Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 141: Tuyệt đối không bỏ qua cơ hội



Nghe Vương Bạch Lệ nói như vậy, Đinh Nhị Cẩu rất cảm động, nhưng Đinh Nhị Cẩu trong đầu đang có một dấu hỏi thật to, ít nhất là trong mắt hắn đối với Vương Bạch Lệ dáng người mềm mại, xinh đẹp, tuổi tác dù trãi qua năm tháng phong sương, nhưng đường nét cơ thể vẫn còn rực rỡ chín mọng hơn người, cô có chức vụ ngoài xã hội, việc nhà thì đảm đang, một tay làm thức ăn thật ngon, như thế nào cùng chồng lại ly hôn? Rốt cuộc là chồng chủ động chia tay, hay là Vương Bạch Lệ nói ra? Nếu như là chồng Vương Bạch Lệ đề nghị ly hôn, nguyên nhân vì sao? Là chồng của Vương Bạch Lệ đầu óc bị điên hay là Vương Bạch Lệ có điều gì làm cho làm cho chồng mình không cách nào nhịn được, nên phải chia tay? Nếu như là Vương Bạch Lệ muốn ly hôn , vậy cuối cùng Vương Bạch Lệ muốn tìm một cái tuýp đàn ông như thế nào để dựa vào cả đời?
Đinh Nhị Cẩu hé miệng chuẩn bị đưa ra những nghi vấn này, ngay lúc gặp Vương Bạch Lệ ánh mắt nhìn chăm chú mình , liền lập tức ngậm miệng lại muốn nói lại thôi , khuôn mặt có chút khẩn trương cười cười đánh trông lãng.

Vương Bạch Lệ nhận ra là hắn là chuẩn bị muốn nói gì đấy, rồi lại không có mở miệng , liền mỉm cười, hỏi hắn:

– Trường Sinh, có phải là muốn nói cái gì? Muốn nói gì,thì cứ nói đi .

Đinh Nhị Cẩu di dự một hồi, lấy dũng khí, ra vẻ trấn định, thản nhiên nói:

– Dì Bạch Lệ , có một vấn đề cháu hơi thắc mắc, bởi vì trước đây chưa quen thuộc với dì, nên có chút sợ hãi uy phong lãnh đạo của dì, bây giờ đối với dì như người trong nhà rồi, cho nên muốn hỏi một chút, không biết có bất tiện không?

Vương Bạch Lệ nhíu cặp lông mày, kinh ngạc nhìn một chút hắn, rồi nhẹ nhàng cười cười , vừa bới thêm chén cơm, vừa chậm rãi nói:
– Về chuyện gì? Để xem thử chuyện gì, dì có thể trả lời được không đã !

– Vâng. . . là vấn đề riêng của dì .

Đinh Nhị Cẩu ấp a ấp úng nói.

Vương Bạch Lệ để chén cơm xuống suy tư một lát, khẽ mở đôi môi đỏ nói:

– Hỏi đi .

– Cháu hỏi nhé, nhưng bất quá cháu nói trước, nếu dì không muốn trả lời, thì xem như là cháu chưa hỏi, cũng đừng có bão nổi nha!

Đinh Nhị Cẩu thanh minh trước , hắn biết rõ vấn đề này đối với người đàn bà ly hôn cũng khá mẫn cảm, huống chi Vương Bạch Lệ tính cách có chút cao ngạo , sợ cô không muốn trả lời vấn đề này thì cũng không sao , nhưng chỉ sợ Vương Bạch Lệ nổi giận thì sẽ không tốt .

Vương Bạch Lệ liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu:

– Cháu cứ hỏi nói trước đi đi, nếu dì không muốn trả lời,chỉ cần cháu đổi chủ đề là được rồi
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu , trong lòng có chút bất ổn, hơi ngại nhưng vẫn hỏi:

– Dì Bạch Lệ , cháu cảm thấy được dìvẫn còn rất xinh đẹp, tại sao lại phải . . . ly hôn, chuyện này có liên quan gì đến bí thư Điền Gia Lượng không?

Nghe được vấn đề này , Vương Bạch Lệ trừng mắt lên nhìn hắn, Đinh Nhị Cẩu bị dọa nên trong lòng cảm thấy bất ổn, lập tức nói:

– Dì xin đừng nóng giận , xem như là cháu chưa hỏi tới.

