Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1852: Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa



CHƯƠNG 1818: CHUYỆN TỐT KHÔNG RA KHỎI CỬA, CHUYỆN XẤU ĐÃ ĐỒN XA.

………………………………………………………………………..

Hà Tình nhìn Từ Kiều Kiều ngồi đối diện đang khóc như mưa rơi, trong nội tâm rất là bất đắc dĩ, lấy từng cái khăn giấy đưa cho nàng lau nước mắt, để cho thời gian dần qua giảm bớt thống khổ trong nội tâm.

-Tôi thực không biết, tôi có lỗi gì với hắn, hắn vì sao đối với tôi như vậy chứ?.

Từ Kiều Kiều một bên khóc vừa bắt đầu thảo phạt oán trách Đinh Trường Sinh vô tình.

-Từ Kiều Kiều, bà quả thật không biết hắn muốn cái gì sao?

Hà Tình hỏi.

-Hắn muốn cái gì, tôi cái gì cũng đều cho hắn rồi, hắn còn muốn cái gì nữa chứ?

Từ Kiều Kiều nức nở nói ra.

-Thật ra thì bà không hiểu hết về hắn, ngày xưa hắn khi còn là một tên côn đồ ở trong thôn, ăn bữa nay không có bữa sau, nhưng mà hắn biết cách nắm lấy cơ hội, vì vậy, chỉ qua một thời gian, hắn đã làm tới phụ tá của chủ tịch thành phố, thay đổi lại là bà, bà có thể làm được như vậy không?
Hà Tình hỏi.

Kỳ thật đối với Đinh Trường Sinh, Từ Kiều Kiều đối với hắn không có hiểu nhiều bằng Hà Tình, bởi vì Hà Tình là một người có ý chí, nàng biết mình muốn hợp tác với người nào, tuy rằng không đến mức đào bới tổ tông của người đó lên để tìm hiểu, nhưng mà ít nhất cũng phải hiểu rõ một chút đối với người mà mình sẽ hợp tác.

Còn Từ Kiều Kiều thì không có như vậy, nàng chỉ là ưa thích hắn, nàng cho rằng, chỉ cần ưa thích hắn là đủ rồi, thế nhưng điều này hoàn toàn khác, bởi vì chỉ có yêu mến nhau thì hiển nhiên vẫn chưa đủ.

-Hắn là người đã từng nếm trải qua đau khổ, người như vậy, phàm là nếu cho hắn một chút cơ hội, hắn đều có thể cắn chặc cái cơ hội này, sẽ dốc sức liều mạng mà bò lên, hắn trước đây là thư ký của phó bí thư Trọng Hải bây giờ, là thư ký trước đây của chủ tịch mặt trận tỉnh Trung Nam hiện đang thượng vị, bây giờ bí thư thành ủy La Bàn Hạ đối với hắn cũng là ưu ái có thừa…
Hà Tình cảm khái nói.

-Dù sao cũng chỉ là nhân viên công vụ chứ có gì đặc biệt hơn người …

Từ Kiều Kiều không phục nói.

-Vì vậy, hai người tách ra cũng tốt, ít nhất còn có thể làm bằng hữu, nhưng mà còn tôi thì sao? Tôi đã nhìn thấy Đào Chính chết ở trước mặt tôi đấy, cảnh tượng đó cả đời tôi sẽ không quên được, còn bà mặc dù nếu là chia tay, nhưng mà lúc nào bà muốn hắn, còn có thể từ xa nhìn thấy hắn, còn tôi thì chỉ có thể là ước muốn lặng lẽ ở trong lòng mà thôi, tôi còn oán trách hắn tại sao phải kéo để cứu tôi, chi bằng cứ để cho tôi chết cho rồi, tôi cũng an lòng, chứ như hiện tại, mỗi khi trong lòng khổ sở, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, cái loại cảm giác này cùng tiền không có gì quan hệ, cũng cùng bằng hữu không có quan hệ, bất luận kẻ nào cùng đều không có cách nào thay thế đấy, bà hiểu chưa?
Hà Tình nói tuy rằng đạm mạc, nhưng mà trong nội tâm nàng thống khổ, là bất luận kẻ nào cũng không thể lý giải được đấy, bởi vì ngươi không có trải qua cái sự kiện như vậy…

Từ Kiều Kiều chứng kiến Hà Tình thống khổ như vậy, cũng không có lên tiếng, nhưng mà trong lòng vẫn là không phục lắm, Đinh Trường Sinh vì cái gì mà đối đãi với mình như vậy, nàng cảm giác mình chịu ủy khuất lớn lao ..

-Cái Đinh Trường Sinh muốn chính là bò lên trên con đường quan viên, nhưng cái mà bà muốn là gia đình là kết hôn, cái này thoạt nhìn thì không xung đột, nhưng mà kỳ thật xung đột rất lợi hại, chính trị là chú ý đến huyết thống đấy, bà hiểu chưa? Đinh Trường Sinh chỉ là một dân quê, huyết thống chính trị của hắn thống đương nhiên là không được tốt, nhưng mà hắn có thể thông qua quan hệ thông gia, cùng với con gái quan lớn kết hôn mà thay đổi huyết thống chính trị của mình, bà không sẽ hiểu sao?
Hà Tình tiếp tục nói.

