Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 54: Khởi đầu sóng gió



Hiểu ra được vấn đề, Kiều Linh nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi lên tiếng:

“Vâng, nhưng cháu nghĩ không nhất thiết phải làm cho trường học đóng cửa ạ!” – Giọng nói không hề bất kính.

“Cháu đang có ý chống đối ta?” – Vũ Khánh nói đều đều, nhướn mi nhìn cô.

“Dạ… dạ không ạ! Cháu không dám!” – Cô lí nhí khi nhận thấy mình đang làm trái ý ông.

“Vậy thì không nói nhiều nữa, ta muốn cháu làm nó ngay hôm sau!” – Ông ta nói giọng chắc nịch, mang khí chất của người cầm đầu cả một tập đoàn lớn nhất Việt Nam, tập đoàn thâu tóm hầu hết nền kinh tế của đất nước, cả trường THPT New World cũng nhận không ít tiền tài trợ từ tập đoàn của ông.

Ta lại nói về chuyện mà Kiều Linh đang thắc mắc. Thật ra, với uy quyền của mình, ông thừa sức để yêu cầu hiệu trưởng đuổi học con bé đó. Nhưng mà với cái đầu của một người quản lý kinh doanh thì ông phải nghĩ sâu xa hơn. Nếu ông đuổi học con bé đó thì sao? Việc hai đứa quen nhau một năm trời khiến ông chắc rằng Huy nhất định sẽ đi tìm con bé đó. Lại cả việc nó được đặc quyền ở nhà ông một năm với tư cách con dâu tạm thời thứ 33 của tập đoàn SPO nữa, ông đâu thể ngang nhiên phá luật mà tổ tiên để lại chỉ vì một con bé nghèo nàn chứ.

Việc Huy và con bé đó luôn dính lấy nhau ngày qua ngày cùng sự tán thành của vợ cũng làm ông không khỏi đau đầu. Thế là sau khi suy ngẫm kỹ lưỡng, ông đã đưa ra quyết định bằng cách nào đó phải tách đứa con quý tử của mình và con bé đó ra khỏi nơi này, khỏi sự bảo bọc và tán thành của Thiên Nghi – bà vợ tuy đã ngoài năm mươi nhưng vẫn xinh đẹp mê người của ông. Và cách đó là phải buộc chúng nghỉ học, với tính cách của đứa cháu ham chơi (đang đề cập đến Vi đây mà =~= ), nhất định sẽ đưa chúng nó ra khỏi nơi này. Và khi đó ông chỉ việc tiếp tục ra lệnh cho con bé trước mặt bắt cóc Trương Mỹ An rồi ép bọn nó phải xa nhau, hoặc ép con bé An phải cắn răng tự động rời xa Huy. Nghĩ là làm, ông đã ngay lập tức ra lệnh cho Kiều Linh, để cô bé thực hiện kế hoạch giúp mình. Tuy nhiên, việc Kiều Linh có quan hệ với ông, không ai biết được kể cả Thiên Nghi. Đó là tất cả suy nghĩ của Trần Vũ Khánh.

Lại quay về hiện tại, Kiều Linh tuy không hiểu ngụ ý của ông nhưng vẫn biết thân biết phận mà dạ vâng, tuân lệnh làm theo. Cũng như sau khi vụ việc cháy trường diễn ra, quả như điều ông nghĩ đến, Vi đã đến gặp ông và xin phép đi đến đảo Janguen. Dĩ nhiên ông đồng ý ngay lập tức và tiếp tục ra lệnh cho Linh bắt cóc An, nung nấu mong muốn kế hoạch của mình sẽ thành công.

*** Hiện tại ***

“Sao cô không trả lời tôi?” – Giọng nói trong vắt như thiên thần của Vi cắt ngang mạch suy nghĩ của Kiều Linh, khiến cô bất giác giật mình.

“À… Uhm… Tôi có một số việc với Trương Mỹ An, chỉ vậy thôi!” – Kiều Linh nhanh chóng trở về thực tại, giọng nói có chút ấp úng. Thật sự cô không biết có nên nói kế hoạch tàn nhẫn này cho Vi biết không… Vì thật tâm cô không muốn ngăn chặn tình cảm của Gia Huy và Mỹ An, căn bản vì cô nghĩ họ đẹp đôi, hợp nhau… Huy đẹp trai và An cũng không phải dạng vừa. Hai người họ lại rất yêu nhau…

Cô… Trong cô cũng tồn tại suy nghĩ: Giá như Thiên Bảo cũng yêu cô như Huy yêu An… Được như vậy thì một đứa bé mồ côi bị cha mẹ ruồng bỏ ngay khi chào đời như cô… có chết cũng cam lòng… Chỉ cần Bảo yêu cô thôi… Chỉ cần có vậy… Nhưng mà… Bảo… thật sự chỉ xem cô như là chị gái… Cậu đem lòng yêu Vi và chẳng mảy may để ý đến nhịp đập trái tim cô… Suốt một tuần trước chuyến đi, cậu luôn cùng mọi người ở cạnh Vi… theo dõi… quan sát người con gái đó… Cậu không hề nhận ra cô luôn đứng nép sau tường, bóng cây… để quan sát cậu… Lúc cậu gọi điện… cô đã nhấc máy ngay lập tức nhưng cậu cũng không hề để ý điều đó, chỉ than vãn với cô… để rồi cô hụt hẫng mà buông ra câu nói: “Em cúp máy đây!” … Nghĩ đoạn, trái tim cô bất giác đau thắt như bị ai đó bóp ngạt…

“Nói dối! Nếu có việc thì cô chỉ cần đến khách sạn Biển Hát mà tìm cậu ấy!”

