Hạ minh bạch thế lực của Trọng gia tại tỉnh Trung Nam, đây là điều mà ông cần đấy, tại thời khắc mấu chốt này người có thể đứng ra thay ông nói chuyện, người này không ai khác là tổ chức chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh Ấn Thiên Hoa, nhưng mà nếu muốn để cho Ấn Thiên Hoa ra mặt nói chuyện, thì đầu tiên phải để cho Trọng Hải đứng về phía bên mình, đây là dự tính toán của La Bàn Hạ.

Còn Trọng Hải thì đang suy nghĩ đến, nếu như Lan Hòa Thành thật sự có vấn đề, như vậy nhất định là sẽ bị bắt đấy, mà Sơn Uông Minh Hạo với tư cách có con rể Quan Nhất Sơn dính vào vụ án, thì có thể thoát được qua sao? Mặc dù là Uông Minh Hạo không có tham dự liến quan gì đến chuyện Quan Nhất Sơn mục nát ở bên trong, căn cứ theo nguyên tắc, thì trên tỉnh cũng sẽ không để cho Uông Minh Hạo ở lại tại Hồ Châu, đây là điều chắc chắn.
Nếu là như thế thì có nghĩa là, thoáng cái Hồ Châu rất có thể sẽ trống hai vị thường ủy thành ủy…

-Tôi cảm thấy việc này không nhỏ, chúng ta phải hướng lên tỉnh báo cáo rồi..

Trọng Hải ý tứ rất rõ ràng, điều tra những người khác thì không có vấn đề, nhưng mà Lan Hòa Thành là thường ủy của thành ủy, là cán bộ cấp phó thính ( cấp tỉnh ), thì phải thông qua tỉnh ủy đồng ý đấy, mặc dù có khả năng là Trần Đông đã nắm giữ một phần nào chứng cứ, nhưng mà vẫn phải làm từng bước theo trình tự là tốt nhất, nói cách khác, thì rất dễ dàng để người khác mượn cớ đâm thọt.

-Tôi cũng có ý tứ này, vì vậy sáng mai, tôi sẽ đi lên tỉnh báo cáo, về phần Ẩn chủ nhiệm bên tổ chức cán bộ tỉnh, thì Trọng phó bí thư chào hỏi trước đi.. .

La Bàn Hạ đi thẳng vào vấn đề, thời điểm này đã không phải là lúc chơi trò đoán chữ bắt hình, phải đi thẳng về thẳng, miễn cho đến lúc đó có người nói nghe không hiểu hoặc là hiểu sai vấn đề…
Trọng Hải nghe xong liền biết là việc này, cũng không có từ chối, bây giờ là thời điểm tập trung lực lượng đánh thổ hào, chứ không phải là lúc phân chia ruộng đất, vì vậy liền sảng khoái đáp ứng.

……………………………………………………………………………………

Trọng Hải quay trở lại trong nhà mình, thì phát hiện tên tiểu tử Đinh Trường Sinh này rõ ràng đang nằm trên ghế sa lon ngủ rồi…

-Đã trở về, lãnh đạo, xảy ra chuyện gì?

Đinh Trường Sinh mở mắt vẫn còn ngáy ngủ hỏi.

-Hắc, thật đúng là đã xảy ra chuyện, hơn nữa là xảy ra chuyện lớn.

Trọng Hải đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt biểu lộ vẫn còn bất ngờ.

Đinh Trường Sinh không có lên tiếng, xem bộ dạng Trọng Hải đích xác là xảy ra chuyện lớn, nhưng mà Đinh Trường Sinh không hiểu là La Bàn Hạ gọi như Trọng Hải qua để làm gì, chẳng lẽ là chỉ nói cho Trọng Hải biết về vụ án múc nát này thôi sao? Đinh Trường Sinh không tin, thay đổi dù bất cứ người nào cũng sẽ không tin, đã trễ thế như vậy, nếu như không phải là vì lợi ích với nhau, người nào lại gấp gáp như vậy …
Nhưng mà về vấn đề này thì Đinh Trường Sinh cũng không tiện để hỏi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trọng Hải, chờ Trọng Hải mở miệng, đây là Đinh Trường Sinh đã dưỡng thành một cái thói quen tốt rồi, lãnh đạo nếu đã không muốn nói, tuyệt sẽ không mở miệng mà hỏi đến.

-Xem ra lần này Hồ Châu lại lại là mây đen going bão vây vần nữa rồi, Quan Nhất Sơn gia hỏa này đã bị bên chống tham nhũng bắt giữ, hắn đã khai ra không ít người, trong đó có cả Lan Hòa Thành thành cùng Dương Nam Phi, cậu thấy chuyện này náo loạn đên như thế nào không?

Trọng Hải nói ra.