Nghe Hà Tình nói như vậy, Từ Kiều Kiều đích xác là không có nào phản đối nữa, trong nội tâm dù không cam lòng cũng chỉ có thể đành chịu lấy, hoàn toàn chính xác, bản thân mình không có gia đình hiển hách, không có cha mẹ làm quan lớn, hắn thì muốn chính trị lên chức, bản thân mình có thể cho hắn được cái gì?

-Vì vậy, giờ đã minh bạch chưa, nam nhân không đáng tin, nhưng tiền thì đáng tin cậy, một nửa phần tiền kia hắn đã đáp ứng cho bà rồi, thật ra thì trong thời gian vừa qua, tôi ở trong cái động ma đó, bà chính là trụ cột tinh thần của tôi, nếu không có bà, thì tôi có khả năng đã chịu không nỗi mà hỏng mất, những thứ này cũng là đáng để cho bà đấy, được không nào?

Hà Tình đưa tay nắm Từ Kiều Kiều nói ra.

-Thế nhưng … .

Từ Kiều Kiều suy nghĩ một chút, Hà Tình nói cũng có đạo lý, Đinh Trường Sinh thằng hỗn đản này, để xem ta đến lúc đó có tiền, loại đàn ông như thế nào mà tìm không thấy…
-Tôi cũng vậy, chúng ta phải dựa vào chính mình, đàn ông đều là không đáng tin cậy, biết không?

Hà Tình tiếp tục nói.

Rốt cuộc, trong đếm mùa hạ rất nóng, hai người đàn bà đã đạt thành nhất trí về sau, trôi qua một đêm này, hai người đàn bà đã bắt đầu điên cuồng lột xác.

…………………………………………………………………………………….

Tần Mặc đẩy cửa ra, hướng bên trong nhìn nhìn, thấy Đinh Trường Sinh đang tập trung tinh thần đánh chữ, đây là tài liệu ngày mai hắn hướng chủ tịch tỉnh báo cáo, hôm nay phải làm cho xong, còn phải sửa chữa trau chuốt, dựa theo ý của hắn, chỉ cần liệt kê một cái đề cương, nghĩ chỗ nào thì thuyết trình chỗ đó là được rồi…

Nhưng mà La Bàn Hạ thì thấy không được, bảo rằng tốt nhất là dựa trên tài liệu ghi chép toàn bộ, không được thuyết trình tự do, tài liệu này phải được La Bàn Hạ tự mình xét duyệt sau mới có thể báo cáo với Lương chủ tịch tỉnh, từ đó cũng có thể thấy được đến La Bàn Hạ đối với chuyến thị sát của Lương Văn Tường lần này xem trọng đến cở nào.
-Ồ, sao nhanh như vậy lại quay trở lại rồi, không ở nhà chăm sóc cha của cô à?

Đinh Trường Sinh thấy Tần Mặc đã đến, đứng dậy hỏi.

-Ài, tôi phải trở lại để xem sao chứ, sự tình anh hùng cứu mỹ nhân rất là hấp dẫn, mỹ nhân được cứu có lấy thân báo đáp chưa vậy?

Tần Mặc ranh mãnh cười hỏi.

-Hắc, thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm a, làm sao cô biết, việc này truyền đến Bắc Kinh sao?

Đinh Trường Sinh chỉ cái ghế trước bàn làm việc kêu nàng ngồi, hỏi.

-Nói cho anh biết, tại Hồ Châu tôi có nội tuyến đấy, tốt nhất anh hãy thành thật đi .

Tần Mặc giả bộ rất nghiêm túc nói.

-Được…được, giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm đi, bản thảo tôi làm cũng gần xong rôi, ngày mai Lương chủ tịch xuống thị sát công tác, tôi đang chuẩn bị đây .
Đinh Trường Sinh chỉ chỉ màn hình máy vi tính, nói ra.

-Này… tôi cũng là vì việc này mà đến đấy, bằng không, thật đúng là tôi chưa muốn quay trở lại đâu…

-Chuyện gì xảy ra? Việc này cùng Lương chủ tịch tỉnh có quan hệ?

Đinh Trường Sinh không rõ Tần Mặc có ý tứ gì.

-Vốn là tôi không biết rõ việc này, là chú Chu gọi điện thoại bảo tôi quay trở về trên tỉnh gấp…..

Tần Mặc nói đến đây, hướng phía ngoài cửa nhìn, sau đó đứng dậy đóng cửa lại, khiến cho Đinh Trường Sinh có chút không hiểu chuyện gì, không biết nàng muốn nói chuyện trọng yếu gì mà thấy cẩn thận như vậy.

-Về cái gì như vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Là về chuyện bí thư La Bàn Hạ ..

Tần Mặc nhỏ giọng nói ra.