– Cháu đã hỏi đến chuyện này, trong lòng chắc đã có sự nghi ngờ thắc mắc , thôi được, đối với cháu giờ cũngkhông xa lạ gì, để dì cho biết!

Vương Bạch Lệ cúi đầu , giọng nói nhàn nhạt:

– Cách đây tám năm, dì chỉ là chủ nhiệm hội phụ nữ , ngay từ đầu không để ý lắm, cứ cảm thấy có công tác làm việc là vui mừng , lúc ấy chồng dì là một thầy giáo ưu tú, được thăng chức lên làm hiệu trưởng thì điều ra thành phố Bạch Sơn dạy học, dì vì còn bận công tác ở thị trấn nên không thể đi theo ông ta được, từ đó bắt đầu mới xảy ra vấn đề, xa mặt cách lòng, khi đó, thời gian về thăm nhà ông ta càng lúc càng thưa, dần dần lạnh nhạt với dì, nghe đâu ông ta có một nhân tình là trưởng phòng cung ứng vật tư ở thành phố, rồi đến một ngày, chuyện gì đến thì sẽ đến, ông ta trở về và chìa ra tờ giấy ly hôn van xin, nếu dì đồng ý thì ông ta sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, không hiểu vì sao, khi ấy dì rất bình thản băng giá, lạnh lùng ký vào…
Đến khi ông ấy rời xa, thì dì mới thấy bản thân mình đau khổ đến dường nào, nếu không có đứa con gái để mà cố sống, thì giờ đây dì cũng không biết mình sẽ ra sao nữa………..

………………………………………………………………………………………..

Giọng kể Vương Bạch Lệ bắt đầu tựa hồ xa xăm, ký ức của cô như cuốn phim quay chậm ngược về quá khứ.

Cách đây bảy năm.

Hai ngày nay tại huyện Hải Dương, các lãnh đạo từ trên xuống dưới ở thị trấn đều tập trung về đây, thảo luận về sự kiện đại hội đảng sắp đến, sau khi kết thúc hội nghị, bí thư Điền Gia Lượng có một buổi tiệc chiêu đãi riêng với mọi người tại nhà hàng “ Vườn Hoa “ cùng với một khách mời đặc biệt là bí thư thành ủy Bạch Sơn khi ấy là Chu Thông.

Tối nay đi đến tham dự , Vương Bạch Lê tại nhà tiếp khách của huyện, trọn vẹn bận rộn nửa giờ, sửa soạn trang điểm, dù sao tất cả phụ nữ đều thích mình làm điệu, vốn là bình thường đã xinh đẹp, trải qua chú tâm đến cách ăn mặc thì Vương Bạch Lê càng thêm vô cùng xuất chúng , trong lúc đến dự tiệc, khá nhiều cặp mắt các lãnh đạo lớn tuổi đều nhìn về phía trên người Vương Bạch Lê.
Khách và bạn ngồi đầy tụ tập dưới một cái bàn lớn trong sảnh lớn nhà hàng, dạ yến bắt đầu mọi người mặt mày hớn hở hân hoan náo nhiệt.

Tiệc rượu không thể so sánh với cơ quan làm việc, bình thường quan hệ nghiêm túc phân biệt thượng cấp, hạ cấp, hiện tại cũng thay đổi hiền hòa , mọi người cùng một chỗ giúp nhau mời rượu , đúng ra thực tế vào đêm nay, các lãnh đạo tụ tập, đương nhiên nhiên không thể thiếu những chuyện muốn tìm tới mối quan hệ nhờ vả giúp đỡ.

Lúc này dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ rượu cồn, gò má trắng nõn ửng hồng của Vương Bạch Lê, lộ ra nét đẹp mê người, cô e lệ nhìn mọi người trước mắt, bởi vì bọn họ đều là lãnh đạo, một chủ nhiệm hội phụ nữ thị trấn nho nhỏ đột nhiên đối mặt với những lãnh đạo cao hơn mình nhiều cấp, trong lòng rất là hồi hộp, tay chân lúng túng.
– Này, ông Điền, ông giới thiệu cho mọi người biết một chút nha, nếu không cô ấy cảm thấy xa lạ, nhất định là sẽ cảm thấy lúng túng ! Ha ha ha !