Nhưng mà Trọng Hải nói xong thì thấy thằng Đinh Trường Sinh rõ ràng không có chút nào kinh ngạc, liền hỏi :

-Cậu đã sớm biết rồi phải không?

-Hai người này gặp chuyện không may là điều rất bình thường, Lan Hòa Thành vốn là người của Tưởng Văn Sơn trước kia, sau khi Tưởng Văn Sơn rời đi, tuy rằng Lan Hòa Thành co vòi lại không ít, nhưng những chuyện đã làm trước kia thì nhất định là xóa không hết đấy, còn Uông Minh Hạo lúc trước cũng là theo sát Tưởng Văn Sơn, giữa những người này có lợi ích gút mắc với nhau thì rất bình thường, còn Dương Nam Phi trước đây là là khu trưởng của khu Tân Hồ, bây giờ lên làm bí thư khu ủy, nếu như cùng Quan Nhất Sơn không có chút nào quan hệ, thì điều này làm sao có thể được chứ?
Đinh Trường Sinh phân tích nói.

Trọng Hải suy nghĩ một chút, nói ra:

-Lúc mới bắt đầu nghe được cái tin tức này, trước tiên là tôi nghĩ tới chính là Hồ Châu rất có thể sẽ trống hai vị trí thường ủy, hiện tại cậu lại nói như vậy, thì tôi lại cảm thấy, cậu có thể thử xem đến khu Tân Hồ công tác, Dương Trình Trình rất có thể sẽ lên làm bí thư khu ủy, vậy cậu có thể tranh thủ thử ở vị trí khu trưởng…

Không thể phủ nhận chính, khu Tân Hồ là huyện thị thuộc hàng lão đại của thành phố Hồ Châu, là huyện con cả đứng đầu, nhưng mà cái huyện đứng đầu này xảy ra vấn đề cũng không ít, dù là kinh tế đang lên, nhưng mà không quá vài năm , nhất định là sẽ bị khu đang phát triển vượt qua, Đinh Trường Sinh có lòng tin này.

Hơn nữa khu Tân Hồ diện tích chủ yếu là trong nội thành, vấn đề có rất nhiều, La Bàn Hạ đã thành lập công ty xây dựng thành phố, bước tiếp theo chính là cải tạo lại các khu thành thị xưa cũ, đây là một cái công trình cực lớn, đi kèm cũng là phiền toái cực lớn, khu Tân Hồ cùng với thành phố từ trước đến nay cũng không phải là vui vẻ, chủ yếu vẫn là vấn đề lợi ích, mỗi khi khu Tân Hồ có một loại hạng mục nào khởi sắc rồi, thì trên thành phố nhất định sẽ đem cái hạng mục này bắt lên cho thành phố, vì thế khu Tân Hồ có nhiều nỗ lực, nhưng cuối cùng đều là vì người khác mà làm mai mối.
Bản thân mình nếu ngồi xuống trên vị trí của khu Tân Hồ, khẳng định cũng phải là lợi ích của khu Tân Hồ mà cân nhắc, mà bởi vì như vậy, rất có thể sẽ cùng La Bàn Hạ lại phát sinh ra mâu thuẫn, còn nếu như không phát sinh ra mâu thuẫn, như vậy liền có nghĩa là mình ở cái vị trí kia ở khu Tân Hồ mà chả mưu cầu được lợi ích gì cho khu Tân Hồ, nếu là như vậy, chi bằng mình bây giờ cứ ở lại khu đang phát triển mà lại được tự do đây.

Trọng Hải nhìn ra Đinh Trường Sinh do dự, liền nói ra:

-Đừng tưởng rằng khu đang phát triển đang rất tốt, nên cậu không muốn đi đến khu Tân Hồ, cậu phải nhìn được xa hơn một chút, ở trong mắt của cấp trên, cậu đang ở khu đang phát triển làm tốt, thì chỉ có thể nói rõ một điều, đó là cậu làm kinh tế coi như cũng được, nhưng mà tại khu Tân Hồ nếu mà làm tốt, thì đó mới chứng minh là cậu có thể chủ chánh được một phương, rất rõ ràng đạo lý này, khu đang phát triển có bao nhiêu người cậu đang quản lý? Còn khu Tân Hồ thì có bao nhiêu người? Đây không phải là sự tình rõ ràng sao…..
Đinh Trường Sinh thừa nhận Trọng Hải nói có đạo lý, chỉ là khu đang phát triển vừa mới có chút thanh sắc, mà mình phải ly khai, trong lòng quả thực là không nỡ bỏ.

-Lãnh đạo, việc này để em suy nghĩ thêm một chút đi .

-Đúng là tầm nhìn của nông dân, điểm lợi và hại đã là như thế, mà còn thấy không rõ được, việc này còn phải cân nhắc sao?

Trọng Hải nhíu mày khiển trách.