Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 40: Minh vỹ



***Tối hôm đó***

“Đến giờ về phòng rồi đó!” - Huy nói với An đang nằm cạnh Vân.

“Jeez, anh chuyển tôi qua phòng này luôn đi, tôi muốn ở với Vân à!” - An bĩu môi, ôm lấy Vân lúc này đang ngủ.

“Không được!” - Cậu cứng nhắc.

“Sao vậy? Tôi ở một mình chán lắm, cho tôi qua đây luôn đi mà! Như vậy các anh dễ trông chừng bọn tôi hơn đó! Đi mà đi mà darling~!” - An nũng nịu, ôm lấy cánh tay Huy, nói giọng siêu siêu siêu cute.

“Ờ thì… không được mà!” – Cậu hơi đỏ mặt vì thái độ này của An với từ “darling” thoát ra từ cô.

“Anh nỡ để tôi còm cõi lụi tàn vì chán bên đó hả? Anh là darling của tôi mà, đừng có ích kỷ vậy chứ. Đồng ý đi mà!” - Cô tiếp tục tấn công dồn dập khiến cậu cũng phải giương cờ trắng chịu thua.

“Aizz, được rồi được rồi! Sao con sư tử bướng bỉnh như cô lại là bạn gái tôi ấy nhỉ? Đau cả đầu!” - Cậu cằn nhằn rồi cũng bước về phía cửa phòng để qua phòng An lấy đồ cô qua đây.

“À khoan đã, sẵn tiện anh ra ngoài mua cho tôi vài cuốn truyện tranh nha, cái nào hay hay á!” - An nói với theo bước chân Huy.

“Cô đúng là biết cách hành hạ người khác!” - Cậu nhíu mày.

“Hihi, ai bảo anh là darling của tôi chi?” - Cô tinh nghịch nói.

“Ờ ờ biết rồi, hết nói nổi cô luôn!” - Cậu chán nản nói rồi cũng bước ra ngoài, bỏ nụ cười tinh nghịch của An lại phía sau.

Khi cánh cửa khép lại và hình ảnh Huy biến mất, đôi mắt trong veo màu xanh nước của Vân mở ra.

“Ưm… An hả? Mọi người đâu cả rồi?” - Cô quay sang hỏi An lúc này đang đọc cuốn tạp chí lúc sáng Vi mang vào.

“À, trong lúc cậu ngủ, Dương,Vi, Phong không muốn làm phiền cậu nên ra ngoài rồi, còn tên sư tử lập dị thì cũng vừa ra ngoài mua vài cuốn truyện cho tớ rồi!” - An bỏ cuốn tạp chí lên bàn, mỉm cười với cô.

“Oh, vậy à! Thế anh ta còn ở bệnh viện không?”

“Anh ta…?” - An có vẻ không hiểu người cô muốn ám chỉ.

“Phong ấy!” - Cô hơi đỏ mặt.

“À, anh ta chắc ở đâu đó trong đây thôi! Mà sao dạo này hai người thân nhau thế?Lúc cậu còn bất tỉnh nhân sự, anh ta chẳng chịu rời khỏi cậu nửa mét, lúc cậu vừa ngủ dậy, cậu liền hỏi về anh ta! Tớ còn nghe Dương nói lúc đó cậu bị đâm vì đỡ cho anh ta nữa đấy! Rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì đây? Không phải là… yêu đó chứ?” - An nói một vòng, cuối cùng lại nhấn mạnh vế cuối làm mặt Vân đỏ bừng.

“Kh… Không phải mà!! Tớ với anh ta chỉ là…” - Cô ấp úng, bỏ lửng cả câu nói.

“Chỉ là…?” - An ranh mãnh nhìn cô, lặp lại hai chữ cuối.

“Ch… chỉ là đền đáp thôi mà!! ” - Cô lúng túng.

“Chắc không?”

“Ch… chắc! Chắc mà! T.. tớ đi ra ngoài chút nha, ở đây ngột ngạt quá!” - Vân nói rồi không đợi An trả lời, cầm giá đỡ nước biển chạy vù đi mất.

“Rõ ràng chữ “thích” hiện trên trán thế mà còn chối!” - Cô nhìn theo hướng Vân vừa chạy đi, nói rồi bất giác nở một nụ cười.

“Mà, rốt cuộc mình… có thích Gia Huy không nhỉ?” - Cô tự hỏi bản thân trong khi tay vân vê mái tóc màu hạt dẻ của mình.

“Aizz, thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa!” - Cô nói rồi vỗ vỗ vào mặt, lấy cuốn tạp chí trên bàn đọc tiếp.

***

“Anh làm gì ở đây vậy?” - Vân tiến đến cạnh Phong, đặt tay lên lan can của bệnh viện, ngắm nhìn bầu trời đêm trong khi hỏi cậu.

“Trời đêm nay… rất đẹp!” - Phong chăm chú nhìn những vì sao trên bầu trời.

“Uhm, đúng là đẹp thật!” - Cô nói rồi vươn tay ra, hít lấy bầu không khí lành lạnh của đêm.