“..Haha, cô thì biết gì… Cô thì biết gì về việc này hả?” – Đột nhiên Kiều Linh giở giọng bất cần trước cô, trả lời cô bằng ngữ âm nhạt nhẽo. Có lẽ cô trở nên như vậy là vì dòng suy nghĩ cay nghiệt kia…

“Cô… Tôi muốn biết! Cô mau nói cho tôi biết đi!”

“Nói cho một người đang bị trói và không làm được gì như cô thì có ích gì?”

“… Tôi sẽ nghĩ mọi cách để giải quyết nó, tôi muốn biết tại sao cô lại muốn An! An và tôi thậm chí còn chưa trò chuyện với cô mà! Thật vô lý khi bắt cóc An hoặc tôi mà không nói rõ nguyên nhân!” – Vi gào lên, dồn hết tất cả những gì mình nghĩ vào câu nói đó.

“…” – Nghe được câu nói đó, Kiều Linh im lặng một lúc lâu rồi tiến về phía Vi, khẽ nâng cằm cô lên rồi nở một nụ cười nhạt:

“Bộ có quen biết mới bắt cóc được sao?” – Vừa nói cô vừa mân mê chiếc cằm nhỏ xinh.

“Dĩ nhiên!” – Vi nói chắc nịch, mặc kệ hành động của người con gái kia.

“Đó chỉ là ý nghĩ của một con nhóc mặt còn búng ra sữa như cô thôi! Tôi không hề nghĩ như vậy!” – Kiều Linh đáp lại ngay sau khi câu nói kia vừa dứt, đồng thời khuôn mặt xinh đẹp sắc nét của cô đã áp sát vào mặt Vi tự bao giờ, tưởng chừng chỉ cần cô nhích nhẹ là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vi.

“Cô… Cô… Tránh ra!” – Mặt Vi thoáng đỏ bởi cử chỉ này của Kiều Linh, hai chân bị buộc chặt vào chân ghế cố ngọ nguậy để lùi ra sau nhưng vô ích, tất cả những gì cô có thể làm là ngọ nguậy, ngọ nguậy như một con cá nằm trên thớt, giãy giụa cố thoát nhưng vô dụng.

“Haha, tôi không phải là lesbian (*), cô không cần phải căng thẳng vậy đâu!” – Linh bật cười trong khi thì thầm vào tai cô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Oh my god! Cảnh tượng quái đản này là sao?? Hai người ai cũng có “người trong lòng” rồi mà? Sao tự dưng… tự dưng… Tự dưng lại môi sát môi, tay xoa cằm giở đủ cử chỉ thân mật thế? Một người ranh ma còn một người mặt đỏ ửng như thiếu nữ thẹn thùng là sao? Tình hình là có một sự… vô lý không hề nhẹ ở đây =.=

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Không…không phải thì mong cô tránh xa khỏi tôi!” – Cô nói trong khi tai liên tục bị hơi thở ấm nóng của Linh phả vào, nhột nhạt, nhạy cảm khiến đôi môi đỏ mọng của cô bất giác thốt ra câu đó, ngữ điệu có chút run.

“Haha, okay, không đùa với cô nữa!” – Linh bật cười rồi nhích người khỏi Vi. Lòng cô thầm nghĩ: con bé này quả đúng là giống hệt thiên thần, trên đời này sao lại có người mang vẻ đẹp thuần khiết như vậy kia chứ? Vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên, không vương chút son phấn mà vẫn khiến người ta không thể rời mắt, lại cả mùi hương dìu dịu, thơm tho đó nữa, trong suốt hai mươi năm tuổi đời, chưa bao giờ cô được thưởng thức mùi hương này. Xem ra Trần Nhật vi quyến rũ đến mức kể cả cô là con gái mà còn có chút xiêu lòng huống chi là Bảo – một người háo sắc. Và điều này cũng khiến sự ghen ghét từ trong đáy lòng dấy lên trong cô, đôi tay bất giác nắm lại thành hình nắm đấm…

Còn Vi, cô không hề biết Linh nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy dễ chịu vì được giải thoát khỏi cái tình huống “dễ gây hiểu lầm” kia thôi. Khẽ khép đôi mi, hít thật sâu để lấy lại cân bằng cho cơ thể, sau đó cô cất tiếng:

“Tôi hỏi cô lần cuối, tại sao cô lại muốn An?” – Ánh nhìn kiên định một lần nữa dán chặt vào Linh.

“…”

“Tôi biết! Cô không phải là người xấu!” – Thấy Linh im lặng, cô nói tiếp.

“Haha, sao cô biết được? Cô đi guốc trong bụng tôi chắc!” – Linh bật cười đáp trả, tuy nhiên… đôi tay đang nắm chặt kia cũng lơi ra.

“Không, vì ánh mắt của cô! Nó khôn gian trá và độc ác như ánh mắt của người có dã tâm!” – Vi nói tiếp, trong lòng hi vọng suy nghĩ của mình là đúng.

“…” – Linh một lần nữa im lặng, cô không biết phải nói như thế nào, nửa muốn nói hết toàn bộ sự việc cho Vi… nửa lại không…

(*): Đồng tính luyến ái nữ.