Bí thư Chu Thông chằm chằm nhìn Vương Bạch Lê đang thẹn thùng mặt đỏ , cười hì hì nói với Điền Gia Lượng.

– Đúng, đúng tôi xin giới thiệu, đây là Vương Bạch Lê là chủ nhiệm hội phụ nữ của trấn Lâm Sơn của chúng tôi, được mọi người công nhận là mỹ nữ, ha ha !

Vương Bạch Lê nhìn mọi người gật đầu một cái, đầu lại cúi thấp hơn, Điền Gia Lượng này lại nói ' Công nhận mỹ nữ ' bốn chữ, khiến cho càng nhiều lãnh đạo nhìn mình chằm chằm, Vương Bạch Lê lại thêm ngượng ngùng, bởi vì cô loáng thoáng cảm thấy những ánh mắt kia, phần đông đều có hàm ý không giống bình thường.

– Đến đây Bạch Lê, cứ ngẩng đầu lên, anh muốn giới thiệu em với mọi người, không có gì mà ngại, ngoài giờ làm việc tất cả là bạn bè mà !
Điền Gia Lượng nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Vương Bạch Lê, không biết là cố tình hay là vô tình, bàn tay trong lúc vô tình liền vỗ vào ngay phía sau cái nịt vú của cô, bàn tay còn dừng lại ngay vị trí đó trong giây lát , Vương Bạch Lê cảm thấy ngón tay Điền Gia Lượng khều nhẹ qua một cái ở ngay lưng mình, nhưng cô cũng không để ý lắm.

– Đây là bí thứ thành ủy Chu Thông, về sau có việc gì cần ở địa phương, tìm xin bí thư Chu Thông là tốt nhất, cho nên em cùng bí thư cạn một ly chào đi !"

– Thưa bí thư, thực vinh hạnh , về sau xin chiếu cố nhiều hơn !

Vương Bạch Lê đứng dậy, nhìn thoáng qua Chu Thông, gật đầu chào một cái , mặt cô vẫn là hồng hồn giống như là một trái táo đang chín muồi, làm cho người ta nhìn vào thì sẽ có ý tưởng muốn cắn vào một cái.

– Haha..không dám, không dám, biết được một người xinh đẹp như cô, đàn ông chúng tôi thật vinh hạnh!
Đã có chút men say, bí thư Chu Thông cũng đứng lên, chủ động hướng phía Vương Bạch Lê đưa tay ra .

Đối mặt với một nhân vật thực quyền kinh sợ, đương nhiên có lẽ là dịp may cầu còn không được, Vương Bạch Lê e lệ cầm lấy bàn tay nóng bỏng Chu Thông.

Nắm lấy bàn tay ngọc trắng mềm mại không xương , Chu Thông ánh mắt chấn động, ông ta nắm bắt thật chặt bàn tay Vương Bạch Lê , thừa dịp dùng ngón tay trỏ tại lòng bàn tay của Vương Bạch Lê nhẹ nhàng gãi gãi.

– Tốt rồi, tốt rồi, đã quen biết nhau, nên mời rượu thôi, Bạch Lê, mời bí thư Chu một ly đi, đương nhiên em là phụ nữ, nhưng lại có nhiều lãnh đạo đang ngồi muốn được mời, như vậy đi, tôi nói một câu công bằng, Bạch Lê mời rượu chỉ nhấp môi, , xin mọi người đừng trách nhé!

Điền Gia Lượng dàn xếp, dù sao phía trên là lãnh đạo, phía dưới là thuộc hạ, ông chỉ có thể là dung hòa cho tất cả mọi người đều vui .
Vương Bạch Lê biết rõ uống nhiều quá sẽ say, đối với bản thân cũng không tốt lắm , nhưng cô cũng biết, cùng với các lãnh đạo cao cấp cùng nhau ăn cơm, hơn nữa còn có cơ hội mời rượu, điều này là mình trước đây không dám tưởng tượng, hơn nữa cơ hội này về sau cũng sẽ không có nhiều, mình nhất định phải quý trọng, nếu muốn có cơ hội thăng chức, ngoại trừ cố gắng làm việc bên ngoài, quan hệ nhân mạch với lãnh đạo là rất trọng yếu, hiện tại cơ hội tới, tuyệt đối không thể bỏ qua !