“…” - Cậu im lặng,cô cũng không biết nói gì. Hai người chỉ lặng lẽ đứng cạnh nhau, lãnh đạm nhìn bầu trời huyền dịu của đêm. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua họ, nghịch ngợm mái tóc xanh lạnh lẽo đến ảm đạm của chàng trai ấy, vuốt ve mái tóc vàng ấm áp như ánh mặt trời của cô gái bên cạnh. Ánh sáng trắng của trăng làm nổi bật từng đường nét hoàn mỹ đến tuyệt vời trên khuôn mặt họ, từ khuôn mặt thanh tú của chàng trai cho đến đôi môi ửng hồng của cô gái, tất cả những hình ảnh đó dưới ánh trăng trở nên huyền ảo, rực rỡ và đẹp đẽ biết bao. Và ,thời gian xung quanh họ như bị lắng đọng, cho đến khi…

“Minh Vỹ… là ai?” - Giọng lạnh lẽo như mùa Đông vang lên, hòa vào khung cảnh tuyệt vời ấy.

“Hả? Sao anh biết người đó?” - Cô gái đáp lại câu hỏi ấy cũng bằng một câu hỏi.

“Cô đã gọi tên anh ta!” - Chất giọng băng giá đó lại cất lên.

5s trôi qua…

“Minh Vỹ… là người tôi đã từng yêu hơn cả mạng sống!... Anh ta ấm áp, dễ gần, luôn ở cạnh tôi khi tôi buồn, lắng nghe cảm xúc của tôi, là người có thể làm mọi thứ để tôi vui, nói chung là một người tuyệt vời…” - Ngưng một lúc, giọng nói sâu lắng, có phần đau đớn thoát khỏi khuôn miệng cô: “Đã từng là như vậy…”

“Chuyện gì đã xảy ra?” - Đôi mắt màu tím thẫm lạnh dừng lại ở khuôn mặt cô.

“… Anh ta đã… phản bội tôi!... Còn cho tôi một cái tát trước khi khoác tay đứa con gái đó bước đi…” - Cô đưa tay sờ vào má trái, mái tóc vàng sụp xuống che mất biểu cảm đau đớn nơi khuôn mặt trắng hồng.

“…”

“Tôi đã làm gì sai chứ? Yêu anh ta hơn cả mạng sống là sai sao? Ở bên cạnh anh ta cũng là sai sao? Tôi thật sự không thể hiểu được, tại sao… tôi lại bị phản bội chứ?” - Cô ngước lên nhìn người con trai trước mặt, giọt nước ấm nóng đang lăn trên khuôn mặt đó, giọng nói ấy run rẩy, thê lương.

“…” - Đôi mắt màu tím thẫm lạnh vẫn nhìn vào khuôn mặt ấy, lặng im…

Một lúc lâu sau…

“Anh biết không… lúc đó, tôi đã tự sát…” - Cô nói rồi đưa tay nắm lấy cổ tay trái, kéo nhẹ mảnh vải đỏ quấn quanh nó ra, một vết sẹo dài 4 cm hiện ra dưới ánh trăng lãnh đạm.

Phong căng mắt nhìn vết sẹo đó, cậu thấy tim mình đau thắt, cứ như là vết sẹo đó nằm trên trái tim băng giá của mình vậy. Cậu hận, hận cái tên Minh Vỹ đó lắm, nếu có thể, cậu sẽ băm vằm hắn ra thành trăm mảnh cho cá ăn, đem trái tim dơ bẩn của hắn xé nát ra mà nuốt tươi! Cơn giận đó khiến đôi chân mày của cậu nhíu lại, căm phẫn…

“Anh tức giận, tức giận bởi cái sự ngu ngốc này của tôi ư? Đúng vậy, lúc đó… tôi thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức bỏ cả mạng sống chỉ vì bị phản bội…ha ha!” Nụ cười đau đớn rực lên trên khuôn mặt cô, hòa với giọt nước ấm nóng trên gò má, trông cô lúc này sao đau đớn, sao thê lương quá, nụ cười thật đắng cay…

"..."

“Nhưng sự ngu ngốc đó do đâu mà ra chứ? Không phải do tôi quá đau đớn vì yêu anh ta đến mù quáng sao?... Người ngoài… làm sao mà biết được cơ chứ?” - Cô nhìn vầng trăng lạnh toát trên bầu trời, giọng nói ấy run rẩy, như lạc hẳn đi.

“Hắn ta đang ở đâu?” - Giọng nói chứa đầy sự căm phẫn thoát ra khỏi cuống họng Phong.

“… Sau khi biết… anh sẽ làm gì anh ta chứ?” - Vẫn là giọng nói đau đớn.

“Giết hắn!” - Đôi mắt cậu ánh lên tia nhìn đáng sợ, tia máu của sự phẫn nộ hằn lên trên đôi mắt ấy chứng tỏ cậu hoàn toàn có khả năng làm điều đó.